Hồi Sinh

  

            ▪ Gởi Ngô Đình Dũng, Phạm đức Vượng , Ngọc Phi, Bùi  Vinh ở San Jose
            ▪ Người qua sông Mê,
              Nhớ nẻo quay về . . .
                          ( T. Vấn )

 

Đêm qua, nhận được mảnh điện thư của người bạn cũ từ dạo còn ngược xuôi những đường phố bụi bậm của Sài Gòn trên chiếc xe đạp cứ đạp một khúc, lại tuột sên, lại ngừng lại hì hục gắn vào, cứ thế suốt ngày ngoài đường. Cũng rất ngạc nhiên, khi bức điện thư vỏn vẹn có vài hàng. Mùa xuân đến rồi đó anh ! em thích nhất những ngày tháng này. Nó làm mình hồi sinh anh ạ ! Kèm theo là một bông hoa cẩm chướng thật đẹp. Bức điện thư ngắn ngủi cứ làm tôi bâng khuâng mãi. Cái bâng khuâng không phải vì người bạn ấy đã một thời khá gần gủi với tôi. Dẫu sao năm tháng cũng làm trọn vai trò của nó trong việc bào mòn những kỷ niệm, vui và buồn, của một đời người. Vả chăng, chúng tôi, ai cũng có một gia đình với những lo toan và hạnh phúc riêng. Chúng tôi tôn trọng ở nhau những điều đó, dù không nói ra. Những lần trao đổi với nhau qua điện thoại, hoặc điện thư, không bao giờ những câu chuyện cũ được nhắc lại. Thế nên, cái bâng khuâng về  bức điện thư ngắn ngủi của người bạn cũ đêm qua là ở một khía cạnh khác. Mùa xuân đến rồi đó anh !  Như một lời nhắc nhở , phải không V. ? Em thích nhất những ngày tháng này. Nó làm mình hồi sinh anh ạ ! Có lẽ cái bâng khuâng nằm ở những dòng chữ đơn sơ này.

 

Hôm đầu tháng Ba vừa rồi, tôi có dịp đến thành phố nơi người bạn cũ sinh sống, nhân buổi ra mắt sách của một người đàn anh. Đã bao lần tôi mở điện thoại ra, định gọi cho người bạn cũ. Cứ như thế cho đến khi tôi ngồi vào  khoang máy bay trong chuyến trở về, nhìn xuống thành phố xinh đẹp ấy, tôi hiểu rằng có lẽ đó là điều tốt nhất, cả cho tôi lẫn cho người bạn thuở ấu thời .

Có ích gì đâu khi người ta cứ cố làm sống lại những hồi ức của một thời tuổi trẻ. Và nhờ vậy ( quyết định không gọi điện thoại cho người cũ ), giờ đây, khi nhận mảnh điện thư với nội dung về sự Hồi Sinh, tôi đã không cảm thấy mình có chút gì lấn cấn trong lòng . . .

 

Buổi sáng nay, cũng hơi khác với thói quen ngày thường, tôi thức dậy khá sớm. Mùi cà phê mới pha cùng với sự tĩnh mịch của buổi sáng đem lại cho tôi nỗi sảng khoái thật nhẹ nhàng. Tôi mở cửa, bước ra ngắm vườn hoa trước nhà. Khu vườn  như đang thức dậy sau một đêm dài mùa đông lạnh lẽo. Những mầm non đã nhú lên và những chiếc lá đang trở mình sang xuân bằng màu xanh mướt mát. Tôi nhớ đến hai chữ “ Hồi Sinh “ trong bức điện thư của người  bạn cũ. Như vườn cây trước sân nhà tôi, dù mùa đông có dài và lạnh lẽo khắc nghiệt đến đâu, rồi thì mùa xuân cũng sẽ lại đến và cây cối lại trổ mầm hồi sinh.

 

Như những mảnh đời nhỏ nhoi hèn mọn của tôi và bạn bè. Dẫu cho những năm tháng quá khứ có đày đọa trầm luân đến như thế nào, rồi thì cũng qua đi. Và chúng tôi vẫn sống, vẫn làm việc và sáng tạo. Vẫn có những mùa xuân đời người – dù có muộn màng – rực rỡ và xanh mướt như những mùa xuân cây cỏ.

Có phải vậy không hỡi những người bạn không còn trẻ nữa của tôi, những người bạn mà hôm rồi chúng ta đã có dịp gặp lại nhau sau hơn 20 năm , uống với nhau chén rượu và nói về những ngày tháng cũ như kể một câu chuyện cổ tích ?

 

Cái điều tưởng chừng như giản dị ấy không phải lúc nào cũng dễ dàng nhận ra. Phải chăng là vì người già thường có thói quen ngoái cổ lại nhìn đằng sau và người trẻ thường hay kiễng chân lên nhìn về phía trước, nên không ai – cả người già lẫn người trẻ – cảm nhận hết được thực tại sinh động trước mắt.

Do đó mới có những than van u uẩn. Do đó mới có những hờn dỗi cuộc đời.

 

Đã có lúc, tôi như người mù đi trong đêm. Đêm đã đen mà mắt tôi thì không nhìn thấy gì ngoài một khoảng đen hơn đêm đen. Bây giờ, đã là ngày có ánh sáng và mắt tôi không còn mù nữa. Nhưng thói quen sờ soạng trong bóng đêm vẫn còn đó. Thỉnh thoảng, một cách rất vô thức, tôi vung tay lên mà như sờ thấy được khoảng bóng tối đã qua của đời mình. Hoặc, trong những cơn mơ bất chợt, tôi thấy mình hình như vẫn còn bị cái bóng tối đáng nguyền rủa ấy bủa vây. Tệ hại hơn nữa, giữa  sự bủa vây triền miên ấy, ý thức phản kháng trong tôi hoàn toàn bị tê liệt. Tôi như bằng lòng và thích thú với cái êm ả của thú đau thương.

 

Anh bạn thân họ Đặng, người phụ trách một tạp chí ở Dallas, Texas, đã có lần thảo luận với tôi về những bài viết trên mục Bước Thời Gian. Bằng sự khéo léo vốn có – dù là giữa hai người bạn thân – anh hỏi tôi về những bóng ma quá khứ có cần thiết phải đốt hương tống tiễn đi một lần cho nhẹ lòng hay không? Buổi trao đổi giữa hai người bạn tưởng chừng như chỉ là câu chuyện phiếm bên lề , nhưng nó luôn trở lại tâm trí tôi mỗi khi ngồi xuống bàn cầm lấy cây viết và đối diện  mình trước trang giấy trắng. Tôi không biết đó có phải là bản năng gắn bó với quá khứ một cách vô thức của con người như một nhà tâm lý học nào đó đã phân bua hay không .

Quả thật, như bất cứ một người già nào đang đi dần vào hoàng hôn  của cuộc đời, tôi đã kinh qua những nắng và mưa của thời gian, những thăng và trầm của lịch sử, những vơi và đầy của lòng người. Ngần ấy thứ đè nặng lên đôi vai ngày một  gầy guộc mong manh. Tôi cần được giải bầy hết những nỗi niềm, cho nhẹ vai nhẹ lòng,để sẵn sàng, cả xác và hồn, cho những cuộc hồi sinh theo chu kỳ vòng quay trời đất. Hiển nhiên, cũng có lúc tôi sa đà với những cơn huyễn mộng. Cũng có những lúc tôi xuôi tay phó mặc tất cả. Nhưng cuối cùng,tôi – và các bạn của tôi – vẫn gượng đứng dậy được, để cùng với trời đất cỏ cây, chúng tôi trở mình hồi sinh mỗi khi gió ấm phương Nam thổi về.

 

. . . Hồi Sinh. Trạng thái từ cõi chết trở về với sự sống. Từ lụi tàn trở mình thành mạch sống sinh sôi. Từ huyễn mộng rũ tan lớp sương mù quá khứ để hòa mình vào dòng thực tại tuy ngổn ngang bời bời nhưng thơm ngát mùi cà phê mới pha buổi sáng và rực rỡ những đóa hoa nhiều mầu sắc trong khu vườn vừa mới thức dậy. Một khoảnh khắc hồi sinh, đôi khi cũng đủ để đem lại ý nghĩa cho mảng đời đầy ắp những truân chuyên.

 

. . . Sông Mê. Bến đò Ô Lâu. Chiều ảm đạm núi rừng Yên Bái. Đoàn tù khổ sai cứ 50 người một bước chân xuống phà. Rồi lại cứ 50 người một bước lên toa xe lửa. Những khoang toa nặng mùi phân súc vật và ngai ngái rơm khô. Chuyến xe lửa biến mất trong bóng đêm và rừng rậm.

 Mùa xuân tu hú kêu từng chập

 Đợi chuyến tù đi Hoàng Liên Sơn

           ( thơ Ngọc Phi ).

 

 Rất nhiều năm về sau, nhiều người tù khổ sai năm ấy, đã từ cõi chết trở về và hồi sinh. Hiển nhiên, cũng không ít người ở lại vĩnh viễn.

 

Đó là bức Thông Điệp của quá khứ gởi đến cho hiện tại và tương lai. Trong tận cùng Nỗi Chết, luôn luôn chứa sẵn mầm mống của Sự Sống. Trong tận cùng của Khổ Đau, luôn có mặt bóng dáng của Hạnh Phúc.

 

Nhưng để khởi động cho tiến trình hồi sinh, lại tùy thuộc vào  khả năng vươn lên của mỗi người. ▄

 

T. Vấn

Mùa Phục Sinh 2005