Bụi Hoa Giấy

Cao Xuân Lý

 

Ngày thằng Đính về sống trong khu vực này, chỉ có một mình gia đình nó là người Việt nên nó hầu như không có bạn.  Thỉnh thoảng có vài thằng Úc con đến gạ chơi với nó thì nó lại không hiểu mấy thằng đó nói gì.  Thành ra chơi chung với nhau được một lúc là nó chán, chạy về mở ti vi ra coi.  Hai mẹ con nó mới vượt biên qua đây được mấy tháng, lại trúng ngay vào lúc đang nghỉ hè nên nó cũng không học được câu tiếng Anh nào.  Nó chỉ biết một tiếng duy nhất là "hello" do mẹ nó dạy, thế là hết! Có ai hỏi gì thêm nó chỉ cười rồi lảng ra chỗ khác.

Nhưng trời vẫn còn thương nó, nên một ít lâu sau có một con bé nữa, con Quyên, cũng có hai mẹ con như gia đình nó ở đâu dọn đến, chỉ cách nhà nó có một đoạn đường ngắn. Vậy là nó bắt đầu có bạn, một đứa bạn gái.

Ngày còn ở Việt Nam nó không bao giờ chơi với mấy đứa con gái.  Tụi nó không chịu đi chơi xa, lại chơi những trò mà thằng Đính không chơi được hay chơi rất vụng. Đã vậy, tụi nó còn hay giận, hơi một tí là: "Tao không chơi với mày nữa!", nghe ứa gan!

Nhưng ở đây dù muốn dù không nó vẫn phải chơi với con Quyên, còn ai nữa đâu mà chọn. Hơn nữa, con Quyên cũng dễ mến.  Hôm nhà nó mới dọn xuống đây, thấy nó, con Quyên chạy lại ngay, nói: "Mày cho tao chơi với!".  Vậy là từ lúc đó hai đứa trở thành bạn.

Con Quyên thường rủ thằng Đính sang nhà nó chơi vì nhà nó rộng hơn.  Vả lại, mẹ con Quyên bận may quần áo, suốt ngày bà lúi húi làm việc với cái máy may ở phòng bên cạnh, để mặc cho con Quyên muốn làm gì thì làm, nên hai đứa được tự do đùa nghịch.

Thường thường hai đứa ngồi coi ti vi với nhau.  Có khi hai đứa cùng nằm trên thảm, ngóc đầu nhìn cái ti vi đặt trên cái kệ ở góc phòng.  Con Quyên thường thích xem phim hoạt họa hay phim hài hước.  Thằng Đính thì lại thích xem phim có đánh nhau.  Thành thử có khi hai đứa giành nhau mở ti vi.  Và cuối cùng thằng Đính phải nhường con Quyên vì dù sao cũng là ti vi của nhà nó.

Có lần con Quyên nhìn thấy cảnh một đôi trai gái làm tình trên màn ảnh, nó chỉ thằng Đính:

-Mày thấy không, phim này người ta cũng đánh nhau.

Thằng Đính nghe nói tức cười quá, chọc nó:

-Mày "quê" vừa thôi, người ta làm chuyện người lớn mà mày nói là đánh nhau!

Con Quyên vẫn không chịu thua:

-Mày banh mắt mày ra xem có phải người ta đánh nhau không? Đấy, đấy, mày thấy chưa?

Đến nước này thì thằng Đính đành chịu thua nó:

-Thôi, phải rồi!  Người ta đánh nhau đó, đánh nhau kiểu này chắc người ta muốn đánh nhau hoài!

Thằng Đính hơn con Quyên đến ba tuổi nên nó rành rẽ hơn.  Hơn nữa, là con trai nó hay đi theo mấy người lớn nghe họ nói chuyện, nhất là đi coi "video cọp" khi còn ở bên đảo, nó biết nhiều cảnh còn động trời hơn thế nữa nhưng những cảnh ấy người ta không chiếu trên ti vi.  Nó nhớ lại lần đầu tiên khi thấy những cảnh ấy nó cũng tưởng là người ta đánh nhau, sau nghe mấy người lớn nói nó mới hiểu.

Thằng Đính kéo tay con Quyên:

-Thôi ra ngoài vườn chơi, mày!

Con Quyên lưỡng lự một lúc rồi cũng đi theo thằng Đính ra ngoài.  Khi ra đến cửa con Quyên mới sực nhớ ra là chưa tắt ti vi nên nó chạy trở lại vào phòng.

Bên ngoài, bầu trời rất xanh, nắng rực rỡ chiếu xuống khu vườn nhỏ bé, long lanh trên những lá cây đang giao động vì gió.  Cái giá để phơi quần áo ở giữa vườn bị gió thổi cũng quay chậm chạp như một cái đèn kéo quân mà những tên lính là những quần áo mẹ con Quyên phơi ở trên đó.  Thằng Đính nhìn thấy những cái váy hoa và quần áo của con Quyên mà nó thường mặc cũng đang phơi bị gió thổi bay phất phới.

Con Quyên đã chạy ra đứng đàng sau lưng nó, thấy thằng Đính đang đứng nhìn nên hỏi:

-Mày nhìn gì đó?

-Mày có thấy cái kia giống cái đèn lồng không?  Cái đèn lồng có hình người đi, có xe chạy mỗi khi người ta đốt lên vào tết Trung Thu ấy mà. Mày có bao giờ thấy cái đèn lồng không?

-Thấy, tao thấy cái đèn lồng thường treo trước cửa hàng của chú Thìn trong xóm tao hồi xưa, nhưng tao đâu có thấy cái này giống cái đèn lồng. Đèn lồng đẹp lắm, không có như vậy đâu!

Thằng Đính tức mình, tại sao nó thấy mà con Quyên không thấy.  Nó vừa nói vừa lấy tay chỉ:

-Mày nhìn đây này, cái kia cũng có góc có cạnh, cái đèn lồng cũng vậy, mấy cái áo quần trên đó là mấy tên lính nó đang chạy thôi.

Con Quyên cãi:

-Đèn lồng có cái tròn, không phải cái nào cũng có góc cạnh hết.

-Tao có bảo cái này là cái đèn lồng không?  Tao nói nó giống vậy thôi!

Con Quyên không nói nữa.  Thằng Đính cũng chán nên nó im luôn.  Lúc sau nó rủ con Quyên:

-Tao với mày ra ngồi ghế xích đu.

Vừa nhắc đến ghế xích đu là con Quyên lao ra, mới ngồi xuống là nó đẩy cái chân cho cái ghế đong đưa rồi nó ngả người ra phía sau, mái tóc của nó xõa xuống đưa qua đưa lại.  Rồi không biết vì quá đà hay sao đó nó ngã lộn xuống, bò lồm cồm dưới mặt đất. Thằng Đính hoảng hồn chạy lại đỡ nó:

-Mày có sao không?

Thằng Đính thấy mắt con Quyên mọng nước, biết nó sắp khóc, nên hỏi:

-Mày đau chỗ nào, đưa tao coi.

Con Quyên vẫn không trả lời nó, cúi xuống vén váy cao lên quá đầu gối, phủi hết đất dính ở đấy.  Thằng Đính chỉ thấy hơi bị trầy.

-Không sao đâu, tao bị trầy đầu gối là thường, mày chỉ bị trầy chút xíu ăn nhằm gì!

Con Quyên tức mình vì thằng Đính nói không sao, làm như nó làm bộ không bằng.  Có giả bộ, làm nũng, thì chỉ làm với mẹ nó thôi chứ với thằng Đính thì làm nũng để làm gì.  Nó hét lên:

-Kệ tao, không việc gì đến mày!

Thằng Đính đang cúi xuống nhìn vào cái đầu gối bị trầy của con Quyên, ngạc nhiên đứng lên nhìn lại con Quyên. Mấy đứa con gái thường kỳ cục như vậy, khi không lại hét lên làm như bà nội người ta!  Mà như vậy cũng đáng kiếp, ai bảo cái gì cũng giành giật, làm như ăn được không bằng!

Tuy nghĩ thế, thằng Đính vẫn không dám nói ra.  Vì nó biết nếu nó nói như vậy thế nào con Quyên cũng nghỉ chơi với nó, rồi lại mất công làm lành.

Vừa lúc ấy thì mẹ con Quyên cũng ở trong nhà bước ra vườn.  Bà hỏi:

-Hai đứa làm gì ở ngoài này mà cãi nhau vậy?

Con Quyên thấy mẹ ra, nó bắt đầu khóc. Thằng Đính không hiểu tại sao con Quyên lại khóc được khi vừa thấy mẹ nó.  Nó làm như đóng kịch không bằng.  Con này mai mốt đóng kịch con hay hơn cả Kim Cương!

Mẹ nó thấy nó khóc, hỏi thằng Đính:

-Tại sao nó khóc, Đính?

-Nó ngã từ trên xích đu xuống, bác ơi!

Mẹ con Quyên chạy lại, bà cúi xuống quan sát tay chân nó.  Khi thấy không có gì, bà bảo:

-Thôi vào rửa tay chân, mặt mũi đi.  Cái mặt dơ hầy! Rồi thay quần áo nữa, nghe chưa?

Thằng Đính cũng theo con Quyên vào nhà, nhưng khi thấy mặt con Quyên bí xị, làm như còn giận nó, nên nó lẻn ra về.

Khi về đến nhà nó thấy mẹ nó đang ngồi ở phòng khách nói chuyện với chị Ngoạt, người cùng quê với nó. Đã mấy tháng nay nó không nhìn thấy chị. Hôm nay chị đến chơi nó thấy khác hẳn hồi còn ở Việt Nam. Chị mặc quần áo đẹp lắm vì nghe chị nói rất đắt tiền.  Nó không ngờ chị sang đến như vậy.  Cái mái tóc của chị thì nó không thấy đẹp nữa, vì chị nhuộm màu hơi vàng, giống như những người có tóc bị cháy vì đi nắng lâu ngày mà không đội nón.

Thằng Đính ngồi nhìn hoài quần áo và mái tóc của chị Ngoạt.  Nó không thể tưởng tượng nổi, chị Ngoạt bán xôi ở đầu xóm ngày xưa, bây giờ đang ngồi trước mặt nó. Cũng may là nó gặp chị ở nhà nên nó mới nhận ra.  Chị Ngoạt thấy nó nhìn mình hoài nên quay lại hỏi:

-Mày thấy quần áo tao mặc có đẹp không?

Thằng Đính nghe hỏi lúng túng không biết trả lời thế nào, cuối cùng nó đáp liều:

-Tôi thấy ngộ ngộ!

Chị Ngoạt quay sang mẹ thằng Đính:

-Bữa nào em dẫn chị đi mua bộ quần áo như em đang mặc, dạo này nó đang "sale", rẻ lắm. Mình phải ăn mặc cho hợp thời trang chị à!

Mẹ thằng Đính cười:

-Thôi tôi già rồi, mặc vậy ai mà coi cho được, các cô còn trẻ thì không nói làm gì. Vả lại, tôi nói cô đừng buồn nghe, tôi thấy ăn mặc như vậy cũng không có gì là đẹp lại tốn tiền quá. Mình liệu sống cho hợp hoàn cảnh của mình, cô à!

Thằng Đính thấy chị Ngoạt làm như không vui khi nghe mẹ nó nói nên chị nói sang chuyện khác.  Còn mẹ nó thì hình như chỉ ậm ừ nhiều hơn là nói. Nó cũng hơi ngạc nhiên.  Mẹ nó cũng đâu có phải là người ít nói gì mà hôm nay nó chỉ thấy bà ngồi nghe,  thỉnh thoảng mới nói chêm vào một hai câu.

Gặp chị Ngoạt thằng Đính lại nhớ đến lão Tròm ở cuối xóm.  Lão có vợ con rồi vậy mà lão còn "cua" được chị Ngoạt.  Tối tối lão thường hẹn hò với chị ở nghĩa địa Hồi giáo, gần ngã năm Chuồng Chó.  Lão Tròm với chị làm ăn thế nào mà chuyện đổ bể, tụi con nít trong xóm biết hết, nên khi thấy lão Tròm đi là mấy thằng trong xóm đi theo rình.  Sáng hôm sau tụi nó lại kể cho những đứa không đi được nghe.  Thằng Đính hồi ấy còn quá nhỏ nên không đi theo được chỉ nghe mấy thằng lớn nói lại. Đúng ra thì hồi ấy nó nghe mà không hiểu rõ.  Khi qua đến bên đảo, mỗi khi có chiếu video-người-lớn nó chạy theo nhìn lén, nên mới biết được tại sao hồi xưa lão Tròm và chị Ngoạt lại rủ nhau vào bãi tha ma tối hù, trong khi ngoài đường đèn sáng trưng thì lại không đi.

Nghĩ đến chuyện ấy thằng Đính cứ nhìn chị Ngoạt hoài.  Bỗng chị quay lại nhìn nó rồi hỏi:

-Bộ mày thấy tao lạ lắm sao mà nhìn hoài vậy, Đính?  Thằng này dạo này lớn xộn rồi!

Rồi chị quay sang nói với cả mẹ thằng Đính:

-Mai mốt lớn nó đẹp trai, à!  Ở đây mà không đẹp trai và học giỏi là ế vợ.  Mày liệu mà học!

Thằng Đính nghe nói đến lấy vợ nó đỏ mặt, chạy ra ngoài cửa đứng nhìn ra ngoài.  Nó mang máng lo sợ một ngày nào đó con Quyên cũng sẽ lại bắt chước chị Ngoạt.  Lúc đó chắc nó nghỉ chơi với con Quyên luôn.

Nó vừa nghĩ đến con Quyên thì con bé cũng đang đi về phía nó. Con Quyên mới tắm rửa xong mặc bộ quần áo mới, mái tóc chải gọn ghẽ lại buộc ở phía sau nhìn như cái đuôi.  Mỗi khi nó đi chùm tóc phía sau lại tưng lên.

Thằng Đính không muốn chị Ngoạt nhìn thấy con Quyên, nên nó chạy về phía con Quyên chận nó lại:

-Sang nhà mày chơi, nhà tao đang có khách.

Con Quyên dùng dằng:

-Nhưng tao muốn chơi ở bên nhà mày.

-Chút xíu nữa sang nhà tao, giờ thì sang vườn nhà mày, tao chỉ cho cái tổ chim ở trên ngọn cây hoa tím ở cuối vườn, lúc nãy tao đã định chỉ cho mày rồi nhưng chưa kịp thì mày ngã trên xích đu xuống khóc um sùm.

Con Quyên đang đi, đứng hẳn lại nhìn thằng Đính, nó ghét thằng Đính hay nói cái điệu hàm hồ:

-Tao khóc hồi nào mà mày nói tao khóc um sùm.  Thôi tao không chơi với mày nữa!

Thằng Đính hoảng hồn.  Nó cũng nhận ra ngay là mình nói bậy

-Thôi mà, không chơi, không chơi hoài!

-Thế lần sau mày không được nói xấu tao nữa, nhé?

Thằng Đính gật đầu:

-Ừ, tao không nói nữa

Thế là hai đứa trở lại khu vườn nhà con Quyên.  Lần này thì con Quyên không còn giành cái xích đu nữa.  Nó đứng nhìn thằng Đính đang ngồi đong đưa trên đó.

-Sao mày nói mày chỉ cho tao tổ chim ở trên cây mà mày không chỉ?

Thằng Đính sực nhớ ra câu nói xạo của mình, nó hơi lúng túng, nhưng cuối cùng nó cũng tìm ra được cách nói dối:

-Gần tối chim mới về, mày có thấy cứ buổi chiều thì chim về đậu trên ngọn cây không?  Lúc đó mới có tổ.

Con Quyên nghe thằng Đính nói nó không hỏi nữa, vì nó cũng thấy trước khi mặt trời lặn thì chim có về đậu trên cành cây đó thật.  Nhưng giờ đó thì nó lại không ra ngoài vườn được vì mẹ nó không cho ra.  Bà nói buổi tối ở ngoài vườn nhiều muỗi nên phải chơi trong nhà.  Thành ra điều thằng Đính nói cũng như không, có chim mà không bắt được.

Thằng Đính và con Quyên chơi cho đến khi mẹ con Quyên gọi nó vào ăn cơm thằng Đính mới trở về nhà mình.

Khi nó về thì không thấy chị Ngoạt đâu nữa.  Nó hỏi mẹ nó:

-Chị Ngoạt về rồi hả mẹ?

-Ừ về rồi, mà mày đi tắm đi rồi còn ăn cơm.  Sau đó phụ mẹ dọn dẹp cái phòng bên một chút, ngày mai người ta dọn đến rồi.

Thằng Đính ngạc nhiên đứng nhìn mẹ:

-Mẹ nói ai dọn đến?  Bộ có người đến ở chung với mình hay sao?

-Ừ, cho người ta ở chung cho vui, với lại họ chia tiền thuê nhà với mình, chứ một mình mình thì tiền đâu mà trả tiền thuê nhà?

-Ai đấy mẹ?

-Thì ai nữa, con Ngoạt vừa rồi nó đến xem phòng rồi mai nó dọn đến.  Nó ở phòng bên đó, mẹ con mình ở phòng bên này.

-Sao mẹ không gọi người khác lại gọi chị Ngoạt làm chi vậy?

Mẹ thằng Đính ngạc nhiên nhìn nó:

-Bộ mày không thích chị Ngoạt?

Thằng Đính không biết trả lời sao, đành nói:

-Thôi, ai cũng được!

oOo

Thằng Đính đang ngồi chơi với chiếc xe chạy bằng pin ở trước nhà thì chị Ngoạt về.  Dạo này chị Ngoạt đã có bồ nên mỗi khi đi đâu anh ấy lại đến đón rồi đưa về tận nhà.

Anh bồ của chị Ngoạt nghe chị gọi tên là Tuyên, còn rất trẻ, trẻ hơn chị ấy nhiều. Nó không biết nó nghĩ như vậy có đúng không, vì nó chỉ so sánh lão Tròm với anh Tuyên thì hai người chắc chắn tuổi tác chênh lệch nhiều, mà chị Ngoạt đã là bồ của lão Tròm thì chắc chẳng còn trẻ gì!

Từ khi thằng Đính sang bên này nó cứ nghe người ta nói đàn ông ế vợ vì thiếu đàn bà, con gái. Có người còn khuyên nó ráng học giỏi chứ không mai mốt sẽ ế vợ vì các cô bên này kén chọn lắm. Bây giờ thì nó thấy những điều người lớn nói có lẽ đúng thật.  Vì nếu không sợ ế chắc chẳng bao giờ anh Tuyên lại đi cặp với chị Ngoạt.  Nhìn chị Ngoạt nó cứ nghĩ là chị sẽ ế chồng chứ đâu ngờ có một anh đẹp trai như anh Tuyên chạy theo. Hay thằng cha đó cũng cà chớn chứ người như chị Ngoạt thì mê nỗi gì!

Thằng Đính đứng lên tránh chỗ cho anh Tuyên và chị Ngoạt vào nhà.  Hai người thường ít khi ngồi ở phòng khách. Mới vào đến phòng ngủ là thấy đóng cửa ngay.  Nhiều khi thằng Đính nghe tiếng cười đùa từ trong phòng vọng ra.  Nó lấy làm thích thú nhưng mẹ nó thì có vẻ khó chịu.  Thỉnh thoảng bà lại nhăn mặt nhưng không nói gì.  Những lúc như vậy hình như bà muốn tránh mặt.  Bà đi sang nhà con Quyên ngồi nói chuyện với mẹ nó hoặc đi ra phố mua mấy món lặt vặt.

Hôm nay đúng như thằng Đính nghĩ, mẹ nó lại bỏ đi.  Khi đi ngang chỗ thằng Đính ngồi, bà nói với nó:

-Con ngồi đây trông nhà, mẹ ra ngoài phố một chút. Hay con có đi với mẹ không?

-Thôi con không đi đâu, mẹ đi đi!

Thằng Đính không thích ra ngoài phố, đúng hơn nó không thích đi bộ.  Nếu mẹ nó có xe thì đi đâu nó cũng đi. Đằng này đi đâu mẹ nó cũng đi bộ.  Nếu đi xa thì bà nhảy lên xe lửa.  Nhưng đằng nào cũng phải đi bộ ra ga thành thử nó không thích đi với mẹ nó.  Chẳng thà ở nhà mở ti vi xem hay chạy sang nhà con Quyên còn thích hơn.

Khi mẹ nó đi rồi thằng Đính đóng cửa lại rồi vào nhà.  Nó ngồi ở phòng khách, mở ti vi ra xem.  Không có phim nào hay nhưng nó vẫn ngồi xem vì không biết làm gì nữa!

Phòng ngủ bên chị Ngọat vẫn có tiếng động và tiếng thì thầm khi lớn khi nhỏ.  Nó vặn nhỏ ti vi để nghe tiếng động phòng bên nhưng nó không nghe được gì hết.

Một lúc sau cửa phòng xịch mở, cả hai anh chị cùng đi ra. Thấy thằng Đính ngồi coi ti vi câm, chị Ngoạt hỏi:

-Sao mày không mở lớn lên mà nghe?

Nó sợ chị Ngoạt biết dụng ý của nó nên nói :

-Tôi nghe cũng đâu có hiểu gì!

Anh Tuyên thì hình như hơi ngượng khi nhìn thấy nó, anh bèn kéo chị Ngoạt đi.

Còn lại một mình thằng Đính ngồi trong nhà.  Nó thấy căn nhà vắng lặng quá.  Bỗng dưng nó cảm thấy rờn rợn.  Nó vội điều chỉnh ti vi để nghe cho lớn hơn, nhưng chỉ một lúc sau nó lại thấy sợ trở lại.  Đêm hôm qua nó mới coi một phim ma trên ti vi thành ra bây giờ nó nhát. Thấy nhà không có ai là nó có cảm tưởng là có con ma đang rình rập nó trong góc phòng, trong xó tối nào đó, mặc dầu căn nhà nó ở không rộng rãi gì!

Thằng Đính chạy ra mở tung cánh cửa cho ánh sáng lùa vào và nó cảm thấy bớt sợ hơn. Vừa lúc đó thì mẹ nó cũng về.  Chưa bao giờ thằng Đính cảm thấy cần mẹ bằng lúc này.

-Chị Ngoạt đi rồi hả?

-Vâng.

-Tao mà biết thế này tao gọi người khác cho chia.  Nghĩ là người quen dù sao cũng đỡ hơn là người lạ.  Nào dè con này nó quá tay!

Thằng Đính không biết mẹ nó phàn nàn chị Ngoạt về điều gì.  Nó cũng không dám hỏi. Mẹ nó nói vậy nhưng nếu hỏi tới là thế nào nó cũng bị mắng là con nít không được hỏi chuyện người lớn.  Nó để ý thì thấy hình như mẹ nó bực mình chị Ngoạt nhiều thứ lắm, từ tiền thuê nhà đến tiền điện, rồi cả vấn đề khách khứa, bồ bịch nữa.

Mấy hôm nay con Quyên giận thằng Đính thành thử nó chẳng có chỗ nào đi chơi, nhiều lần nó định chạy sang làm lành nhưng nó còn tức con Quyên.  Làm lành thì nó không ngại, nhưng con Quyên làm như ngon lành lắm hơi một tí là nó giận. Đã vậy nó cho giận luôn, ít nhất cũng phải một tuần lễ nữa nó mới sang, để cho con Quyên biết, thiếu nó, con Quyên sẽ buồn như thế nào!

Thằng Đính bỗng nhớ lại ngày còn ở Việt Nam.  Xóm nó vui lắm, bất cứ lúc nào nó ra đường cũng gặp bạn, không thằng này thì thằng khác, nào thằng Toàn, thằng Ánh, thằng Hùng, thằng Quân.  Ôi thôi, kể sao cho hết!

Giờ này không biết tụi nó đang làm gì.  Chắc tụi nó đang rủ nhau đi tạt lon, trò chơi thịnh hành nhất trong xóm nó khi nó còn ở quê nhà. Thằng Toàn, thằng Ánh, hai thằng lớn nhất thường hay đi rình lão Tròm và chị Ngoạt ở nghĩa địa Hồi giáo.  Chắc tụi nó đã chuyển sang trò chơi khác vì chị Ngoạt bây giờ đang ở đây.  Nếu có tụi nó chắc là chị Ngoạt khó sống yên lành, nhất là bây giờ chị có nhiều bồ.

Hồi còn ở Việt Nam nó chỉ biết chị Ngoạt cặp với lão Tròm.  Chứ sang đây từ hôm chị dọn đến ở chung với mẹ con thằng Đính, nó đã thấy chị đi với hai người rồi.  Chị này coi bộ đắt "khách" dữ!

Thằng Đính nhớ có lần chị Ngoạt bị vợ lão Tròm đánh ghen.  Mụ túm lấy tóc chị kéo đầu xuống đập thùm thụp trên lưng, mụ vừa đánh vừa chửi. Mụ vợ lão Tròm trông gầy gò vậy mà thật khoẻ.  Trong khi chị Ngoạt nhìn đẫy đà mà lại yếu hơn.  Hay là tại làm bậy rồi nên không dám đánh lại người ta nữa!

Thằng Đính đang ngồi nghĩ đến mấy thằng bạn ngày xưa thì thấy con Quyên đứng trước cửa đưa tay vẫy nó.  Lúc đầu nó định làm lơ, nhưng rồi thấy tội nghiệp nên cũng đưa tay vẫy lạïi. Vậy là hai đứa lại hòa.  Thằng Đính liền chạy sang nhà con Quyên.  Con Quyên thấy nó nhoẻn miệng cười đưa mấy cái răng sún ra:

-Sao mấy hôm nay mày không sang nhà tao chơi?

-Ai bảo mày nói nghỉ chơi với tao rồi đuổi tao về làm chi?!

Con Quyên lại cười:

-Tao tức, tao nói vậy thôi.

Nói rồi con Quyên móc túi đưa cho nó gói xí mụi:

-Mẹ tao mới mua, tao cho mày.

Thật ra thằng Đính không thích xí mụi, loại này chỉ có con gái là thích ăn.  Nếu là lúc khác nó đã từ chối, nhưng vì hai đứa mới làm lành, nó không muốn con Quyên nghĩ là nó còn đang giận, nên nó cầm cục xí mụi cho vào miệng.

Vừa cho vào miệng thằng Đính đã nhăn mặt vì vị chua của xí mụi tiết ra miệng nó, nó nói với con Quyên:

-Xí mụi này chua quá!

-Tao thích chua.

-Tao thì thích ngọt.

Hai đứa đang đứng thì nghe tiếng mẹ con Quyên gọi:

-Quyên ơi!

Con Quyên nghe mẹ nó gọi chạy vào nhà, thằng Đính cũng chạy theo:

-Mẹ gọi con?

Mẹ con Quyên bảo nó:

-Con ra tắt hộ mẹ cái bếp, rồi lại đây giúp mẹ đóng thùng quà gửi về cho bà nội con.

Thằng Đính đứng nhìn mẹ con con Quyên ngồi xếp những sấp vải, sà bông và kem đánh răng vào thùng.  Bà ghi cẩn thận tên người trên món quà mà bà muốn cho.  Bỗng bà ngẩng đầu nhìn thằng Đính:

-Nhà cháu có gửi quà về không?

Thằng Đính ấp úng:

-Cháu không biết.

Bà không hỏi thêm gì nữa, lúi húi xếp lại mấy món quà.  Thằng Đính bỗng nhận thấy con Quyên có cái mũi giống mẹ nó y hệt, cả con mắt nữa. Chắc mai mốt khi con Quyên lớn lên cũng giống như mẹ nó.

Con Quyên sau khi tắt bếp cho mẹ nó đã chạy lại phụ giúp mẹ nó xếp những gói quà vào thùng các-tông, nó dùng bàn tay nhấn xuống, nhưng có lẽ nhấn không thẳng nên cái thùng bỗng đổ xuống và đồ đạc lại rớt ra ngoài.

Mẹ con Quyên nhìn lên:

-Thôi để đấy cho tao, mày thì chẳng được tích sự gì!

Con Quyên buông tay đứng nhìn một lúc rồi đi ra khỏi phòng.  Nó vẫy thằng Đính:

-Ra ngoài này chơi, sướng hơn!

Vừa ra đến ngoài cửa con Quyên lại vấp vào bậc cửa ngã xuống.  Thằng Đính chạy lại đỡ con Quyên dậy.  Nó thấy con Quyên nhăn mặt, sợ con Quyên lại khóc nữa, nó dỗ:

-Thôi đừng khóc, không đau đâu!

-Sao mày biết tao không đau?

Thằng Đính cụt hứng không biết nói thế nào nữa.  Quả thật làm sao nó biết con Quyên có đau hay không.  Nó nghiệm ra, mỗi khi nói chuyện hay cãi nhau với con Quyên, nó thường thua!

oOo

Dạo này mẹ thằng Đính mới có một ông bồ, một ông cũng trạc bằng tuổi bố nó.  Một hôm bà gọi nó lại nói cho nó biết, bà muốn "bước thêm một bước nữa"- tiếng của mẹ nó dùng.  Lúc đầu nó không hiểu mẹ nó muốn nói gì.  Nhưng rồi mẹ nó giải thích thêm thì nó hiểu được là mẹ nó muốn đi lấy chồng một lần nữa.  Nó buồn lắm nhưng không biết nói năng làm sao.  Ngăn cản thì không dám, vả lại cũng tội nghiệp bà!  Người ta ai cũng có chồng, mẹ nó thì không, việc gì cũng phải lo liệu lấy một mình.  Nhưng nhìn người đàn ông lạ hoắc mà sau này nó phải gọi là "bố" nó cảm thấy khổ sở làm sao!

Thằng Đính bỗng nhớ đến bố nó, bố thật của nó, nó cũng thấy xa lạ không kém. Từ khi lớn lên nó chỉ nhìn thấy bố nó trong những lần đi thăm nuôi ở trại cải tạo, mà cũng cả năm nó mới gặp ông một lần.  Người ông gầy gò, nước da xanh mướt.  Nó không thể tưởng tượng một người như vậy mà lại là người bồng nó trong tấm ảnh chụp từ ngày nó còn bé tí.  Nó có cảm tưởng đó là hai người chứ không phải là một.  Vì bố nó trong tấm ảnh đẹp lắm chứ không tiều tụy như ông trong trại cải tạo đâu. Thằng Đính chỉ nhận ra một điểm rất giống là con mắt, còn ngoài ra đều khác.

Nó còn nhớ khi nghe tin ông chết mẹ nó khóc.  Bà không khóc to như những người khóc khi đưa đám ma, nhưng ngày hôm đó lúc nào mắt mẹ nó cũng đỏ hoe, thỉnh thoảng bà lại hỉ mũi. Còn nó, nó không khóc được, thậm chí cũng không cảm thấy buồn, nếu có chăng là một chút hoang mang ở trong lòng.  Nghĩ lại lúc đó nó cảm thấy có lỗi với bố nó.

Hôm trước ngày vượt biên, mẹ nó dẫn nó đi thăm mộ bố nó.  Bà thắp vài nén nhang rồi lâm râm khấn vái.  Hôm đi mẹ nó cũng khóc, nhưng một lúc sau bà trở lại bình thường.

Thằng Đính đang ngồi chơi ở trước cửa thì ông bồ của mẹ nó đến.  Ông cúi xuống xoa đầu nó làm như ông thương nó lắm, nó không biết nói sao chỉ cười.  Nó để ý thấy mẹ nó ăn mặc đẹp hẳn ra, mấy cái quần áo cũ trước kia mẹ nó vẫn mặc bây giờ đã bỏ đi rồi.  Trước đây mẹ nó chỉ thoa phấn son mỗi khi đi ra ngoài.  Nhưng bây giờ thằng Đính thấy mẹ nó trang điểm cả khi ở nhà.  Nó không ngờ người đàn ông ấy lại làm mẹ nó thay đổi đến thế!

Thằng Đính liếc mắt vào trong nhà thấy mẹ nó đang nói chuyện với ông ấy, nó đứng lên đi về phía nhà con Quyên.  Mỗi khi ông ấy đến là nó bỏ đi, chẳng biết nó trốn ông ta được đến bao giờ.  Vì nghe nói ít lâu nữa hai mẹ con nó sẽ về ở chung với ông ấy.  Còn cái nhà nó đang ở sẽ trả lại hoặc để cho chị Ngoạt ở với anh bồ của chị ấy.  Chắc là như vậy, vì chẳng lẽ chị ấy ở một mình!

Vừa đến nhà con Quyên thì nó thấy một cái xe "truck" thật lớn đậu trước cửa.   Mấy người đàn ông lực lưỡng đang khuân vác đồ đạc nhà con Quyên chất lên xe.  Mẹ nó đang đứng trước cửa nói chuyện với một người đàn ông nữa.  Nó không hề biết ông này, nhưng không hiểu sao nó nghĩ ngay đó là bồ của mẹ con Quyên, vì bà chắc cũng có bồ như mẹ nó.

Con Quyên thấy thằng Đính đến chạy ra đón bằng một nụ cười:

-Nhà tao dọn đi chỗ khác!

Thằng Đính vừa tức vừa buồn vì con Quyên có vẻ vui mừng khi thông báo cho nó tin này.  Nó nhăn mặt nhưng con Quyên không để ý, vẫn bô bô:

-Mẹ tao nói đi xuống Fleminton, nhà ở dưới đó rẻ hơn. Rồi mai mốt mày lại đến nhà tao chơi nữa nhé!

Thằng Đính trợn mắt nhìn con Quyên:

-Mày có biết từ đây xuống Fleminton xa lắm không?!

-Không.

-Tao đi Fleminton với mẹ tao rồi, xa lắm! Làm sao tao có thể đến chơi với mày được. Sao mày không nói mẹ mày ở lại đây?

-Mẹ tao không chịu, hay thôi mày về nói với mẹ mày dọn xuống Fleminton như mẹ tao đi.

Thằng Đính đứng lặng người.  Nó lớn hơn con Quyên nên nó hiểu.  Nó và con Quyên bắt đầu xa nhau thật sự.  Nó cũng sẽ đi khỏi khu vực này vì nhà nó cũng sẽ dọn, nhưng nghe đâu về dưới Bankstown chứ không phải Fleminton. Vả lại, có về cùng khu Fleminton với con Quyên chăng nữa, có dễ gì nó gặp lại con Quyên như con Quyên nghĩ.

Thằng Đính hiểu là nó mất con Quyên thật sự kể từ ngày hôm nay.

Khi mẹ con con Quyên đã lên xe, thằng Đính còn đứng tần ngần trước cửa nhà con Quyên một lúc sau nó mới trở về.

Nắng buổi chiều đổ xuống chói chang trên đường.  Thằng Đính cắm đầu chạy, nhưng được một quãng nó lại đứng lại dưới một tàn cây bên đường nhìn về ngôi nhà cũ của con Quyên.

Ngôi nhà dưới ánh nắng không có gì khác so với những ngày trước.  Bụi hoa giấy trước nhà vẫn nở rộ một màu đỏ thắm đang rung rinh trước gió.  Nhưng thằng Đính vẫn thấy như có gì buồn, làm như ngôi nhà và cây cối cũng nhớ con Quyên như nó vậy.

Cao Xuân Lý