Tại quán nghêu-sò-ốc-hến

Trang Thanh Trúc



Ở khu Nguyễn Thiện Thuật ban đêm hấp dẫn nhất là màn đi ăn tốị Hình như khu đó lúc nào cũng tấp nập và quán ăn nào cũng có thể gọi là quán ăn ngon. Tụi Trúc lựa một cái quán "đông vui "!. Bán toàn là nghêu-sò-ốc-hến. Trước quán là xe tủ hiếu mì. Kế bên là quày bán hột vịt lộn. Không xa lắm là hàng chè di đô.ng. Có những loại chè mà Trúc chưa tìm thấy bán ở bên Paris, như chè hột gà, chè bo-bo, chè xôi nước lạnh! (ăn với đá bào!), chè quế...
Tụi Trúc chọn được một cái bàn bên trong và kêu con chem chép xào me, sò huyết xào me, nghêu, ốc xào dừạ Đang ăn ngon miệng bàn kến bên có ba người mới bước vàọ Có ai đó trong bàn Trúc nói nhỏ: "Đài Loan!". Trúc quay sang liếc khẽ hai cô gái và người đàn ông. Vì là " rất vừa " tầm mắt
của mình cho nên dù không muốn nghe, không nhìn... lén, cũng không được!

Cách đây không bao lâu Trúc nghe nhắc nhở rất nhiều về tệ trạng nàỵ Và chính Trúc cũng bị một cú sốc lớn khi biết được những cô gái ơ ? đưới quê vì quá nghèo nàn, khô ? cực, không biết làm gì khác hơn là mong lên thành phô đê ? rồi được lấy chồng Đài Loan ra đi! Ra đi, có phải là hết hay không?. Hiện tại ra đi là hầu mong sao tra ? nợ giúp cho gia đình mình còn ở lạị Giá là bao nhiêu ở mỗi cô gáỉ 1000 USD, 2000 USD?. Các chú lái Taxi kể lại Trúc nghe, còn phải trừ biết bao nhiêu tiền "phụ chi" khác! Chẳn hạn như tiền ở trọ đâu đó, tiền " tắm gội " cho bớt chất đồng chua nước mặn, trong thời gian chờ... chồng "ưng thuận" giá cả rồi rước đi! Lấy chồng Đài Loan không có nghĩa là được đi... ngoại quốc!

Ở Việt Nam hiện tại người dân Việt Nam cho rằng đồ phát xuất từ Tàu Hồng Kông không... " sang " bằng phát xuất ơ ? bên Miên! Đi qua Miên là đi ngoại quốc. Còn đi Đài Loan thì giống như đi ra ngoài Chợ Lớn thôi! Mặc dù nếu đi máy bay thì cũng phải ra ơ ? cửa sân bay quốc tế như nhau!
Quay lại chuyện hai cô gái và anh Đài Loan ngồi cạnh bên bàn tụi Trúc nhé. Anh Đài Loan ngồi đối mặt và nói chuyện với một trong hai cộ/ Đương nhiên bằng tiếng gì đó mà không phải là tiếng Việt Nam! Cô còn lại ngồi đầu bàn, coi như là ngồi giữa hai ngườị Cô gái còn trẻ, trẻ lắm. Và đặc biệt là khá xinh, mặc đồ thời trang nữa (văn minh hơn Việt Kiều kiểu Trúc nhiều gấp mấy lần!). Cô tỉnh bơ ngồi khều mấy con nghêu ra chấm nước mắm ớt cho vào miệng nhai! Một lúc sau, cô gái nói "tiếng gì đó không phải là Việt Nam" bỏ ra ngoài quán thì anh Đài Loan cũng đứng lên.
Không phải là đi theo cô ấy ra ngoài quán mà là kéo ghế "xáp lại gần bên hơn" với cô gái còn lại! Cô gái ấy vẫn thản nhiên... cạy nghêu ra chấm nước mắm ớt ăn! Ánh mắt kẽ viền xanh đậm rất "ấn tượng" vào ban đêm, nhưng là một thứ ánh mắt vô hồn! Hình như cô chẳng màn gì có sự hiện diện của người thanh niên này! Trong khi đó tay chân anh Đài Loan bắt đầu không... yên! Không hiểu sao khi nhìn hình ảnh một đôi trai gái như vậy, hình ảnh lãng mạn nó chạy đâu mất tiêu!

Trong giây phút ngắn ngủi ấy Trúc tự dưng lại cầu mong rằng, cô gái kia sẽ lấy người đàn ông Đài Loan và sẽ tìm được hạnh phúc ghê lắm! Mình hãy tạm thời quên đi những chuyện đau lòng mà thực sự, không có điều gì có thể diễn ta ? được. Không biết có xứ sơ ? nào đê ? các cô gái nghèo khổ, gia đình nợ nần chồng chất phải đánh đổi cuộ đời con gái mình bằng cách đi lấy chồng Đài Loan như ơ ? Việt Nam như thế hay không?!

Mình hãy tạm thời gạt điều ấy, cho dù rất thê thảm. Tự dưng ngay lúc đó Trúc nghĩ đến những câu chuyện tình của các đôi trai gái trẻ. Có bao nhiêu người đã tìm hiểu nhau, đã yêu thương nhau, thề non hẹn biển sẽ sống và chia sẻ với nhau trọn đờị Nhưng khi con người ta muốn bỏ nhau, vì chán nhau, thì cả trăm ngàn lý do để những ngày tươi đẹp tan theo mây khói!

Ông bà ta ngày xưa, khi lấy nhau có bao nhiêu người quen biết nhau, chạm mặt nhaụ Thế mà biết bao nhiêu thế hệ đã tộn tại, ra đời! Vậy thì, sao mình không cầu mong sao cho cô gái "thản nhiên cạy nghêu ra, chấm nước mắm ớt ăn! " và người đàn ông Đài Loan ấy sẽ sống hạnh phúc, thương yêu nhau trọn đời! Mình hãy lội ngược dòng, đừng thèm tìm hiểu nhau làm chị Cứ thế mà sống, tình cảm sẽ tự nó mà... ra đời! (Chứ không có phải là "qua đời" đâu đó nhé!)

Hãy cầu mong mọi người hạnh phúc, trái đất có lẽ, sẽ biết xúc động nhiều hơn nữa ở những điều bất hạnh!

Paris, ngày 10 tháng 08 năm 2004
Trang Thanh Trúc
http://saigonline.com/trangthanhtruc