Thằng Gù, Một Thuở Yêu Đương
Anh chợt thấy, yêu em là lầm lỡ
Tuổi bao nhiêu, mới thật hết dại khờ
Dù tuổi nào, khi yêu cũng ngu ngơ
Ngậm trái đắng, lại cho rằng mật ngọt
Khi yêu ai, trái tim ta bừng dậy
Có bao giờ tự ngắm lại trong gương
Như thằng gù, cũng một thuở yêu đương
Rồi thất vọng, rồi khổ đau ai biết
Anh chẳng qua là thằng gù thuở trước
Chỉ yêu em, qua khe cửa nhà thờ
Để đêm đêm, ngồi viết những bài thơ
Ngô nghê đọc, thì thầm sau tượng Chúa
Mỗi chủ nhật, đi nhà thờ xem lễ
Em đâu hay, có lúc Chúa vắng nhà
Anh lén nghe, lời em nguyện thiết tha
Rồi thất vọng, anh ghét luôn sự thật
Yêu tha thiết, dẫu biết mình lầm lỡ
Khi yêu em, tình đến rất tình cờ
Tâm sự đắng, rót vào những câu thơ
Đem dâng tặng, em giả vờ không đọc
Rồi một hôm, anh mơ thành phù thủy
Có trong tay, hàng vạn phép nhiệm mầu
Hóa em ra, thành trăm đứa giống nhau
Phân phát hết, chỉ giữ mình em lại
Ta sẽ đi, khắp chân trời góc biển
Lên thiên đàng, xuống địa ngục rong chơi
Mỗi bước chân, mỗi hạnh phúc rạng ngời
Không một kiếp, mà đời đời miên viễn.
Nguyên Khôi
|