Hà Nội
Những ô cửa không quen
đầy ắp tiếng cười
Những vườn sỏi tôi lỡ quên đi
Nơi sắc màu đã thành xác ướp
Hà Nội của tôi
Thật nhiều lá
Thật nhiều phố
Thật nhiều những chiều buồn.
Đầu ô sáng nay hửng nắng.
Tôi đi, ngực phong phanh
Tay đút túi quần, chẳng cần cố nhập cuộc
Thích thú ăn một que kem toàn nước đá
Qua chợ Bưởi, mua bó dọc mùng chẳng biết để làm
gì.
Xám nẫu trong mưa
Con đường không định trước
Vẫy gọi đôi chân về phía ngoại thành
Đèn đỏ ngã tư, mắt đàn
ông mệt mỏi
Những gót chân bí ẩn đi về.
Hà Nội của tôi
Dãy bàng trơ trọi
Có thể chúng đã từng trẻ, từng vui
Nơi thánh địa của những ngày lửa đạn?
Con đường vẫy gọi tôi về
phía ngoại thành.
Đào Nhật Tân mùi hương
khác rồi
Vẻ đẹp đàn bà đã tàn tạ đi
Đến cả mưa xuân cũng khác.
Thật kinh tởm những xác chuột vứt ra đường.
Hà Nội ơi,
Vì sự hèn hạ của chính mình mà tôi khóc.
Nhưng đêm đã về, đêm
đã về
Dịu dàng như sự bất tử
Trong gió sông Hồng trên triền đê cao.
Ngô Tự Lập |