Ngày Ấy Tình Đầu

 

  

    Phạm Khải Tri

 

   Năm 1945.

     ....Sau hai tuần lễ, trung đội tôi được lịnh di chuyển về Tiên Yên, và sẽ có một trung đội người Nùng thuộc đại đội của Đại Úy Vòng A Sáng ra thay. Trung đội tôi đến Tiên Yên, một thị xã của tỉnh Quảng Ninh, sau khi ổn định chỗ đồn trú, không hiểu vì sao ông Trung Đội Trưởng Campagnola lại cử tôi phụ trách nhà bếp, nấu ăn cho những binh sĩ độc thân. Tôi nói :

  - Tôi chẳng biết nấu nướng gì cả !

       Campagnola cười nói :

  - Nào ai bắt anh nấu nướng gì đâu ! Anh chỉ có việc đi chợ mua đồ ăn về và trông coi     vệ sinh cho nhà bếp mà thôi.

       Tôi nói :

       - Tôi cũng không biết mua đồ ăn gì nữa !

       Ông lại cười :

       - Anh chỉ việc cầm tiền theo ‘’36’’ rồi đưa cho nó mua là được.

       Campagnola thường gọi chúng tôi bằng số quân, anh Đáng số quân 63136, còn tôi là  63129, nhưng ông chỉ kêu hai số cuối cho dễ. Tôi nghĩ bụng, chắc ông cho tôi phụ trách nhà bếp cũng vì có mẹ tôi ở đây, để có thể kiếm chác chút đỉnh về cho mẹ . Tôi đâu có thể làm những việc hèn như vậy, vì tôi là con nhà nho giáo, ông cha tôi là thầy dạy chữ Nho nên đã hấp thụ đạo lý nho giáo từ nhỏ. Ông Campagnola đâu có hiểu tâm trạng của tôi.

        Từ đãy, hằng ngày tôi được Campagnola giao một số tiền rồi theo anh Đáng ra chợ Tiên Yên mua đồ ăn cho 21 người. Anh Đáng có vẻ thạo việc đi chợ lắm. Còn tôi cứ việc đưa tiền cho anh mua hết thì thôi, chẳng ăn thua gì cả ! Khi về trại, anh  lại cùng 2 lính mới xúm vào nấu nướng,. Tôi chỉ ngó qua về mặt vệ sinh và đánh kẻng gọi các bạn về ăn vào buổi trưa, buổi chiều; còn buổi sáng thì các bạn tự đến nhà bếp mà uống một ly cà phê đen, một khúc bánh mì độn thịt heo hoặc nắm xôi bằng nắm tay mà hai lính mới bày sẳn trên bàn lúc 6 giờ sáng.

        Một buổi sáng, sau khi Đáng vào chợ mua đồ ăn, tôi đang đứng lớ ngớ ngoài đường thì thấy bốn cô gái trẻ người Tày đang thong thả đi trên lề, hướng về chỗ tôi đứng. Trong số đó có một cô thật đẹp, mặc áo lương màu đen, quần đen, đầu chít khăn đen mỏ quạ cũng màu đen như gái người Việt và đeo trể trước ngực một chiếc vòng lớn bằng bạc trắng. Thấy cô nàng đẹp quá, tôi cứ nhìn chăm chăm mà không dám nói một lời. Cô nầy thấy tôi nhìn ngẩn ngơ như vậy, từ từ đến gần, nhoẻn miệng cười và nói rằng:

         - Anh làm gì mà nhìn tôi như thế ?

         Tôi lúng túng đứng lặng một lúc rồi ấp úng như có cục gì kẹt ngang trong cổ :

         - Cô ở đâu xuống đây ?

         Cô gái bạo dạn nói :

         - Em ở Phong Dụ xuống.

         Lúc này tôi đã lấy lại bình tĩnh, nói :

         - Phong Dụ gần đây không ?

         Cô gái Tày nói :

         - Cách đây chừng 10 cây số.

         Tôi hỏi cho có chuyện hỏi :

         - Các cô đi chợ mua gì ?

         Nếu không, họ đi mất thì tiếc chết ! Vẫn cô gái nãy giờ trả lời :

         - Chúng em đi chơi. Thấy gì thích thì mua nhưng bây giờ còn đi xem.

         Trong đám, cô này xinh đẹp nhất và bạo dạn nhất. Mãy cô kia thì chỉ mỉm cười thẹn thùng, sửa áo, sửa khăn hoài. Tôi thầm nghĩ, là người Tày sao cô này lại nói tiếng Việt như mình, còn nhan sắc thì đẹp hơn các cô gái làng mình ? Vừa lúc ấy, anh Đáng ra lấy thêm tiền để mua đồ ăn. Thấy vậy, anh hỏi oang oang :

         - Cậu định ghẹo gái Tày hả ?

         Tôi sượng sùng đáp :

          - Đâu có ghẹo, chỉ hỏi thăm thôi !

          Đáng lại bồi thêm :

          - Nếu không ghẹo thì hỏi thăm làm gì ?!

          Thấy vậy, các cô gái cười khúc khích rồi đưa nhau đi chỗ khác.

         Tôi công nhận mình quá nhút nhát khi đứng trước con gái  mà nhất là những cô gái đẹp. Muốn nói lăng nhăng mọi chuyện mà sao cái miệng cứng ngắc mở không ra. Bữa cơm trưa hôm ấy, anh Đáng nói cho các bạn biết bằng một giọng khôi hài :

         - Thầy cai Tri hôm nay ra chợ bị mấy cô gái Tày tấn công mà không dám nhúc nhích !

         Tôi xấu hổ quá, nói lúng túng :

         - Tôi hỏi thăm chứ ghẹo ai đâu.

         Anh Viễn nghe vậy, cười sằng sặc :

         - Ghẹo gái có gì xấu hổ mà em lại lúng túng như thế !

         Tôi không nói gì nữa và làm vẻ mặt nghiêm trang. Có lẽ các bạn biết ý nên thôi không đùa nữa.

         Ba ngày sau, tôi đi chợ lại gặp cô gái ấy. Lần này vừa thấy tôi, cô liền đến gần, nhoẻn miệng cười và hỏi trước :

         - Anh đi chợ hả ?

         Tôi sung sướng mê người, gật đầu và lặng nhìn hàm răng trắng bóng cùng đôi môi đỏ mọng của cô nàng, sao mà đẹp quá ! Hồi lâu, cô gái nói :

         - Sao anh không nói gì cả ?

         Tôi nói như hết hơi :

         - Biết nói cái gì bây giờ !

         Cô gái cười :

         - Nói gì thì nói. Cứ im lặng thì ai biết nói cái gì !

         Tôi lập bập hỏi :

         -  Hôm nay cô đi một mình còn các cô kia đâu ?

         Cô đáp :

         -  Hôm nay em đi một mình, mấy đứa nó bận việc không đi được.

         Cô lại hỏi :

          - Anh tên gì ?

          Tôi nói :

          - Tôi tên là Tri.

          Không chờ tôi hỏi, cô gái nói luôn :

          - Còn em tên là Tiên.

          Ôi chao, người đẹp cái tên cũng có nghĩa đẹp. Đẹp như tiên. Chứ ở đâu có xấu như tiên bao giờ ? Lúc nầy, tôi nhìn kỹ thấy cô đẹp thật. Mặt trái xoan, mũi dọc dừa, đôi mắt đen láy, nước da trắng hồng. Càng nhìn tôi càng ngất ngây. Thấy vậy, cô quay đi chỗ khác và chậm chậm đi về hướng chợ. Tôi thẩn thờ nhìn dáng cô khuất dần vào đám đông.

          Cứ như thế, cách ba bốn ngày cô Tiên lại đi chợ. Hai bên cũng nói vu vơ . Và lần cuối cùng, cô mời tôi lên Phong Dụ chơi. Tôi cũng muốn lên một lần cho biết nên nhận lời. Tôi hỏi cô đường đi và địa điểm nhà cô ở. Cô chỉ dẫn cặn kẽ vì núi đồi toàn là đường mòn,dễ lạc lắm.

          Chủ nhật sau đó, khi đi chợ với anh Đáng về, tôi nói dối là về trại gia binh thăm mẹ đến chiều mới về. Tôi lén lấy lưỡi lê có bao của súng Carbine của anh Viễn, giấu vào bụng. Khi đi khỏi trại chừng nửa cây số, tôi lấy lưỡi lê luồn vào sợi dây lưng rồi thẳng đường lên Phong Dụ. Tôi vừa đi vừa chạy tung tăng như một đứa trẻ, lòng tràn ngập một niềm vui lạ lùng. Con đường thật vắng vẻ, hình như không có người qua lại. Nhìn xa xa hai bên đường, tôi thấy thỉnh thoảng vài ba người đang lum khum làm gì không biết ở bìa rừng. Khi thấy tôi đi trên đường, họ cũng đứng thẳng lên nhìn rồi lại lum khum làm tiếp. Lúc này mặt trời đã lên khá cao, chiếu vào phía sau lưng làm tôi bắt đầu toát mồ hôi đầy đầu. Tuy vậy, tôi vẫn thấy phấn khởi khi nghĩ đến cô Tiên đang chờ tôi ở nhà. Tôi đến chắc cô mừng lắm.Tôi lại nghĩ về thân phận và gia đình tôi lúc này. Nếu Tiên yêu tôi thì tôi phải làm sao ? Lãy cô làm vợ thì giai đoạn này chưa thể được. Hơn nữa cô lại là người Tày thì mẹ và anh chị của tôi có chịu không ? Lại còn bạn bè nữa, họ coi tôi như thế nào vì người Tày đối với họ chỉ là người sơn cước. Và ngược lại, làm sao cô Tiên yêu tôi được khi tôi chỉ là một người lính nay đó mai đây ! Hay cô chỉ là một cô gái mới lớn lên, suy nghĩ chưa chín chắn, thấy tôi khá đẹp trai lại đeo lon Cai oai vệ nên cô thích ? Suy nghĩ lan man như vậy nên tôi cảm thấy chán, muốn quay trở về nhưng đã lỡ hứa rồi, đành tiếp tục đi. Vừa đến đoạn đường cong về phải, tôi thấy một mái nhà tranh lờ mờ sau những lùm cây trên sườn đồi thoai thoải. Đúng, đây chính là nhà cô Tiên mà cô đã chỉ cho tôi hôm nọ. Tôi đi chậm lại và chỉnh lại quân phục gọn ghẽ, thong thả đi về phía chân đồi qua những bụi sim đang nở hoa, hương thơm thoang thoảng quanh đây. Tôi bỗng thấy ngại và hơi lo lắng, không biết khi gặp Tiên tôi phải nói câu gì cho ra hồn. Ôi, một bông hoa rừng đang ẩn náu trong mái nhà tranh xơ xác kia. Và tôi giật mình khi nghe tiếng chó sủa từ trong nhà và cô Tiên hớn hở chạy ra cổng đón tôi. Tôi, mồ hôi nhễ nhại, ngây người ngắm nàng, miệng ấp úng chưa nói được câu gì thì nàng đã cười tươi nói :

          - Em đã thấy anh đến ngoài đường nhưng chờ xem anh có biết đường lên nhà hay không. Thấy anh đi thẳng lên đồi nên em ngồi ngoài hiên mà đợi anh đãy.

          Tôi bước theo nàng vào nhà và khựng lại trước cửa vì thoáng thấy một người đàn ông đang ngồi cạnh chiếc bàn đặt trước bàn thờ. Tiên nói :

          - Bố em đãy.

          Tôi cúi đầu chào ông mà lòng sợ hãi vô cùng. Về không xong mà ở cũng không yên. Ông nhìn tôi lừ đừ làm tôi càng thêm hoang mang, không biết lành dữ ra sao đây. Hóa ra, ông chỉ hỏi :

           - Anh đi đường có mệt lắm không ?

           Tôi lí nhí trả lời :

           - Thưa ông, cháu không thấy mệt.

           Ông nhìn tôi có vẻ thiện cảm nên tôi cảm thấy khá yên tâm. Sau một hồi hỏi thăm quê quán, cha mẹ và tuổi tác, ông đứng dậy nói, “Anh ở lại chơi”, rồi đi ra khỏi nhà. Cô Tiên tiếp lời :

            - Bố em biết anh lên chơi nên đợi anh đến, nếu không bố đã lên rẫy từ sớm rồi.

            Ngồi đối diện với nàng, tôi chỉ biết nhìn mà chẳng biết nói gì. Nàng cũng lặng liếc nhìn tôi, đôi môi chúm chím như mỉm cười. Nàng rót nước mời tôi nhưng không phải loại nước trà mà tôi thường uống. Nó hơi tanh tanh, nhưng tôi cũng cố nuốt vì quá khát sau khi đi bộ gần 10 cây số dưới ánh nắng mặt trời ! Tiên nói :

           -  Nước trà xanh đãy, mát lắm, anh uống bao giờ chưa?

           Tôi lắc đầu. Rồi chúng tôi lại im lặng , thỉnh thoảng liếc nhìn nhau. Thật tình, tôi ngưỡng mộ nhan sắc của nàng nhưng không dám thổ lộ tâm tình và tôi cũng không dám cầm bàn tay của nàng dù lòng tôi muốn lắm. Tôi sợ làm như vậy là sàm sở với nàng, không tốt. Được một lúc, tôi đứng dậy ra cửa. Nàng cũng đứng dậy theo tôi và bảo :

            - Anh ra vườn xem.

            Trong vườn có nhiều loại cây ăn trái, chỉ có nhãn là có quả nhưng còn quá non. Chúng tôi đi loanh quanh trong vườn một lúc rồi nàng ngồi xuống một tảng đá, tôi cũng ngồi xuống theo nhưng cách nhau gần nửa thước ! Thấy vậy, nàng cười mỉm như trêu tôi là tên nhát gái. Câu ‘’nam nữ thọ thọ bất thân’’ mà bố tôi giảng dạy cho học trò ngày trước đã tiềm ẩn trong đầu óc tôi, do dó tôi đâu dám sát lại hoặc chạm vào tay nàng. Chúng tôi ngồi bên nhau được một chập, chẳng ai nói câu gì cả.  Rồi nàng đứng dậy đi vào nhà. Tôi cũng đi theo. Nàng lấy cây đàn nhị và mời tôi cầm đàn. Tôi lắc đầu, nói :

           -  Tôi không biết chơi đàn.

           Nàng cười rồi cầm cây nhị so dây và từ từ kéo một bài. Tôi chỉ nghe tiếng nhị ò e, cũng thấy êm tai nhưng không hiểu bài gì. Tôi hỏi :

           - Cô học kéo nhị ở đâu ?

           Tiên nói :

           - Em chẳng học ở đâu cả, bắt chước bố em thôi. Thỉnh thoảng bố cũng chỉ rồi dần dần biết kéo.

           Nàng lại hỏi :

           - Anh thấy tiếng nhị của em thế nào ?

           Tôi đáp, “ Khá hay”, cho đỡ ngượng, thật tình tôi chẳng hiểu gì về âm nhạc. Cứ như vậy, nàng kéo ò e mãi, nghe phát chán. Tôi muốn bảo nàng ngừng cho khỏi điếc tai nhưng không dám nói !

           Có lẽ biết tôi chán nên sau bản ấy, nàng treo cây nhị lên vách rồi xuống bếp bưng lên một rỗ nhỏ khoai luộc, mời ăn. Tôi ngập ngừng cầm lấy củ khoai, từ từ bóc vỏ đưa vào miệng nhai chầm chậm, không dám nhai nhồm nhoàm sợ nàng cười. Mùi khoai luộc thơm ngon làm sao ! Mùi vị này tôi đã hưởng từ khi còn nhỏ ở với mẹ, lúc ấy tôi chẳng thấy thơm ngon như bây giờ. Hôm nay vì lâu lắm rồi và đang đói nên thấy ngon quá. Ở trại ra đi buổi sáng tôi chưa ăn gì, chỉ uống một ly cà phê đen mà nhà bếp pha sẳn cho trung đội; đã vậy, phải đi bộ gần 10 cây số làm sao mà không đói !

           Tiên thấy tôi nhai chầm chậm tưởng tôi không thích ăn. Nàng nói :

           - Khoai trắng này không ngon, nếu được khoai lòng vàng thì ngon hơn.

           Tôi nói :

           - Khoai này ngon lắm rồi. Tôi nhai chầm chậm là để thưởng thức chứ không phải chê đâu.

           Tôi ăn hết 2 củ to hơn ngón chân cái, tuy muốn ăn nữa nhưng thấy ngượng nên thôi. Ăn khoai xong, tôi uống bát chè xanh, lúc nầy thấy chè xanh cũng khá ngon. Và sau khi ăn uống xong, tôi ngồi cùng bàn với nàng, chẳng biết nói gì nữa ! Thỉnh thoảng, chúng tôi rụt rè liếc nhìn nhau. Mãy lần tôi muốn nắm lấy bàn tay xinh xắn của nàng nhưng tôi ngượng quá, ngồi im. Cứ như vậy, chúng tôi ngồi im mãi.

           Tôi như bừng tỉnh khi nàng đứng dậy, nói :

           -Em xuống nấu cơm, bố em cũng sắp về.

           Tôi vội vàng chạy ra sân, ngó lên thì thấy mặt trời gần đỉnh đầu. Tôi quay vào nhà, nói với nàng :

           - Trưa rồi, tôi phải về trại.

           Nàng nói :

           - Anh ở lại ăn cơm với bố em.

           Nghĩ đến ông bố, tôi hơi sợ nên từ chối, xin về ngay.

           Tiên tiễn tôi ra tận chân đồi, nét mặt buồn bã, đăm chiêu. Tôi bước đi chầm chậm, không đành. Khi đến khúc cong của con  đường, tôi ngoái lại nhìn thì thấy nàng vẫn còn đứng ở đãy. Tôi giơ tay ngoắc ngoắc thì thấy nàng cũng ngoắc lại. Tôi lủi thủi bước dần về Tiên Yên, vui buồn, ngẩn ngơ. Rồi mai kia sẽ thế nào đây ? Tôi sực nhớ ra đã vô ý không hỏi nàng về gia đình bố mẹ, anh chị em bao nhiêu người như thường lệ người ta hỏi thăm nhau. Khi gặp nàng tôi bỗng quên hết mọi sự. Tôi đúng là một tay ngớ ngẩn. Chả trách về sau nầy anh Ngân chế diễu tôi là thầy Cai ‘’ thổ mừ ‘’. Thổ Mừ là những người thiểu số ở vùng rừng núi phía bắc. Tôi chỉ cười và ngẫm nghĩ anh Ngân chế diễu như vậy cũng phải vì tôi được sinh ra và lớn lên ở Ninh Dương thuộc huyện Móng Cáy, Quảng Ninh. Cách con sông bên kia là Trung Quốc, tuy là người kinh nhưng chẳng khác nào dân tộc thiểu số, không khôn ngoan bằng người kinh ở trung châu, Hà Nội, Hải Phòng.

         Về đến Tiên Yên khoảng 2 giờ chiều, tôi ghé trại gia binh thăm mẹ. Chị dâu thấy tôi mồ hôi mồ kê đầy người, chị hỏi :

         - Chú đi đâu về mà gớm thế ?

         Tôi nói dối :

         -Em ở đơn vị đến. Trời nắng quá, chị ơi !.....

 

Phạm Khải Tri

(Biên Hòa, Việt Nam)