Từ Virginia đến Boston

 

 Hoàng Lan Chi

 

 
  Một   
 
Sông Côn mail  " chị liên hệ với ....." Tôi ừ hử định không đi. Nhưng sau đó ,Sông Côn lại mail " Anh Lâm Chương xin số phone để liên hệ vụ đi Boston "
Nhưng không phải Lâm Chương gọi mà là Trần Trung Đạo . Tôi biết TTĐ khi vô tình xem tâp thơ Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cuời tại nhà đứa cháu . Thơ Đạo viết cho quê hương không bừng bừng sát khí mà nhẹ nhàng,tha thiết .Thơ cho mẹ thì thiết tha .
 
Giọng Đạo trong và nhẹ như  phụ nữ .  Đạo nói , tại Virginia sẽ có Đinh Quang Trung ,Nguyễn Đăng Tuấn ,Vũ Hối đi xe Trung . Trao đổi một lát, tôi :
-Xin lỗi , hỏi tuổi phụ nữ thì không nên nhưng nguợc lại thì  đuợc . Chắc Đạo nhỏ hơn tôi ?
-Dạ, có xem bài chị viết nên biết chị lớn hơn.
-Vậy làm em nghe .Tôi thích làm chị lắm !
-Dạ. Còn em thì thích làm em lắm  !
 
Tôi bật cười .Lém nhỉ ? Nói tới đâu, anh chàng theo tới đó !
 
Sau đó tôi quyết định đi . Mới từ Saigon qua định cư Mỹ, tôi cũng muốn biết sinh hoạt văn nghệ hải ngoại ra sao ? Ngày xưa ,viết báo tài tử từ thuở sinh viên nhưng chưa tham dự sinh hoạt  văn nghệ  bao giờ . Sau 75, gác bút . Năm 2000, làm quen net. Năm 2002 , leo rào ra hải ngoại viết lai rai ..
 
 
 
  Hai   
 
Đinh Quang Trung đón hoạ sỹ Vũ Hối truớc , tôi sau . Anh Hối dáng đẹp .Tuổi ngoài 70 mà  thân hình  cao, thẳng , không gù lưng, bụng phệ . Trung hơi gầy , hiền lành, ít nói . Trung đang làm cho Đài Việt nam hải ngoại, phát thanh từ thủ đô Hoa Thịnh Đốn !
 
Trên đường đi, Trung  :
-Tại Virginia có con đường Saigon đó chị . Thuở xưa có một quân nhân Mỹ tham chiến VN mua đất và xin đăt tên  là Saigon .
 
Thú vị thật . Tôi theo cha mẹ di cư vào nam từ thuở lên năm nên Saigon là quê hương !Tôi luôn gọi Saigon bằng tên ấy cho dù sau 75, Saigon mất tên. Không riêng tôi , nguời Saigon cũ cũng vẫn gọi  tên Saigon  ấy !
 
Nhà Trung rất dễ thương với vuờn hoa nho trên đường xuống nhà .Gọi là xuống vì xúông thật ! Từ mặt đất, phải đi xuống để vào nhà Trung . Ý Nhi thích hoa và Trung đã - rất chiều vợ -khi để giòng suối róc rách cho Nhi  quên thơi gian khi chăm sóc hoa lá ..
 
Gần 10 giờ , Tuấn bảo sẽ đến muộn nên ba người chúng tôi ra khu trung tâm chơi . Khá đẹp với rạp cine, khu đi bộ . Trung mua kem . Cả ba vừa đi vừa ăn kem. Môt già , một  sồn sồn và một sắp sồn sồn mút kem như trẻ nhỏ  !
 
Về nhà thì Tuấn vừa tới. Tuấn hơi mập ( nhưng Tuấn bảo đã xuống ký nhờ đi bộ .Trước kia còn mập hơn ! ) , nói chuyện lanh lợi , có duyên ,thuộc loại có bản lãnh ! Tôi đã 'bắt giò ' Tuấn rất chính xác khi hỏi :
-Vợ thứ mấy ?
-Thứ hai !
-Chị biết mà !  Như em làm sao một vợ ! Lém, hát hay , ăn nói lưu loát kia mà ?
 
Bà xã Trung về. Rất xinh với đôi mắt to . Ý Nhi đã dọn đồ ăn ra sân cho chúng tôi ca hát . Trung và Tuấn thay phiên nhau .Cứ mỗi lần như thế, tôi lại muốn kiện lão Thượng Đế ! Vì lão đã không cho tôi hát hay !
 
Tuấn :
- Đâu phải nhạc sỹ nào cũng có toàn bài hay ! Có người chỉ cần một bài để đời . Hay nhất là những bản,   nhạc đuợc viết truớc rồi lời đuợc môt thi sỹ viết sau     . Lệ Đá là một nhạc phẩm thuộc loại đó . Rất hay !
 
Tiếp theo chúng tôi bàn lan man sang chính trị. Sôi nổi . Ý Nhi dọn cơm . Tuyệt . Canh rau sâm cây nhà lá vuờn thât ngọt . Đậu hũ chiên dòn. Cà pháo. Ngon quá đi thôi Ý Nhi ơi ! Chưa kể Ý Nhi có giọng hát rất hay .Cứ như là ca sỹ thứ thiệt ! Tuấn đã nhanh miêng " mai mốt làm CD, Nhi giúp một bài nghe ? "
 
Anh Hối, Tuấn, tôi đi ngủ lúc 1g30 . Trung và Ý Nhi ngủ sớm hơn .
 
 
 
 
  Ba   
 
Sau chầu cà phê , chúng tôi rời Virginia lúc 7g 30 . Nào lên đường đến Boston ! Trung đưa chúng tôi đến  đường Saigon .Chúng tôi chụp hình kỷ niệm. [i] Dễ dầu gì có tên Saigon tại Virginia ! [/i]
 
Anh Hối kể chuyện đi tù . Tuấn :
-Anh phải viết hồi ký . Đó là bổn phận đối với thế hệ sau !
 
Anh Hối bảo không thích nói đến cái tôi ! Nhưng cả tôi và Tuấn đều cổ vũ anh . Ừ, tránh nói đến mình nhưng dữ kiện lịch sử của những tháng ngày tù tội thì nên kể chứ ? Hoạ sỹ -đã ở tù gần 10 năm -chỉ vì 73, sang Mỹ lãnh giải quốc tế .Và đã đuợc chụp cái mũ CIA !!!
 
Có lúc đùa vui :
-Anh Hối viết đi , Tuấn sẽ phụ đề, LanChi là đại lý bán sách !
 
Trung là tài xế chặng đầu . Trung lái xe rất vững. Anh Hối ngồi băng sau với tôi . Đi giữa đường thì cell phone của tôi reng. [i] Hoá ra nhà thơ "cái dún của vũ chụ " Hà Huyền Chi ![/i] (biệt danh do tôi đăt cho HHC!!)  Tối qua, Tuấn đã hát , bài thơ của HHC do Tuấn phổ, rất hay vì " Anh Huyền Chi tự xưng người lính không già, người tình son trẻ nên Tuấn phổ nhạc rất jeune ! " Tôi đã gọi cho HHC để anh nghe Tuấn hát mà không đuợc . Tôi gửi mail nhắn anh ..
 
Tôi cho HHC nghe Tuấn hát . Rồi :
-Nhận ra ai không !
-Lạ ? anh không nhận ra !
 
Cho nghe lại lần nữa, HHC đầu hàng .Tôi :
-Tuấn hát bài thơ của anh đó ?
-Trời ? tại sao có vụ này ?vì sao Tuấn ở bên em từ đêm qua đến nay ????!!!!
 
Tôi phá ra cuời. Bố nội này chuyên đùa dai ! Tôi chuyển cho Tuấn :
-Nè, cho em trả lời ! Ảnh đang thắc mắc vì sao em ở cạnh chị từ đêm qua ?
 
Tuấn , thuộc loại tinh ranh , khi nhge HHC nói gì đó qua phone , đã đùa ngay :
-Còn nhiều anh ơi. Anh đừng vội ghen như thế ! Chặn cục ghen của anh đi !
 
Khi trao lại phone, tôi :
-Anh biết không , đêm qua, Tuấn bảo Lệ Đá của anh thât tuyệt vời ngay câu đầu !Hỏi đá xanh rêu bao nhiêu tuổi đời. Qúa hay ! Nè, cho anh nghe thêm người khác !
 
Tôi trao cho danh hoạ Vũ Hối .Anh Hối cũng đùa :
-Chưa hết, còn một  người nữa ngoài tôi ra đó ông ơi !
 
Bàn sang thơ . Anh Hối bảo Nguyễn Đình Toàn ...Tôi :
-Thơ NĐT hay chứ . Cách dùng chữ thật tuyệt . Này nhé
 
   Khi em về trời xanh và gió mát
Con đường mòn thơm lá mục quê hương
Vồng cải xanh dỗ ong buớm về sân
Anh nằm đấy buổi trưa và bóng nắng
 
Khi em về buớc xưa chừng xa lạ
Hàng cau già mo thương bẹ quắt queo ...   
 
 
Tuấn đọc tiếp :
 
   Anh nằm đếm những ngày rồi những tháng
Đi qua dần khi nuớc mắt buông theo    
 
Tôi :
-Câu mo thương bẹ quắt queo rất hay. Gợi hình mà ngậm ngùi làm sao !
 
Tuấn đọc tiếp rồi lại tôi .
 
   Mặt đất mềm buớc chân em chợt nặng
Lá tre vàng dồn thổi mùa thu đi
Luống huệ ấy xoè nhưng vồng hoa trắng
Và đầy thềm lá rụng liếp phênche ..   
 
  lá tre vàng dồn thổi mùa thu, hay quá đi chứ ?   
 
Tuấn hát bài của Nguyễn Đình Toàn và bình phẩm :
- Tự nhiên dòng nhạc ngang phè , khác hẳn đoạn truớc mà nghe rất hay !
 
Lại bàn sang Phạm Công Thiện . Tôi đọc :
 
cc Gió thổi đồi Tây hay đồi đông
Mưa hạ ly hương nước nguợc dòng
Trong mơ em vẫn còn bên cửa
Tôi đứng trên đồi mây trổ bông    
 
Tuấn đọc tiếp theo ngay
 
   Mười năm qua gió thổi đồi tây
Tôi long đong theo bóng chim gầy
Môt thoáng em về trong giấc ngủ
Mây trời bay trắng cả rừng cây !    
 
Tôi :
-Ya, sao chị và em cùng thuộc thơ giống nhau thế này !
 
Thế là tôi và Tuấn đập tay nhau một cái ! Cuộc đời, có những giây phút rất hạnh phúc và cũng rất nhỏ nhoi ! chỉ là cùng đồng cảm với nhau qua một bản nhạc hay bài thơ hay !
 
Lại bàn sang Phạm Duy . Tuấn :
-Không ai phủ nhận tài năng .Nhưng đáng tiếc , chú ấy đã phát biểu ..
 
Tôi :
-Chị ở VN nên không biết .Nhưng khi chị hỏi,chú Duy nói , không nói như thế ! Chú cho chị xem các bài phản bác ...Ý kiến chị là Có tài thì có tật ! Lỗi là nhiều phụ nữ đã quá xưng tụng chú ! Hót tận mây xanh và làm chú kiêu ngạo  . Chị thì không . Cảm ơn những tình ca quê hương của Phạm Duy đã nuôi duỡng tâm hồn thời thơ trẻ của chị nhưng chỉ là Tài năng, không phải danh nhân văn hoá như ai kia xưng tụng ! Vả lại,    đôi khi ,  với nhạc hay thi sỹ,chỉ nên xem tác phẩm và để tác giả qua một bên.Vơi văn sỹ thì không thế !   
 
Chúng tôi ghé trạm xăng mua đồ ăn đem theo . Tuấn thay Trung và tôi lên ngồi với Tuấn . Trung hát . Bài thơ của Trần Trung Đạo do Trung phổ nhạc
 
   Nếu tôi chết, xin làm người dân Việt !    
 
Trung hát nhẹ nhàng phù hợp với nhạc tình hơn nhạc sử !
 
Tôi và Tuấn bàn lan man đủ thứ chuyện . Từ nhạc rồi đến chính trị. Trời ? Hoá ra Tuấn theo dõi tôi từ lâu mà tôi tuởng Tuấn mới biết  đây thôi ! Tuấn bảo :
-Khi chị viết bài Saigon ngày ấy , em chú ý theo dõi rồi .
Tôi phá ra cuời :
-Khi viết,chỉ là chị muốn ghi lại những tháng ngày hoa buớm . Đâu có dè , mỗi người hiểu một cách ! Nhưng ai cũng khoái vì nhắc lại Saigon của thuở thanh bình ! 
 
  Bốn   
 
Chúng tôi đến Boston 5giờ chiều. Coi như gần 10 giờ rong ruỗi ! may mà đường xa có bạn nên vui . Nhà anh Phan Xuân Sinh rất đẹp với hai con sư tử đá chầu truớc cửa và con đường hoa quanh co uốn khúc. Rất nhiều hoa. Tưng bừng khoe sắc thắm . Anh Sinh đẹp trai, da hồng hào, rất phúc hậu .
 
Sau khi cất đồ, xuống nhà thì anh Sinh giới thiệu Hạ Uyên và ông xã , nghệ sỹ kịch Hoàng Long . Hạ Uyên có mái tóc dài và luôn cuời . Anh Long như xưa, rất đẹp trai, phong độ . 
 
Một lát sau Trần Trung Đạo tới . Đạo vừa phải, da trắng hồng như con gái và ...nghịch lắm ! Anh Trần Doãn Nho bước vào bắt tay tôi :
-Tôi biết chị mà chị không biết tôi đâu !
 
Hỏi Đạo.Biết là Nho, tôi :
-Trời ?
 
Tôi quen anh Nho do chú Phạm Duy gửi mail chung cho group . Nho thấy tôi viết bài bình luận về lời của vài nhạc phẩm Phạm Duy bèn gửi bài cho tôi xem.Phải nói , các bài viết biên khảo của Trần Doãn Nho rất có giá trị !
 
Nhìn bên ngoài, Nho đẹp trai với đôi mắt to và dáng người cao dong dỏng . Chả có vẻ gì sáu bó cả ?
 
Nho tía lia :
-Nè, mọi người coi ? bả dám nói tôi là Công Sản ? hỏi ông Sinh xem, tôi là chống cộng số một  ở Boston này !
 
Tôi :
-Anh đừng vu khống nhe. Ai bảo anh dùng chữ của CS hơi nhiều làm tôi thắc mắc ! tôi  sống trong nuớc gân 30 năm nên bị nhiễm một số lời chứ anh ở Mỹ mà ?
 
Đạo thì chọc anh Nho sao hôm nay  diện áo tím ! Có lúc, Đạo chạy ra tìm tôi  :
-Chị vô đây , anh Nho đang hát nè !
 
Tôi vào phòng computer. Nho đang hát .Giọng Huế khá hay .  Tôi nghe nửa chừng , chạy lên lầu tìm sổ phone,đinh gọi cho Phạm Duy và cho chú nghe Nho hát nhưng khi xúông thì Nho đã ngưng .
 
Buổi tối khách lần luơt đến . Chúng tôi vừa ăn vừa trò chuyện . Sau đó là văn nghệ.
 
Anh Trần Nghi Hoàng gây sôi nổi với bút danh Thông Biện tiên sinh trên báo cũng như web TVVN thì để râu và tóc dài. Bà xã ,chị Bích Ti trông hiền với mái tóc thề ngang lưng . Anh Lâm Chương  mặt hồng hào , rất vui tính. Bà xã anh xinh lắm , coi trẻ ở nuớc da mịn màng .
 
Nhà thơ Đức Phổ cao lớn, uy nghi . Thu Thuyền đúng là cô bắc kỳ nho nhỏ !
 
Trần Lộc đẹp trai hết biết ! dáng cao, tóc chải đúng điệu nghệ sỹ và hát hay nữa, giời ạ ! đúng là Thượng đế ưu đãi Lộc mà ? vì bà xã Lộc trẻ và rất đẹp ! Hai vợ chồng thật đẹp đôi .
 
Khải Minh trông cũng khá beau và láu lỉnh kinh khủng . Minh nói :
-Khi đọc Saigon lãng du của chị trên tạp chí Nguồn, em hình dung một người đạo mạo nghiêm trang chứ không phải như chị bên ngoài đâu ?
 
Nhà thơ Phan thị Ngôn Ngữ rất ít nói, trông hiền như ma soeur ! Ông xã chị là một nhà phong thuỷ có tiếng .Rất chiều vợ. Anh nói " không làm đuợc thơ thì xách cặp đi theo vợ vậy !"
 
Anh Lê Gioan trông vừa lãng tử vừa tư bản. Anh và Nguyễn Đăng Tuấn là hai người có giọng hát rất mạnh và vang. Giọng Trần Lộc hay  nhưng  không vang bằng .
 
Anh Lê Vinh ngâm thơ thật tuyệt .Khi ngâm anh yêu cầu để đèn mờ và ..kèm theo chai bia !
 
Trong phần văn nghệ, tuyệt nhất là thơ nhạc giao duyên Mầu tím hoa sim. Anh Vinh ngâm thơ một đoạn rồi Lê Gioan hát . Khi hát đến đoạn nào đó , Nguyễn Đăng Tuấn cất to bè theo và hầu như mọi người đều hát  theo ! Tôi thích như vậy . Nên chọn những bài gì mà một người hát nhưng sau đó những người còn lại đều hát theo , tạo một không khí sôi động vui vẻ ..
 
Màn vui thứ hai là một anh đố thơ . Anh cho biết thơ hay nhưng đã lâu, sẽ trao giải cho ai đoán đuợc tên tác giả !
 
Anh đọc
 
   Buớc rất nhẹ như mây mềm duới gót
E nắng buồn làm rối tóc mưa ngâu
Em chờ anh nuớc cuốn nhịp ven cầu
Năm tháng cũ rộn tình xưa tỉnh thức
 
Buớc rất nhẹ như mùa thu con gái
Như bàn tay khẽ hái tiếng đàn tranh
Như chưa lần nào em nói yêu anh
Buớc rất nhẹ như vẫn còn đứng lại    
 
Đến
 
   Buớc rất nhẹ  ...    
.................
.......
 
Thì tôi chêm vào
 
   Chân cuống quýt nên guốc còn gõ cửa
Anh mở vội cả nghìn lần hớn hở
Cho hồn nhiên, mắc cỡ với hoài nghi
Em mỉm cuời và vội vã buớc đi
Từ hôm ấy cửa nhà anh bỏ ngỏ ..    
 
Mọi người xôn xao . Trân trung Đạo :
-Thế thì chị LanChi...
 
Tôi cuời :
-Mời Thu Thuyền xác nhận tác giả ?
 
Thu Thuyền cười. Chả là bài thơ   Còn lại của Hoàng Anh Tuấn    mà ? và Thu Thuyền chính là con gái nhà thơ !
 
 
 
Tôi yêu cầu nhà thơ Phan thị Ngôn Ngữ ngâm thơ chị nhưng chị đã nhờ Trần Trung Đạo ngâm dùm . Đạo tài hoa. Hát và ngâm thơ đều hay. Khi ngâm, Đạo nhắm mắt, tay dạo đàn,để tâm hồn vào bài thơ !
 
 
http://www.pctech-austin.com/hlc/trung dao.jpg
 
Nhà thơ Trần Trung Đạo
 
 
Khải Minh lên quậy bằng bài thơ tự do Hãy nhìn đi ! Cứ nghe Minh gào lên Nhìn đi thôi !
 
Đinh Quang Trung vừa đàn vừa hát .Cả Nguyễn đăng Tuấn cũng thế !
 
Sau nhạc, thơ , không khí hơi chùng thì Hoàng Long cùng bà xã Hạ Uyên lên đổi tông bằng bản nhạc vui của ban AVT ngày xưa " Tôi sợ vợ tôi " Long hát ấm, có duyên , trình bày khéo.Dù gì đã từng kịch sỹ vang bóng một  thời mà !
 
Sông Côn đến muộn .Tôi ra chào ngay khi nghe tin. Sông Côn hơi phát triển bề ngang , mặt tròn vo như ông chủ hãng nuớc ngọt !
 
Có lúc, nhà thơ Lâm Chương :
-Yêu cầu chị Hoàng Lan Chi  nói vài nét về mình !
 
Trời ? tôi mới chân ướt chân ráo từ VN qua Mỹ , biết gì mà nói ? vả lại, tôi đang quan sát mà ? vì thế tôi đùa :
-Dạ, thì cao 1m50 và nặng 100 ký !!!!!!!!!!!
 
Vì đêm truớc ngủ ít nên tôi lên phòng khoảng 12 giờ . Các anh chị còn hát hò đến 4 giờ sáng . Phải nói , đuợc không khí ấm cúng,thân tình như thế là nhờ   Nguời đàn bà sau lưng Phan Xuân Sinh .    Chị có khuôn mặt tròn, đẹp phúc hậu và rất chu đáo khi tổ chức cho trên 40 người .....đến nhà chị quậy !
 
  Xin chị nhận nơi đây, lòng cảm mến và sự biết ơn chân thành nhất của mọi bằng hữu của anh Sinh.Nhờ chị, chúng tôi đã có buổi họp mặt rất vui , rất thân tình nơi xứ lạ quê người !   
 
  Năm   
 
Buổi sáng,  trong phòng các bà ..đấu hót chuyện làm đẹp, chuyện bùa ngải. Bà xã Trần Lộc, Ngọc Diệp -  điệu ơi là điệu. Nàng sấy tóc rất công phu và rất đẹp . Chị Hà thì diện áo dài xinh ơi là xinh.  Bích Ti âu phục nhã nhặn với khăn quàng làm nàng trông mềm mại hẳn lên .
 
 Sau chầu cà phê do tự tay anh Sinh pha, chúng tôi lại đứng trong hiên nhà tào lao. Ảnh hưởng cơn bão nên trời âm u, mưa lắc rắc Chúng tôi đến Trung Tâm Sinh Hoạt  lúc 12g 30 . Buổi ra mắt sách của năm tác giả đuợc tổ chức tại đây . Hạ Uyên và .bà xã Trần Lộc  phụ trách bán sách . Nguời từ Saigon mới định cư Virginia đã mở hàng bằng việc mua cả năm cuốn với giá tặng thêm ,tổng cộng 100 US  dù đang nghèo rớt mồng tơi ! . Sau này Sông Côn lại mua thêm một bộ tặng tôi , tôi đùa với Thu Thuyền :
-Nếu biết Sông Côn tặng thì chị đỡ tốn 100 !
Thuyền :
-Để tiền đó ăn kem !
 
Sân khấu có trúc, chuối và hai lá cờ Việt Mỹ  . Bao giờ tôi cũng thấy lòng xúc động vô cùng khi nhìn lá cờ vàng .Như tháng 2/2004, qua Tonronto, nhìn lá cờ , ứa nước mắt khóc !
 
  Nguời tổ chức là nhà thơ Hoa Văn
 
http://www.pctech-austin.com/hlc/sankhau 2.jpg
 
Sân khấu hôm tổ chức ra mắt sách năm tác giả
 
Anh Trần Doãn Nho là MC . Anh có giọng Huế vừa phải và khuôn mặt toát vẻ trí thức. Mở đầu là chào cờ và mặc niệm.Tôi đứng cạnh Sông Côn, cùng cất giọng hát quốc ca với mọi người .Sông Côn không hát .Có lẽ "hắn " không thuộc ??!! 
 
 
 Trần Doãn Nho  làm MC rất dí dỏm có duyên . Song song anh có trình bầy vài cảm tuởng của anh về năm tác giả ra mắt sách đợt này :    Lâm Chương,Phan Xuân Sinh,Thu Thuyền, Đức Phổ,Trần Trung Đạo .    Anh có nhận  xét chính xác khi so sánh văn phong các tác giả ..
 
Ví như anh nói về hai nguời con đất Quảng :
- Nếu Trần Trung Đạo da diết thì Phan Xuân Sinh ngọt ngào !
 
Hay:
-Hai nhà văn, một Nam  Phan Xuân Sinh, một Bắc Thu Thuyền thì Thu Thuyền ngăn gọn, xúc tích,rõ ràng như giáo khoa thư .Thú vị nhất là TT đã viết lại chuyện Lưu Bình Dương Lễ ! Thu Thuyền  đã lý luận rất  đúng, làm sao hai người lại không có gì đuợc khi ở chung với nhau cả hơn năm trời ? Phan Xuân Sinh thì đôn hậu thật thà ..
 
Xen kẽ lời giới thiệu các tác giả của các nhà văn /thơ là màn trinh diễn văn nghệ của khắp các vùng ...
 
Từ Tuấn ,Trung của Virginia , Trần Lộc của Texas ,Khải Minh (Canada) ...đến các ca sỹ của Boston như Trần Trung Đạo ...
 
Buổi ra mắt sách của 5 tác giả Trần Trung Đạo, Phan Xuân Sinh,Lâm Chương, Đức Phổ , Thu Thuyền đã có sư họp mặt của đông đảo văn nghệ sỹ từ nhiều tiểu bang mà đông nhất là phái đoàn Virginia đến từ thủ đô Hoa thịnh Đốn ( Trần nghi Hoàng,Bích Ti, Đinh Quang Trung,Nguyễn Đăng Tuấn , Vũ Hối , Hoàng Lan Chi  ) và đặc biệt là Hoàng Xuân Sơn từ Canada.
 
 
 
  Sáu   
 
Chúng tôi bốn người lại dong ruỗi về lại Virginia . Tuấn lái truớc . Tôi ngồi cạnh .Hai chị em lại đấu hót .Lần về biết đường đi nên nhanh hơn.Coi vây cũng mất gần 10 giờ . Buồn cười , khi ghé mua đồ ăn , tôi đưa Trung  tờ 100 và biến sang quầy bên cạnh mua cà phê cùng anh Vũ Hối . Trung và Tuấn mua xong ,đến chỗ tôi :
-Chị đưa em bao nhiêu ?
-100 !
-Hèn chi !
 
Lên xe, Trung và Tuấn kể, khi thấy cô bán hàng trả lại quá trời tiền, hai chàng cứ tưởng họ lầm ! Tôi phá ra cười :
-Chị biết rồi. Năm 2000 du lịch, đi với ông anh,ghé trạm đổ xăng,chị mua hai chai cà phê capuchino mà hết tiền lẻ nên đưa tờ 100, họ không ..có tiền thối ! Dân du lịch làm gì có thẻ mà cà ! nên hồi nãy thấy em ngẩn ngơ,chị biết ngay !
-Thì đó .Em không chu 1ý, tưởng chị đưa chừng 20. Ai dè tờ 100 ,thấy nó thối quá xá , tuởng nó lộn chứ !
 
Tôi về đến nhà đúng 12g 30 đêm. Mệt phờ . Vì tình bạn mà bỏ hết để ra đi bao dặm đường . Đang xem lai rai năm tác phẩm . Buổi ra mắt sách coi như thành công khi có nhiều bạn hữu từ khắp nơi về chia sẻ , buổi văn nghệ tài tử buổi tối làm ấm thêm tình nguời nơi đất lạ
 
 
 
  Viết tại Rừng Gió tháng tám 2004
 
Hoàng Lan Chi