ĐÊM MỘNG DU.........

Vô Thường 



Cô gái trở mình vì cơn ho. Từ ngày bệnh đến bây giờ cô mới có được một giấc ngủ dài và ngon như vậy. Nếu không có cơn ho quái ác kia, chắc cô đã có thể ngủ đến sáng. Tỉnh giấc nửa đêm, thao thức mãi, cô nhớ về những kỷ niệm xa xưa, nhớ về tình yêu và nỗi đam mê cháy bỏng một thời của cô và Anh.......

Bất chợt cô nghe có tiếng gọi cửa. Đã khuya lắm rồi mà trời thì lại đang mưa, ai gọi đúng tên mình từ phía nhà sau thế nhỉ ?

Cô mở cửa bước ra vườn. Trời đã tạnh mưa. Một màu sáng bàng bạc ngập tràn. Cô khép hờ cửa phòng, nhẹ nhàng đi về phía cuối vườn.

Cả một không gian bao la hòanh tráng mở ra trước mắt cô. Không còn bụi tre, không còn dòng sông, không còn những căn nhà hai bên hàng xóm. Cả cái Cồn Hến phía bên kia sông cũng đã bị che khuất bởi một chiếc võng trăng khổng lồ choán ngợp. Chưa bao giờ cô được chứng kiến một vẻ đẹp hùng vĩ đến thế. Trước mặt cô là Trăng. Một chiếc võng trăng màu trắng đục, lớn đến không ngờ, xung quanh là mây, rất nhiều mây, mây quấn lấy chân cô, bay ngang qua cả người cô. Không gian chìm trong một thứ ánh sáng huyễn hoặc, như khói, như sương, mơ hồ mộng ảo.........mùi hoa ngọc lan vương vấn khắp nơi.....Cô mĩm cười, mở to mắt và hít một hơi thật sâu để tận hưởng cái vẻ đẹp bao la của cả một biển sáng trăng, của mùi hoa ngọc lan thơm ngát.....

Cô nghe như có tiếng ai gọi đúng tên mình. Chất giọng diu dàng, ấm áp, một tiếng mời gọi và dẫn dụ cô bước vào chiếc võng trăng thần thoại.....Cô ngần ngại một chút rồi kéo nhẹ chiếc váy ngủ lên cao, khiễng chân bước lên chiếc võng trăng diệu kỳ kia....

Bỗng cô cảm thấy có một đôi tay vô hình đang ôm nhẹ vào người cô, bế cô lên chiếc võng trăng rồi nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống. Tuy đó là một đôi tay vô hình nhưng cô lại cảm thấy vô cùng thân thuộc. Cô có cảm giác rằng ở một thời gian nào đó, ở một không gian nào đó, đôi tay ấy đã từng ấp ủ cô, từng vuốt ve, yêu thương cô. Chính vì vậy, khi đôi tay ấy bế cô vào lòng, cô đã không hề kháng cự, cô mặc nhiên chấp nhận và hưởng lấy sự êm ái vì đang được một đôi tay vững vàng nâng đỡ. Đôi tay tình yêu.

Hình như trời lại mưa. Cô thấy ướt và lạnh. Nhưng hình như lại không phải là mưa. Hoa ngọc lan. Hàng trăm, hàng ngàn bông hoa ngọc lan đang rơi và tỏa ra một mùi hương nồng nàn, quyến rũ. Khi những bông hoa ngọc lan ấy rơi chạm vào người cô thì lại biến thành những mẩu mây nhỏ xíu. Những mẩu mây tí hon ấy làm cô rùng mình vì lạnh và vì nhột, cái cảm giác tê tê cả người.........

Cô khẽ rùng mình vì lạnh, đôi tay kia bất chợt lại xiết lấy cơ thể cô, hình như đôi tay ấy hiểu cô đang lạnh nên đã ôm cô vào sát cái thân thể cũng vô hình nhưng quen thuộc kia. Cô cảm thấy ấm hẳn lên khi được ôm chặt trong đôi tay ấy, khi được cảm nhận một hơi thở nồng nàn, dồn dập, nóng ran ngay sát bên người. Cô nằm yên tận hưởng cái hương vị thực thực hư hư trên chiếc võng Trăng tình ái.........Cô chợt nghĩ rằng có phải mình quá yêu Trăng hay không mà đêm nay, Trăng đã sà xuống sau vườn nhà cô, nơi mà cô và Trăng vẫn thường tình tự vào những đêm rằm, Trăng đã đến và mời gọi cô bước vào chiếc võng tình yêu.......

Những bông hoa ngọc lan lại tiếp tục rơi xuống rồi biến thành những mẩu mây len lỏi khắp cơ thể cô. Những mẩu mây mát lạnh và mịn màng hơn cả bông gòn. Cô nhắm mắt nằm im, buông mình vào cái cảm giác mê hoặc ấy. Cô không cần biết cái cảm giác ghê người này là do mây hay do đôi tay tình yêu của Trăng mang lại, cô mặc kệ cứ để cho sự đê mê khó hiểu và ma quái này thống trị xác thân cô.........Sự đê mê ma quái mà một đôi làn cô đã nhận được từ Trăng, khi cô ngâm mình trong dòng Hương giang lúc nửa đêm để đùa giỡn với Trăng và nhận được sự vô cùng khi những gợn sóng trăng đều đặn vỗ về cơ thể cô.....Cái cảm giác ấy giờ đây hình như đang đến gần cô, khi những mẩu mây rơi lọt qua cái cổ áo hở rộng và lăn dài trên ngực cô, lan toả khắp châu thân, thấm sâu vào từng thớ thịt, khi cô cảm thấy vừa êm ái, vừa lâng lâng như thế này........Bỗng dưng, cô co người lại. Trái tim cô đau quá. Đôi tay hình như hiểu được và đã ôm xiết cô vào thêm nữa. Cô đau lắm nhưng hình như đây không phải là một cơn đau tim bình thường mà cô vẫn gặp. Hình như một cái gì đó nhói lên từ trái tim mong manh của cô, sau đó lan khắp cơ thể và cuối cùng thu về một sự diệu kỳ vô bờ bến, râm ran êm ái lan toả khắp cơ thể khiến cô phải co người lại một chút mới chịu đựng được cùng lúc cái cảm giác vừa đau đớn vừa tuyệt diệu như thế này. Không cầm được mình, cô bất giác bật ra vài tiếng rên nho nhỏ........

Một sức mạnh khủng khiếp nào đó bỗng nhiên kéo mạnh cô ra khỏi vòng tay êm ái kia, xô cô té xuống và bật khỏi chiếc võng Trăng huyền thoại....Cô giật mình tỉnh dậy, trời tối đen như mực, không còn Trăng, không còn mây, không còn mùi hoa ngọc lan phủ dụ. Cô hoảng hốt vì sợ hãi, xung quanh cô là một vũng tối ghê rợn, cô quay người lại định trở vào nhà nhưng không còn thấy gì cả. Tối om. Một nỗi khiếp sợ tột cùng bủa vây, cô cảm thấy bơ vơ và đơn độc.

Cô tự hỏi chẳng lẽ sau cái cảm giác tuyệt diệu vừa nhận được, cô đã phải trả giá ngay bằng một nỗi khiếp sợ khôn cùng như thế này hay sao ? Chẳng lẽ bao giờ cũng thế ? Hạnh phúc luôn đi kèm với nỗi khổ đau như bóng với hình ? Khi hạnh phúc hiện hữu thành hình thì cái bóng dáng của đau khổ vẫn thấp thoáng ngay bên cạnh chực chờ xuất hiện ? Và nếu thế, khi nỗi khổ hiển hiện trước mắt thì có hay không một hạnh phúc đang ẩn mình ? Bỗng nhiên cô vỡ oà mọi chuyện, chắc chắn phải có một niềm hạnh phúc nào đó dấu mình sau mỗi nỗi khổ đau, chỉ có điều con người ta chưa đủ khôn ngoan để tìm ra nó....Cô chợt nghĩ về mối tình tuyệt vọng giữa cô và Anh, mối tình đã đem đến cho cô niềm hạnh phúc vô biên, một sự hứng khởi tinh thần vô kể và cả những nỗi đam mê nhục thể tuyệt vời. Mối tình ấy đã trao cho cô sức mạnh tuyệt đối và cũng đã trút lấy toàn bộ sinh lực của cô khi anh không còn yêu cô nữa.......Trong đau khổ, cô đã nhiều lần muốn tìm đến cái chết, nhưng nay cô đã hiểu, cô sẽ tìm được niềm hạnh phúc đang ẩn mình đâu đó trong chính nỗi tuyệt vọng của mình. Cô đã hiểu ra và cầu trời đây chỉ là một giấc mơ. Ngày mai mọi chuyện sẽ qua đi, không còn nỗi kinh hoàng khủng khiếp này, cũng không còn cảm giác đê mê liêu trai quỷ quái kia, cô sẽ hết bịnh, sẽ lại tiếp tục sống vui vẻ như khi cô chưa từng gặp Anh, sẽ không quay quắt về kỷ niệm ngọt ngào giữa cô và Anh nữa. Cô tự hứa với mình như thế, và tự nhủ đừng sợ, đừng sợ, rồi mọi chuyện sẽ qua đi, bên cạnh khổ đau chắc chắn phải có một hạnh phúc ẩn mình, bên cạnh bóng tối chắc chắn phải có ánh sáng.......

Bên cạnh bóng tối chắc chắn phải có ánh sáng ! Cô lại tỉnh người thêm một lần nữa, chắc chắn cô sẽ tìm được áng sáng ngay trong vũng tối đen kịt này. Cô đứng thẳng người đậy. Vâng, cô không sợ nữa. Cô định thần bình tĩnh trở lại, đưa mắt nhìn xung quanh để tìm phương hướng. Trước mắt cô hình như là một đường hầm tối mịt. Cô chăm chú nhìn sâu vào đường hầm, mạnh dạn bước thử một vài bước về phía trước, hình như có một đốm sáng ở cuối đường hầm thì phải.........Cô bước thêm vài mươi bước, đúng rồi, một màu sáng trong suốt. Không phải là cái màu sáng nhờ nhờ ma quái của Trăng, mà là một màu sáng trong vắt, chói loà, mạnh mẽ. Hình như Cô càng nhìn vào đốm sáng ấy thì cô lại càng cảm nhận được một tình yêu thương vô bờ bến đến với cô. Một tình thương vĩ đại bao dung. Cô không hiểu được tình thương ấy là của ai, là do đâu, nhưng cô cảm nhận được rằng rõ ràng tình thương ấy dành cho cô, đón nhận cô, một tình thương bao la của Mẹ, của Đấng Sinh Thành, của Tạo Hóa, một tình thương vô cùng trọn vẹn và không hề vụ lợi.

Cô biết mình phải làm gì. Mặc đường hầm âm u, cô cứ mạnh dạn bước. Cô cảm thấy hình như cô đang được trở về Ngôi Nhà Thực Sự của mình, hình như cô đã tìm được cái cội rễ căn bản của cuộc đời mà lâu nay cô còn mơ hồ chưa hiểu. Ánh sáng rực rỡ chói loà mạnh mẽ kia đã cho cô một sự an lòng tuyệt đối mà cô chưa hề có được. Cô yên tâm bước tiếp mặc cho bên cạnh cô hình như có một vài người chạy xuôi chạy ngược với nét mặt hoảng hốt sợ hãi.

Cô nắm chặt hai tay lại, quyết tâm rảo bước về cõi sáng, lòng hân hoan đón nhận một tình thương bao la dìu dắt..........




ooOoo



Sáng hôm sau, người nhà phát hiện cô gái đã chết lạnh trên chiếc võng cuối vườn. Mẹ cô bào rằng con bà chắc chắn đã về cõi Phật vì trên đôi môi vẫn còn thoáng một nụ cười mãn nguyện, trong khi bác sĩ thì lại bảo rằng đó là cái nhăn mặt của một cơn đau tim.........

  

Vô Thường 

16/8/04

Viết trong cơn bịnh, ho, sốt, mê man mộng mị ……….