Tuổi già

 

Trúc không có bao nhiêu ngýời bạn thân. Nên bạn ngýời Pháp còn ít ỏi hõn, cho dù Trúc ở tại nýớc Pháp! Nhýng hễ quen rồi thì quý nhau lắm. Những ngýời bạn thân ngýời Pháp của Trúc phần đông bằng tuổi ba me. Trúc không thôi! Trúc có "cảm týởng" rằng "thời đại" của những ai tuổi năm mýõi trở lên rất là "phi thýờng"! Không biết có phải vì sự giáo dục của gia đình, đời sống, xã hội, và bởi vì sống trong thời chiến tranh lúc ấy nên con ngýời trở nên biết cần cù hõn, biết siêng năng hõn, biết chịu đựng hõn, và nhất là biết đùm bộc nhau hõn chăng?

Chẳng hạn nhý mẹ Trúc. Trúc cảm thấy mẹ Trúc làm việc không ngừng. Không hề than vãn. Hết lo cho con rồi đến lo cho cháu. Lo từ những việc linh tinh nhất trong nhà, đến quán xuyến luôn việc lo cho ông bà Ngoại ở tận phýõng xa. Trong khi đó, Trúc ra đýờng mà hôm nào trời trở gió tí là về nhà hết than mỏi cổ, đến nhức vai rồi!

Trong hãng Trúc làm việc, có một chị ngýời Pháp, Trúc quen từ mýời ba năm nay. Chị nhỏ hõn me. Trúc độ hai tuổi. Thấy chị lo lắng, chăm sóc cho mẹ chị, Trúc mới hiểu đýợc rằng ngýời Pháp không phải ai cũng bỏ bê cha mẹ họ khi tuổi về già đâu! Trúc cảm thấy phục chị ấy lắm. Trong ngày làm việc mà chuông điện thoại mẹ chị gọi reo không ngớt. Chị luôn từ tốn giải thích và nhắc nhở mẹ chị phải làm thế này, thế kia (cũng nhý là Trúc nhắc nhở mấy nhóc ở nhà phải ngoan ngoản với ông Ngoại vậy đó!)

Me. Trúc thýờng nói rằng, khi con ngýời đến tuổi già sẽ trở thành con nít trở lại! Thích nhõng nhẽo, thích đýợc cýng chìu và đôi lúc trở thành dữ dằn không kềm chế đýợc. Kể cả nhiều tự ái nữa! Trúc nghĩ rằng, không chỉ về tánh tình không thôi mà về cả lốp da nữa. Nếu mình đem so sánh da một em bé sõ sinh, lúc chýa đýợc tắm gội. Lốp da em bé nhăn nheo, ngó ghê lắm! Mình có cảm týởng rằng gýõng mặt em bé là đại diện của mấy chục năm về sau vậy!

Chị bạn ngýời Pháp kể lại Trúc nghe, chị đang tranh thủ tìm một nhà thýõng tý nhân, đặc biệt dành cho ngýời tuổi già. Chị đã nộp đõn và đang chờ nhà thýõng giải quyết. Nếu hồ sõ thuận lợi, thân nhân sẽ phải chi cho một tháng là 2500 Eur! Bao tiền ăn, uống. Tiền mýớn phòng trọ. Tiền chăm sóc ngýời tuổi già. Chị hy vọng và cầu mong hồ sõ sẽ đýợc chấp thuận sớm. Bở vì mẹ chị đang býớc vào giai đoạn từ chối ăn uống. Số cân của bà mẹ chỉ còn có 28 kí lô! (trong khi đó nhóc Quân nhà Trúc cân đýợc đến hõn 21 kí lô lận). Trong tuần chị có cho ngýời đến trông nom mẹ chị khi chị bận đi làm. Nhýng chị vẫn không yên tâm đýợc nhiều hõn. Và chính mẹ chị cũng không yên tâm đýợc nhiều hõn. Mẹ chị chỉ mong ngày nào cũng là ngày cuối tuần, ngày lễ, để có con gái ở nhà mà thôi !

Cách đây đúng một tuần trên chuyến xe về buổi chiều Trúc còn nói an ủi chị thật vụng về là: " Ai rồi cũng sẽ đi đến thời khắc ấy, nhýng khi đối diện với sự thật mình mới hiểu là mình khó có thể chấp nhận đýợc sự lý giải đõn thuần nhý vậy!". Khi chuyến xe ngừng ở trạm Chatelet, Trúc býớc xuống ôm hôn chị và căn dặn: "hãy giữ gìn sức khoẻ vànhiều can đảm, chị nhé!". Lời chúc ấy trong lúc mẹ chị đang từ từ býớc vào hôn mê. Riêng, đến hôm nay là hai ngày rồi. Mẹ chị đã vĩnh viễn ra đi vào rạng thứ ba trong tuần. Mẹ chị nhý không muốn phải đi đâu trọ xa xôi cả. Cho dù nõi ấy là một nõi rất thoáng khí, đầy đủ thuốc men, và không thiếu sự chăm sóc ân cần của các vị bác sĩ.

Ngýời ra đi, đã ra đi. Bây giờ chỉ còn lại, ngýời ở lại. Trúc thật tình không biết, phải nói lời gì cho đúng ý nghĩa để chia nỗi buồn với chị đây?

Paris, ngày 29 tháng 04 năm 2004

Trang Thanh Trúc