Tháng Tám
Trên Những Tờ Thư Mỏng

Trang Thanh Trúc

 

Em,

Anh bắt đầu chờ đợi những bức thư em dự viết qua bưu điện đây. Những chăm chút ấy đã khiến anh cảm động. Đó cũng là những ấn chứng về tình yêu em dành cho anh. Em tuyệt vời!

Anh mong là những ngày đi chơi xa sẽ khiến tinh thần em thư dãn và em có thời giờ để chăm sóc cho mình nhiều hơn. Phải ăn nhiều ngủ nhiều đi con bé. Em cần sức khoẻ để làm việc.

Em viết sai chính tả là chuyện bình thường thôi. Viết đúng mới là chuyện bất thường. Anh đã quen với chữ lãng mạng có "g" của em rồi, và nhiều chữ nữa không thấy trong tự điển! [...]

… Chuyến xe tốc hành Paris-Bordeaux ngừng lại ở trạm Angoulêøme. Điều mà em chờ đợi là sự hân hoan của người ra đón. Nhưng hỡi ơi, tìm mãi không thấy một bóng dáng yêu kiều Việt Nam nào cả! Anh biết không, là em còn tưởøng rằng mình ngớ ngẩn đến độ xuống sai trạm ga, hoặc thông báo đến Angoulêøme sái ngày. Sau khi nhấc điện thoại gọi về…làng, em phải ngồi trên một bậc thang trước ga xe lửa chờ dài cổ mới được người dân quê lên đón về dinh đó anh ạ! Bên ngoài trời nắng và nóng kinh hồn luôn. (Anh đang làm gì bên đó? Anh có nhớ em không? Chắc là có chứ, anh há?)

Cái làng này "coi bộ" buồn quá anh ạ! Hình như em đã quá quen với đời sống ồn ào ở thành phố rồi thì phải. Vắng lặng quá đâm ra bồn chồn, lo âu! Bao nhiêu dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu (Hai câu vừa ghi, là thơ của con bé đó, thuộc loại thơ 9 chữ, rất ít người viết đó anh nhé!).

Thế mới biết, một thói quen, cho dù đó chỉ là cái ồn ào không tưởng. Nhưng khi vắng xa, mình mới cảm thấy cần thiết, nhớ nhung! Em xa thành-phố-có-nhiều-phân-chó-ngoài-đường mới được hơn vài tiếng…rưỡi thôi, mà em đã thấy nhớ nó sao đâu. Con đường từ ga đến cái làng của người quen em phải mất thêm "chỉ có" hơn ba mươi phút xe chạy thôi anh ạ. Thấy mà chán luôn! Hai bên đường trồng thật nhiều bắp. Ngó thấy ham lắm cơ. (Em lại nhắc đến chữ "cơ " mà anh thường nói với em nữa rồi. Sao em thương cái tiếng "cơ" của anh gì đâu là thương!)

Em viết tiếp nhé. Ruộng bắp hai bên đường rộng thênh thang, bát ngát. Nhưng người quen của em nói: "Bắp trồng là để cho … bò ăn, nhiều sữa!". Và đôi khi dân làng cũng hái bắp về luộc ăn. Bắp không ngọt lắm nên mỗi khi luộc bắp phải nhớ cho hai cục đường vào trong nồi! Người dân làng họ hiền hòa, bình dị lắm anh ạ.

Em yêu,

Anh đang nhớ em, nỗi nhớ bồng bềnh trong lúc nghe lại băng thơ gửi em. Chỉ là tư liệu thôi em, để nhớ về. Không tập trung được điều gì, lúc này. Nghe giọng thuốc lào của mình với những xúc động bất chợt mà gai người, xấu hổ muốn chết. Đó là cái tâm hồn nhiên của anh, của con ốc sên, không còn trong vỏ bọc.[...]

… Buổi trưa trời nóng qua,ù đám nhi đồng không được cho ra sân chạy chơi nên lẩn quẩn trong nhà mãi. Than … chán, và muốn "làm-một-cái-gì-đó!". Thế làø em nghĩ ngay đến "cái-làm-bánh!" cho đám nhóc phá chơi. Để đốt cái thời gian quá ư ø bình lặng này đó mà! Em sai đứa đi lấy bột, đứa tìm hộp bơ trong tủ lạnh. Và điều quan trọng hơn hết là hột gà. Ừ há, mấy chị gà mái này mắc cở hay sao từ lúc em tới cho đến bây giờ đẻ ít trứng lắm anh ạ. Từ sáng đến trưa mà chị gà mái đẻ mỗi có một trứng thôi. Thế là chủ nhà phải chạy sang nhà hàng xóm, xin chị gà mái kế bên vài trứng! Lúc về, còn tha hơn chục trái lê, trái đào. Em mở tủ lạnh tìm xem có trái cây nào chín qúa, sắp hư, lôi ra đem làm bánh hết. Nếu có anh ở đây anh sẽ "được" em nhờ cậy đủ điều. Tha hồ lăng xăng mà phụ em quậy bột, quậy đường. (Đừng quậy phá em là đủ cám ơn ông địa rồi.) Em chỉ anh làm bánh nhé! Anh không cần đo lường chi cho mất công. Anh lấy hũ gia-ua dùng để lường cho mọi thứ. Với 4 hũ gia-ua, 4 hũ đường, 4 hũ bột. Cái gì cũng bốn hết. (Anh đừng có chậm nhớ, mau quên nữa nha.) Anh cho tất cả vào một cái tô thật lớn. Sau đó anh lôi nguyên một cục bơ ra. Bơ ở mấy xứ tự do, bơ nào cũng kích thước xêm xêm nhau. Anh đừng lo! Anh cứ "chơi" nữa cục bơ vào trong một cái khung bánh, loại dành cho chục người ăn trở lên đó nha. Rồi anh cho miếng bơ ấy vào lò nướng. Đợi bơ tan ra, anh cho vào cái tô có chứa những con số 4: ya-ua, đường, bột. Kể cả 4 cái trứng gà "nguyên vẹn": Tròng trắng lẫn tròng vàng. Và thêm một gói bột nổi nữa. Anh trộn tất cả vào cho em! Xong anh gọt vỏ trái cây. Nếu là chuối, anh xắt làm hai. (Theo chiều dọc.) Nếu là táo, lê, đào, ki-qui … anh xắt làm tư, (theo chiều nào cũng được) tuyệt đối đừng nhỏ hơn. Anh cho tất cả vào khung bánh rồi bỏ vào lò thêm lần nữa. Sau đó là anh có quyền thăng một giấc cho đến 45 phút sau là có một ổ bánh gia-ua-trái-cây. Xuất sứ từ em đó! Em mong là anh cũng hảo ăn chua, ngọt, như em. Chứ không thôi những gì em vừa viết trên coi như là "nước-đổ-lá-môn" rồi còn gì.

Bà Chằng Lửa của anh,

Đang lo những ngày vắng em đây? Hy vọng anh sống qua mùa khổ nạn này. Em viết sao anh cũng đọc hiểu em. Hiểu cả những điều con bé chưa viết nữa cơ. Đúng vậy, con bé hiền lành lắm! Nhưng cũng thành bà chằng lửa mấy lần rồi đó! Ngoan nhé! Đừng có bắt nạt chàng nữa nhé, yêu dấu!

… Em đang ngồi trên chiếc xích đu lớn. (Có chưà chỗ ngồi cho anh nữa đây.) Chiếc xích đu được kê dưới cây hạt dẻõ. Nơi duy nhất mà em tìm được chút bóng mát. Nơi thơ mộng, ngọt ngào nhất để em ngồi nhìn trời, nhìn đất, và nhớ anh. Nỗi nhớ mênh mang.

Nỗi nhớ lang thang bên những nhánh rễ khoai tây, cà rốt. Em với xuổng. Đào xới như dân làm vườn thứ thiệt! Lời anh căn dặn em : ngủ nhiều, ăn nhiều, cho đầu óc thư dãn. Em nhớ lắm chứ. Nhưng trong em, nỗi nhớ về anh nó mãnh liệt quá. Khiến em lại phải tiếp tục làm việc không ngừng tay! Niềm vui của em là ra vườn đào xới. Anh biết không, là có một nhánh rể khoai lang tây em xới đất lên, lượm gần mười một củ khoai lận đó. Nhìn cái màu vàng đất của những củ khoai lớn, bé, tự dưng em cảm động muốn khóc luôn. Lần đầu tiên trong cuộc đời em nhìn thấy luống khoai lang tây như thế đó anh ạ! Ngoài khoai lang tây, cà rốt, còn có cà chua, cà tím, bí rợ, mướp, sà lách, và đậu que nữa đó anh.

Cách đây hai năm, căn nhà này, sân vườn này đã bị một cơn bão cuối thế kỷ ghé đến. Kéo luôn nóc nhà đi. Hai cây sơ-ri say trái cũng bị bứng mất gốc. Chưa kể những hư hao, thiệt hại khác. Chủ nhân căn nhà đang gầy dựng lại tất cả. Từng khúc củi trong sân. (Chuẩn bị khi mưa gió, bão bùng còn có để mà nhóm lửa, còn có gì để sưởi ấm.) Gầy dựng lại bao cây ăn trái trong sân vườn. Ít nhất phải là hai ba năm nữa thì mới mong tìm được bóng mát khi nắng, chỗ tạm ẩn khi mưa. Và xin đừng bão nữa nhé! Bao nhiêu tan tác ấy thiết nghĩ cũng đủ lắm rồi!

Bé rất khờ của anh,

Bằng những đôi hia bảy dặm, mình đã đi vào đời nhau. Mỗi bước một xa hơn. Xa khỏi mọi cương giới, vượt mọi chân trời viễn mộng.

Cám ơn em, đời này, đã dắt anh vào cõi hạnh phúc bình an. Cám ơn em thật khờ, hơn anh tưởng, đã cho anh tất cả. Yêu em mãi.

… Buổi tối bên em là buổi trưa bên anh. Chiếc dương cầm mở nắp như đang mời gọi em vậy. Ở đây, đêm xuống sao lẹ quá anh ạ. Màu chiều tím tan loãng vào đêm thật mau. Xa thật xa, không tìm thấy một ngọn đèn đường nào nữa hết. Sân vườn tối âm u.

Chủ nhà rủ em nhắc ghế ra sân ngồi. Để làm chi anh biết không? Để đếm sao chơi! Đêm khuya nếu khó ngủ, nhìn sao trên trời, sẽ là một điều thật thú vị và êm đềm. Em thích chứ. Nhưng lại nghỉ thầm, thà…sợ ma, ngủ không được, còn hơn là làm mồi cho… muỗi xơi! Mấy con muỗi ở làng không biết ăn cái giống gì mà ngó bành ky. Thấy mà ghê luôn. Thế đấy, mà đám trẻ trong nhà, đám trẻ quanh vùng, lại rủ nhau ra hồ để câu cá!

Căn nhà chín phòng ngủ này, tự dưng vắng lặng lạ lùng! Trần nhà cao chót vót mà chủ nhân chỉ treo có hai ngọn đèn lủng lẳng. Căn phòng khách thì rộng mênh mông. Anh biết không, là khi ở bàn ăn, khách từ đầu bàn này muốn gắp một thức ăn bên đầu bàn kia, thì phải di chuyểàn gần…bốn thước đó nha anh!

Em ngồi vào ghế đàn. Gõ phím rời rạc. Không nhớ mình đã chơi bài gì nữa. Đêm với nỗi nhớ anh. Đêm với bao âu lo. Không biết anh có bớt ho được chút nào không? Không uống thuốc cảm thì thôi anh nhé. Đã uống rồi, thì phải siêng năng uống cho đều đặn. Đã uống rồi, có nghĩa là cơ thể mình cảm thấy cần thiết mấy muỗng si-rô ấy. Anh làm ơn giúp em một chuyện được không: Đi ngủ sớm và đừng có đem chai si-rô ấy đổ vào đường mương!

Em,

Anh thương… conbeyeuanhthathiet lắm!

Đừng bắt ai "tả chân, tả tay" anh làm gì. Anh còn chưa hiểu được chính anh, thì người ngoài tả gì nổi. Cứ tạm kết luận rằng anh xấu và tốt, ngoan và hư, chăm chỉ và biếng nhác, giấu em nhưng chưa dối em bao giờ, và yêu em mãi mãi. Thế được chưa con bé!!! [...]

Bên ngoài, trời đang chuyển mưa. Có lẽ đã từ lâu lắm rồi em mới tìm nghe lại được những tiếng gió, tiếng mưa. Mưa rơi lộp bộp trên mái ngói, trên hàng hiên, trên khung cửa, trên những nhành lá như buổi sáng hôm nay. Từ chỗ em nằm đến cánh cửa sổ không bao xa, nhưng sao em lười lĩnh quá. Thà nằm nướng như thế này, nghe mưa, còn hơn phải lồm cồm ngồi giậy đóng cửa sổ cho nước mưa, tiếng gió đừng tạt vào phòng. Mọi cử chỉ bây giờ sẽ xáo trộn cái lãng mạng của buổi sáng trời mưa như thế! Thật không nên chút nào, anh há?

Căn phòng em trọ, vốn là phòng của một cô bé 10 tuổi. Cái tuổi chẵn chòi của hai bàn tay! Trên bàn, cô bé lượm tha ở đâu về mấy quả thông thật bự. Xinh lắm. Nhưng không bằng hai quả thông anh gửi em đâu. Em nhớ cái thùng quà em nhận được vài ngày trước khi đi. Bao nhiêu đồ "phế thải", anh lượm, nhặt, giữ gìn. Bây giờ đây anh cho hết vào thùng, không chút giấy hoa, giây nơ xanh đỏ. (Cần gì những thứ phụ tùng ấy, phải không anh?) Thùng quà anh gửi cho em, vô giá. Vì giá trị của sự ân cần không mua được. Em mở thùng quà. Bàng hoàng giữa vui mừng và hạnh phúc. Thứ hạnh phúc bất chợt. Thứ hạnh phúc hồn nhiên. Những ý kiến ngộ nghĩnh ấy xem vậy mà mấy ai giống mình. Ở cuộc đời này! Như hôm em gửi quà cho anh. Cái thùng thiệt bự. Bự đến nỗi nhân viên bưu điện phải đưa cho em nguyên một xấp giấy trắng tinh để em vò thành từng trái bi tròn bằng giấy. Để kê lót cho hai cái CD bớt lẻ loi, lạnh lẽo! Bây giờ đến lượt anh. Gần chục loại thú nhồi bông, lớn bé đủ cỡ. Ngần ấy gia đình các anh chị: Vịt, sư tử, gấu, thỏ, đười ươi… Dám anh ví em như mấy anh chị "bự" này quá ta! Em nghi anh quá. Ai không dám, chứ anh đâu ngại ngùng chi khi gọi em là « Tarzan cái », như đã. Cây viết anh gửi cho em "tương đối" dễ thương nhất. Nhưng ngon lành nhất vẫn là bịt xí-mụi anh gửi trong đó. Cảm ơn anh đã chăm chút lo cho bao tử em! Em dự định sẽ mang theo mấy viên xí-mụi anh cho, để ăn dọc đường. Vậy mà rốt cuộc bây giờ nó lại nằm ở một xó nào đó trên Paris-hoa-lệ rồi. Bây giờ mà có xí-mụi ngậm thì vui biết chừng nào? Chắc chắn là sau đó, em sẽ thăng luôn một giấc cho tới chiều. Cái thú vị là nằm trong chăn, nghe mưa. Cái đầm ấm hơn, là nghĩ đến những hương vị mặn ngọt từ mấy viên xí-mụi. Với nỗi nhớ anh không cùng! (Người ta chân thật lắm, có sao nói vậy thôi. Không có thì…thêu dệt thêm tí. Đãù sao? Màu tím không pha, thành tím…ngắt chứ đâu có ra được tím…ngát bao giờ!).

Anh viết: Anh giấu em, nhưng chưa dối em bao giờ. Tạm được! Anh hãy còn để dành những điều anh chưa dối em bao giờ. Chứ còn bây giờ thì sao hả anh?! Bên ngoài, trời mưa thật sự rồi. Mưa đã tạt vào phòng. Mưa làm ướt những cuốn tập. Và mưa làm em nhớ anh sao là nhớ. Có rất nhiều điều em không cần nói, anh đã hiểu. Nếu như trong lúc này, ngay lúc này đây, em muốn nói thêm một điều. Em muốn viết thêm một lời. Em muốn lập đi, lập lại mãi cái câu. Rằng-thì-là-mà: Con bé yêu anh tha thiết. (Không biết như thế có làm cho anh hiểu thêm, hiểu rõ hơn điều gì không. Hả anh yêu?!)

Chép lại cho anh đọc ké một bài thơ có "trái thông" đây nha :

Còn Xanh Giọt Buồn

Lên non lượm trái thông vàng
Lượm cơn mông muội gửi nàng cầm chơi
Nhựa thơm còn bén tay người
Đoá sao nở muộn, nụ cười ướt mưa
Cầm đi em quả trái mùa
Trái tim khô nẻ đã thừa si mê
Thương nhau sống gửi thác về
Không thương anh hứa, em thề đáng chi?
Lên non lượm trái sầu bi
Giữ riêng làm của lỡ khi vong tình
Mai này em hết thương anh
Trái tim khô nẻ còn xanh giọt buồn.

Hà Huyền Chi


Em,
Thương em quá. Thư gửi trễ, nhưng còn hơn không. Anh đọc thấy tình yêu em dạt sào sóng vỗ. Cho thuyền anh còn mãi lênh đênh. Buổi trưa nay tuyệt vời. Với nhau. Đã không còn những đắn đo, dè dặt như xưa. Mình đã cảm thông, khắng khít, nồng nàn. Thế đó. Ráng giữ giùm anh nhé, tình yêu này, cho đến tận cuối đời. Nhé em!

Hãy nhớ là anh yêu em, nhớ em nhiều hơn em tưởng. Những ngày buồn tháng Tám đã qua vẫn còn lưu dấu trong anh ít nhiều khắc khoải dị kỳ. Chỉ là mấy tuần lễ vắng nhau thôi, nhưng với anh là những mùa Ngâu đằng đẵng. Tháng Tám đong đưa trên nhành lá nhớ. Ngày hắt hiu trên nhịp bánh xe tang. Em xa quá có nghe được tiếng lòng anh rạn vỡ, bước trăng về chăn chiếu lạnh căn phần. Em xa thật xa, nửa vòng lưng trái đất. Có nghe hồn anh thao thức lúc đêm vơi? Những nỗi nhớ nhung quặn thắt, từ thuở yêu em, yêu đời? Anh từng bước, lui dần về tuổi mộng mơ mất dấu trong bom đạn. Qua em, anh tìm thấy được bóng dáng mình tỏ hiện. Anh mường tượng được rằng, tình yêu em, là cái trạm cuối cùng phải tới. Sau đó, là không còn gì cần thiết. Bất kể là điều gì khác, ngoài em!

… Từ nhà bếp con mèo theo em lên phòng ăn, rồi lò mò theo em đi dọc theo hành lang, trèo lên những nấc thang, vào phòng. Cái tiếng meo meo vào sáng sớm thật ái ngại. Em sợ mèo vô cùng! Nó lò mò theo chân em chỉ vì ly sữa em cầm trên tay. Nếu có sự chọn lựa khi nuôi súc vật ở nha,ø em sẽ chọn cái anh gâu gâu. Vì giữa một con bẹc-giê thật bự thích nhe răng, với một chú mèo nhi đồng hay quàu, em tin con bẹc-giê hơn anh ạ. Con chó lúc nào cũng là người bạn chung thủy. Om xòm, nhưng luôn chung thủy! Hình như cũng từ đó em hay nghĩ rằng: người bàn nhiều, nói nhiều, không đáng ngại bằng những người thỉnh thoảng mới góp ý kiến!

Quên kể anh nghe nơi em nghỉ hè này, đặc biệt lắm. Trưa hôm qua, em tháp tùng chủ nhân căn nhà đi thăm một nông trại nuôi bò. Gọi là đi xin sữa tươi về uống và làm bánh thì đúng hơn. Khi đứng gần, thật gần, đàn bò 27 con đó em mới thấu hiểu được cái câu: Bự như con bò anh ạ! Tiếc là em đến trễ vài phút, chứ không thôi sẽ ngắm được cái cảnh người ta vắt sữa bò bằng máy rồi. Chủ nông trại nói với em rằng: "Nuôi 27 con bò coi thế chứ còn dễ dạy hơn nuôi một con mèo nữa. Vì mỗi một con bò đều nhớ "vị thế" của mình!". Sau đó họ đưa cho em hai chai sữa tươi lấy từ trong một cái thùng lọc sữa ra. Ngó thật hấp dẫn. Lạnh ngắt. Nhưng thú thật với anh, đến giờ em cũng chưa dám thử một giọt sữa bò lấy từ trong cái nông trại ấy ra nữa. Không hiểu sao chứ thà em ăn một chén cơm nguội với chao, với mắm, hơn là phải nốc một ly sữa…thật tươi như thế! Nghĩ đến những giọt sữa "long lanh" trong bao tử là phát…run rồi!

Hồi trưa em làm anh xúc động tới bàng hoàng. Hạnh phúc em ban cho, lớn không ngờ. Như trong phim vẽ Mulan, nhà vua đã khom mình chào Mulan. Trước văn võ bá quan và bá tánh. Anh cũng muốn quỳ mọp xuống chân em. Để cám ơn ân tình em cho. Hai chữ "Trạm Cuối" từ lúc này đã khắc sâu vào tâm khảm anh. Bây giờ, và mãi mãi. Cám ơn em ngàn lần hỡi dấu yêu!!!

Từ phòng trọ này nhìn xuống là những viên sỏi rải trong sân, xen lẫn màu cỏ, màu nắng, màu hoa tím, hoa vàng. Cái cảm xúc của em mỗi khi mở tung cánh cửa sổ nhìn ra ngoài là để tìm thấy được một trời thiên nhiên thanh khiết như thế. Ở trung tâm thành phố lớn thì làm gì có thời giờ thơ thẩn như vậy. Mà nếu có thì cũng chỉ ngộp thở bởi khói xe, khói thuốc, triền miên mà thôi. Em quay vào phòng, tiếp tục dọn dẹp những đồ lỉnh kỉnh cho vào sắc.

Chiều nay, chuyến xe Angoulêøme-Paris sẽ mang em trả về thành phố em. Mình sắp gặp lại nhau rồi đó anh. Dù chỉ trên những tờ thư mỏng. Dù chỉ là những màu lá rượu ngọt ngào anh kể em nghe trong ngõ-trúc-vườn-hương. Dù chỉ có trong em giấc mơ về anh với chiếc ghe chở nhạc, gieo vần. Mình sắp gặp lại nhau rồi đó anh. Dăm ba gợn sóng trong tách trà thì có hề gì. Rồi anh sẽ nhận được, tất cả những lá thư em viết vội, chưa gửi. Ở cái làng quê này, không biết thùng thư ở nơi chốn nào? Em muốn gửi đến anh, ít nhất một con tem mang dấu ấn Angoulêøme, mang màu vàng của đất. Nhưng em không tin tưởng bưu điện làng quê cho lắm. Nên chắc là thôi. Nên mang tất cả những lá thư viết cho anh về Paris rồi gửi sau. Thế mới chắc ăn, anh há?

Chép anh đọc thêm một bài thơ có hai chữ: "tháng Tám". Em phải đem hành lý xuống rồi đây anh. Chưa rời khỏi căn nhà này. Chưa rời trạm ga quê làng này, nhưng trong lòng em đã gieo tùm lum hạt hạnh phúc. Nôn nao, với ý nghĩa trở về. Em nhớ thành phố em quá đỗi. Em khó mà rời xa lâu hơn được những gì em yêu thương, chắét chiu và giữ gìn. Em cũng nhớ anh quá đỗi!!! Nỗi nhớ reo vui trên từng nấc thang em bước xuống! Em đã đi như chạy. Mong sao cho thời gian qua mau hơn. Giã từ căn phòng này nhé và cảm ơn vô cùng. Những ngày xa cách đã khiến em chín nẫu cùng nỗi nhớ. Paris của em, và anh.

Tháng Tám Vào Cơn Đau

Trên những tờ thư mỏng
Tháng Tám như sông đầy
Anh với lòng dậy sóng
Nhớ, nhớ em từng ngày
Trên cánh thời gian mỏi
Tháng tám dài lê thê
Gió đưa chiều vào tối
Đưa người vào hôn mê
Trên tờ thư viết vội
Tháng tám vào cơn đau
Trong mỗi ngày trông đợi
Có bạt ngàn nhớ nhau
Tháng Tám buồn thao thức
Em thầm gọi tên anh
Anh cũng hồn ray rứt
Nhớ giọt đàn mưa xanh
Tháng Tám buồn mênh mang
Ai nhớ ai bàng hoàng
Ai với vầng trăng lạnh
Cũng vì ai võ vàng

Hà Huyền Chi


Anh,

Khi ngồi ghi lai những dòng chữ này, bên em, đã vào tháng Chín. Cái lạnh đang đến thật bất ngờ trên thành phố. Em nghĩ rằng cứ cái đà này chắc vài ngày nữa thôi, các cửa tiệm sẽ thi nhau trang hoàng cây thông mừng Giáng Sinh! Trung Thu đâu không thấy. Mùa Thu đâu không về. Chỉ mưa gió lê thê và cái lạnh ngập tràn thành phố. Cây lá chưa kịp ngả vàng. Mà đã khăn, nón, che ngang. Nhưng mà có hề gì với em! Trạm Cuối, như anh viết. Trạm Cuối, như em hứa. Mới là những điều cần thiết. Em có viết thêm điều gì cũng bằng thừa. Trái tim thương yêu này, anh đã nắm lấy, giữ gìn. Anh cũng trong bàn tay em rồi. Phải thế không anh? Anh hiểu được những điều em sắp nói. Anh hiểu cả những điều em chưa viết. Nhưng mà em vẫn muốn ghi thêm như thế này: Sau chọn lựa, mình cần phải thành khẩn với nhau hơn. Mọi bề. Phải biết chung thủy với chính mình thì mới mong chung thủy với người. Và riêng em, thì anh là Trạm Cuối. Thế nhé anh! Hãy với nhau, đi hết chặng đường này. Bao lâu, bao xa mình còn có nhau trong đời, không là điều quan trọng. Khi một kẻ xa đời. Có hề gì đâu hở anh, bởi chúng ta sẽ còn có nhau miên viễn.

Hãy giữ hộ em những dòng chữ chân tình này anh nhé!

"Conbeyeuanhthathiet" (Tên em đó!)


TRANG THANH TRÚC

(09.09.01)