Lúc Xa Anh

Từ Tú Trinh
 


Anh N.T thương nhớ của em ơi!

Chỉ vừa khi gọi xong cái danh xưng đầy thân mến đó, mà em vẫn thường hay gọi từ dạo mới quen anh; cũng vừa lúc em chớm thấy lòng mình dường như bay bổng. Rồi giữa ngay tầm mắt rưng rưng, một khung trời dĩ vãng xa xưa nào đó cũng bất chợt trở về, nung nấu cõi lòng em vào thời điểm nửa đêm; và đêm thì hình như đã quá dài, dài như miên viễn cõi mông lung, mông lung như không còn muốn sáng ...

Anh có ngạc nhiên không, khi đang trong giờ phút khuya khoắt nầy, em vẫn còn một mình một bóng ngồi đây; cùng những ngón tay gầy nhỏ, khẽ khàng gõ từng nốt chữ gửi trao anh ? Nhớ ngày nào (chưa xa lắm đâu), anh N.T đã vội vã lên đường; từ ấy, là bắt đầu cho mỗi ngày, mỗi tờ lịch dần rơi xuống từ những ngón tay em. Cứ đếm mãi từng ngày, từng ngày rất chậm trôi qua ... À, thì ra hôm nay là ngày thứ mấy, anh và mình đã thật sự ... xa nhau (?!) Thôi thì, hãy cố làm việc cho thật nhiều, tìm những công việc làm cho thật siêng năng; để thấy thời gian sẽ choán mất đi niềm thương yêu, nỗi nhung nhớ mãi hướng về anh, đang ngày đêm âm ỉ đục khoét xác thân, xuyên qua cả ngõ ngách tâm hồn! Ngay giờ nầy, anh đang trong những ngày đi gặp Mẹ, gặp lại Gia Đình, anh đang có một chuyến đi của mùa Vu Lan tương hội, của mùa Vu Lan vĩnh viễn nhớ đời; vì sẽ được ở bên cạnh đấng Từ Thân, bên cạnh bóng Tình Thương Thiêng Liêng cao vời nhất, mà đã 19 năm hơn biền biệt vắng mất bên anh! Và người Mẹ ấy, cũng đã không hề quản ngại muôn dặm đường xa; “thân cò gầy hao, nhọc nhằn, lặn lội đến thăm con”!!! Cùng với ý nghĩ đó, rồi lại hình dung đến khung cảnh của buổi đoàn viên, của phút tương phùng, giữa Mẹ và Anh, em đã xúc động đến rũ người, đến nỗi phải bật lên thành tiếng khóc; và sau đó, thì lòng cảm thấy dễ chịu phần nào, cho nỗi quạnh hiu, lẽ loi, âu sầu, đơn độc mãi từ lúc anh N.T của em đã rời đi ... Lại từng ngày, nhìn từng tờ lịch nằm gọn trên lòng bàn tay, những tờ lịch đánh dấu con số của thời gian rớt rơi; có cảm tưởng như lại bắt đầu thêm cho một ngày sống trong nỗi ngậm ngùi nhớ nhung, bâng khuâng buồn bã ... Em nhớ anh lắm, cố gắng cách nào, cuối cùng rồi cũng phải viết cho anh những hàng nầy, như một thay thế cho những gì còn chưa nói được cùng anh; đồng thời, cũng thay cho những tiếng khóc còn bị ngăn nhốt ở bên trong. Những tiếng khóc im thinh, nhưng lan tràn và xoáy sâu vào góc khuất kín nhất của buồng tim, cánh phổi; rồi dội ngược lên đến tận cùng bãi bờ trí tưởng lao xao!!! Và bây giờ, thì nước mắt em cũng đang rơi ... Em để mặc tình cho nó chảy lăn, chảy tuôn như một giòng suối lòng nho nhỏ, chảy liên tục cho đến khi nào nỗi nhớ trong lòng, trong dạ của em, đã được vơi đi; lúc đó, rồi nó sẽ tự động biết dừng lại thôi, tức khắc!!! Xin anh N.T của em đừng có cười chê, cũng đừng nên hối hận, vì sao lại phải vấn vương, lại phải cưu mang, lại phải dính mắc vào cái người em quá đỗi yêu thương, nhưng cũng quá đỗi ngây thơ, quá đỗi dại khờ; cũng từng được mang danh là một hồng nhan tri kỷ của anh, hiểu thấu anh, chia sẽ anh, cảm thông anh, bao dung anh; nhưng thường nhật lại là người em quá ư bi luỵ và cũng quá ư "mít ướt" nầy, anh nhé. Đêm nay, em sẽ đi ngủ với nỗi nhớ thương về anh, còn mãi chạy vòng quanh, đan kín, chập chùng, đầy vơi trong giấc mộng ... Và những dòng nước mắt, luôn tích chứa sẳn sàng từ trong hồ lệ nhỏ nhoi, lúc nào cũng chung thuỷ một bên em; sẽ thay cho từng lời ân cần hỏi han, ngọt ngào an ủi của một người còn mãi chốn xa kia; phút giờ nầy vẫn chưa có mặt bên em!!! Rồi ngày mai trở dậy, có thể trong một buổi sáng muộn màng, vẫn cùng trong nỗi nhớ triền miên; em lại sẽ có trong tay, thêm một tờ lịch nữa! Từng bao tờ lịch nữa! Sẽ ghi dấu mỗi ngày qua, tháng ngày qua! Những tờ lịch hết sức mỏng manh, nhưng đóng khung tháng ngày đầu tiên dài lâu nhất, chúng mình vắng xa nhau!!! Em sẽ cố đợi anh về, sẽ tập cho mình tính kiên nhẩn, trung trinh như của người xưa; nhưng em vẫn còn nhiều diễm phúc và may mắn hơn người thiếu phụ đáng thương, đáng phục, nhưng cũng quá nhiều bất hạnh dạo nào (!?), bởi vì người em đang yêu thương, nhung nhớ chỉ trong vòng thời gian ngắn ngủi nữa sẽ quay về, với em!!! Ngày anh về lại đó, em sẽ thân ái gom trao anh tất cả những tờ lịch mà em đã để dành, đã xếp kỹ lưỡng, ngăn giữa quyển tập thơ tinh khiết đầu tay; anh trân quý gửi trao em, vào lần đầu tiên chúng mình gặp gỡ!!! Những tờ lịch đó, đánh dấu tháng ngày anh cách xa em, đánh dấu từng khoảnh khắc thênh thang tím ngắt trong mòn mỏi đợi chờ; và chính nó, cũng gói trọn hằng bao nhiêu niềm nhớ về anh, ở trong em!!! Ngày đó, anh phải có, hay lại phải một phen vất vả, phải cố gắng bằng mọi cách tìm cho được món quà nào quý giá nhất, xứng đáng nhất, cho em; để bù đắp lại, hằng bao niềm thương nỗi nhớ, mà em mãi gửi theo anh, ngày anh xa vắng!!! Có phải vậy không, hở anh N.T yêu dấu ??? Của một mình em ???



(Ghi vào giữa đêm buồn nhất, lúc xa Anh! Tháng 08/năm 2004)

Từ Tú Trinh