tìm về nỗi nhớ
Trời dần tàn. Những hạt nắng rơi muộn, từng hạt như ngỡ ngàng trước
áng sương chiều len tới, nhường chỗ cho thời gian lên tiếng gọi từ cơn
gió thu tàn và bóng đêm mờ tơ phủ. Ðâu đó vài tiếng chim lạc đàn
kêu hoang trên đường bay về tổ. Cánh gió lăn tròn vẫy gọi cho những
gì còn lại với tháng ngày. Hôm nay đã gần cuối thu. Lá cây khô đã rụng
đầy góc phố. Mưa thật nhiều. Bóng nước đêm ngày giăng mờ khắp nẻo,
ướt đẫm những mộ hoang không người thăm viếng.
Chương vén bước lang thang, lòng nhuốm một màu chiều như những màu
hoàng hôn lữ thứ. Trong những buổi chiều dài, những buổi cuối tàn thu,
Chương vẫn thường dạo bước theo con đường nhỏ quen thuộc nơi nghĩa
trang có những ngôi mộ hoang màu cỏ cháy. Mắt Chương vẩn vơ bay theo gió.
Những chiếc lá rơi đã vàng úa màu trời. Con người có khác nào chiếc
lá, Chương vẫn thường tự nhủ thế. Từ đâm chồi non, mươn mướt xanh
ươm với gió, vui từng ngày nhỏ có những hạt nắng reo, có những cơn
mưa rào, có ngọn gió lang thang mơn man trên từng phím lá. Từ những chiều
tàn có những hạt sương mờ mượn chỗ nghỉ chân khi bóng đêm về muộn.
Những cành lá theo không gian lay động, bay ưu tư theo thời gian gõ cửa từng
ngày. Rồi chợt đó, những phút giây ngang tréo, đã vội héo dần khi quá
tròn dốc tuổi. Ngay giờ, đang cúi mặt giã từ những đợt lá xanh non vừa
hé nụ, bất lực buông thân cùng sương gió, bay bay khắp mặt đường như
đưa tiễn người phương xa về nơi vô hạn định. Thân phận người là vậy
chẳng khác chi, Chương đã khẳng quyết một điều như thế. Sự thật cho
tất cả mọi sự thể muôn chiều trên mảnh vũ trụ biến sinh không ngừng
nghỉ. Trên giòng loạn biến suy tư, Chương nhớ mông lung từng người, về
những người đã đến, về những người đã đi. Lòng Chương nao nao như
u uất một điều gì khó tả, như kẻ đang thỏ thẻ chính mình một lời
nói cuối: "Vạn thể đã đến với đời ngàn lần và cũng đã giã từ
đời ra đi vạn kiếp".
Chương nhớ ngày nào Chương còn trên quê hương. Ðẹp tuyệt xanh một màu
hoa dại trước dốc bờ tuổi nhỏ ngây ngơ. Chương đã bước tới một
thời mơ mộng đẹp khi còn là đứa học trò khờ. Một chót vót đã qua
mà như vẫn còn ngây ngây thoáng. Và giờ đây, Chương nơi xứ ngoại đã
gục đầu bỏ lại quê hương. Chương đã bỏ xa người Mẹ già ngoài nẻo
gió. Chương đã mồ côi quê hương trọn đời còn lại. Chương giờ đây
như kẻ không nhà còn đâu đất đứng để tự hào quê hương. Mảnh đất
quê Cha già quá tuổi. Tiếng hát quê hương thân yêu ngàn thế kỷ. Chương
đã sinh làm người từ trên vết thương quê hương đó, đã nhìn thấy đời
từ bàn tay Mẹ dắt đưa. Chương đã bước theo từng bước chân Cha già dấn
bước, người đã đưa Chương dạo khắp chốn đời, người đã dạy Chương
biết bao điều thế nào là cuộc sống, thế nào là kiếp gọi nhân sinh.
Ngày hôm nay, trong buổi chiều tàn thu lất ngất, Chương bước từng bước
dài, thật dài, nơi có xứ người nhưng không bóng quê hương. Người Mẹ
quê nhà giờ đã mờ khuất dạng. Dáng Cha già đã lướt nẻo tro tàn. Chương
- ngày hôm nay - đâu còn gì lại của sở hữu ngày hôm qua. Chương như
người bất hạnh đã trở mình cô dại, làm kẻ không Mẹ Cha, không đất
nước quê hương dung chứa. Tâm tư Chương như đang cố quay bước trở lại
để mong tìm về quê cũ, nơi có mưa ngâu đang xối tắm, nơi có nắng
vàng rực cháy reo vang, nơi có người Mẹ hiền đang héo mòn giấc ngủ, nơi
có Cha già đã im bóng mộ hoang.
Bây giờ, Chương đã tự biết, cuộc đời trần ai, diễm phúc đời người,
là có được những ngày dài gần Mẹ Cha. Tất cả dưới một mái nhà sum
vầy, bữa cơm tối ân cần cho nhau từng tiếng nói, chen chúc gọi mời
trên từng nhịp ấm yêu thương. Thiêng liêng thay một tiếng làm người
được đứng tự hào trên mảnh đất nhỏ quê hương.
Ôi, tiếng Mẹ gọi thật êm đềm, lời Cha nhắn gởi thâm tình nghìn thu.
Tất cả những gì từ tiếng nói Mẹ Cha, từ tình thương bao la không bút
mực văn tài nào tả xiết. Một tình thương Mẹ, ngàn tình thương Mẹ, bát
ngát như đại dương xanh. Một tiếng Mẹ nhắn lòng, ngàn tiếng Mẹ reo
vang, ngất cao bờ mây gió trên khắp cùng đồi núi thẳm sâu.
Những điều Chương biết là những điều đã biết quá trễ. Như muôn đời,
cánh thời gian vẫn gõ cửa, người thân đã đi, tóc đã bạc màu đời.
Ðã trên 21 năm Chương xa quê nhà, xa đất Mẹ. Người Mẹ già giờ đây
đang dặt dờ giấc ngủ đăm chiêu, đang ưu tư mong mỏi ngày về của con
trẻ, đang mỏi mòn trông đợi cánh thư xa... Nhưng với Chương, tất cả
đã muộn màng một giấc ngủ chiều thu. Ðây không thể là điều may mắn
mà Chương có thể mơ ước để một lần đuợc trở về nhìn thấy Mẹ.
Thời gian đã tung bay. Ngọn thủy triều đã dạt xa như người lữ hành trở
về quá trễ. Cơn sóng đã dâng trào như cánh gió đêm đã đổi dạng hình.
Người Mẹ già bóng nhỏ giờ đã chìm trong khói gió mênh mông. Ngày dài
và thật buồn là ngày Mẹ đi thật xa. Ðêm thật dài âm vang tiếng gió,
là ngày Mẹ ra đi, là ngày một người con mất Mẹ, là ngày vũ trụ buồn
thế kỷ đã quên trôi.
Chương thấy bàn tay Mẹ gầy guộc với đời, dáng Mẹ ngồi buồn bên ngọn
đèn mờ bóng tối như đợi chờ một ngọn đuốc hồi sinh. Chương thấy
tóc Mẹ trắng xóa cả bầu trời quê nội. Chương thấy mắt Mẹ già đã
ngàn lệ vẫn còn rơi hoài trên nỗi nhớ. Chương muốn thét gào trong tâm
trí mù khơi: "Con thương nhớ Mẹ, con thương nhớ Người, con thương
nhớ những gì đã quá trễ, Mẹ ơi. Con xin gởi đến Mẹ bài thơ từ miền
gió - ngày ngọn lửa hồng đã đưa xác Người về Tây Ðộ:
"mưa rơi... sóng vỡ trong lòng
người ơi có nhớ giòng sông quê nhà
lá vàng, thu úa, sầu ca
bóng chiều, mưa lũ, mẹ già quạnh hiu
gió về chốn cũ tiêu điều
sương đêm giá lạnh, chim kêu gọi đàn
người ơi, bến nước sầu tang
thương con chim nhỏ lạc đàn bơ vơ
mồ xanh, cỏ lạnh màu trời
mẹ về trong gió, hạt thơ vỡ ngàn
trăng tàn, xuân đến muộn màng
quê cha, nỗi nhớ, lệ tràn cố hương
người xưa, cảnh cũ... hài sương
mẹ ơi, gió đã sầu vương tơ trời
xót xa biển lệ đầy vơi
bài thơ gởi lại ngàn lời ân sâu
chim về tắm giọt nắng sầu
mẹ ơi, mẹ đã... hương đầu biệt ly..." (chim về tắm giọt nắng sầu)
Ngày nào đó, Chương còn ngây ngơ rong chạy, Mẹ đã dạy bao lời để
Chương khôn lớn làm người thế gian, để Chương mở mắt nhìn cuộc đời
hoa nở. Ðêm nay, Chương khao khát thèm kêu tiếng Mẹ. Chương mơ ước một
lần được gặp Mẹ, dầu chỉ để gặp một lần cuối tiễn Mẹ ra đi.
Nhưng nguyện ước Chương chỉ hình thành trên ký ức. Những sự việc đã
qua, thời gian đã chạy, không ai có thể níu về, không ai có thể quay trở
ngược. Dẫu chỉ trở về một phút giây để nhìn thấy Mẹ, để ôm Mẹ
vào lòng, để nói một lời bằng nước mắt: "Mẹ, con nay đã lớn
khôn, con nay đã ý thức được thế nào là tình mẹ". Nhưng giờ đây,
Chương đã biết được điều để biết, một cách muộn màng như nước
đã trôi sông. Ðêm nay, Chương có thể gọi to nghìn lần, có thể thét vỡ
không trung, nhưng ai sẽ là người nghe Chương nói, ai sẽ là người Mẹ của
Chương. Mãi mãi không có ngày trở lại khi một ngày đã quá trễ trôi
qua. Như một kẻ đi xa không kịp trở về thì làm gì có thể tìm thâu
được những gì đã mất.
Tất cả như cơn mơ đã vờn trôi sóng nước. Ngọn gió đã bay qua. Thời
gian chính nó đã bất lực kiệt cùng không nắm bắt. Giờ có chăng chỉ mớ
suy tư vụn để cố tìm về hư ảo. Còn chăng cũng chỉ mờ vết tưởng
trong ký ức về chiều. Một ký ức hoen mi ngập đầy tiếc nuối, trải dài
những lớp vỡ đau thương. Hỡi ai hãy trả lời câu hỏi: "Sao mãi đợi
chờ chưa lên tiếng tìm về với Mẹ với Cha?".
Người đi rồi, mới biết muộn tiếc thương. Người đã qua, mới tìm về
niềm nhớ. Khi đang sở hữu một sự vật, không ai ý thức được cái
quý báu của nó mà mình đang có, là người Mẹ, là người Cha, là những
người thân thương nhất trong cuộc đời. Ðể rồi, một bóng gió bay qua,
một ngọn thời gian tuôn chạy, mọi sự việc đã mờ quá khứ. Phút giây
chỉ còn gọi về dĩ vãng bằng đôi mắt tiếc thương. Kiếp sống từ ảo
bờ ký ức để quay vòng trở lại, để chụp bắt hoài công những gì đã
mất, thì tất cả chỉ còn là dĩ vãng mênh mang một kiếp đời...
Chương tự nhủ với lòng, mãi ngàn lời vẫn âm vang và xót đau trong nắng
lạnh. Chương xin gởi đến Cha bài thơ nước mắt và hoa cỏ từ trái tim
và linh hồn cô liêu đang hiu hắt như chực chờ lịm tắt một đời.
Chương mong Cha được ấm êm nơi vùng đất mới - vùng đất của bình an
trong miên viễn cõi đời vô tận:
"bóng nước trong mưa mờ trước gió
bay theo hương khói ngát sương chiều
vi vút âm vang người đâu đó
giọt nhỏ theo lời: Cha mến yêu
người ơi, chốn đó, hoa và cỏ
kẻ bước dần xa, gió quạnh hiu..." (giọt sầu rơi mãi, Người ơi xa
mờ)
Khi Người còn, Chương chẳng ý thức được sự có mặt của Người, chẳng
biết nắm bắt phút giây thiêng liêng đó, để nhìn thấy được tình cao
cả của Mẹ Cha. Chương đã không ý thức được lớp bề sự thật ngay
trong phút giây thực tại. Ðể giờ đây, tủi hổ cánh gió bay, cửa thời
gian đã vỡ, tất cả đã qua như sương rơi thoáng gió. Còn để lại đây
đêm nay những lớp vờn ký ức nung xé gan lòng, bởi những nuối tiếc một
chuyến tàu đã trễ.
Hai mươi hai năm, ngày hôm đó, 1980, Chương đã rời bỏ quê hương yêu dấu,
đã gục mặt cúi đầu ra đi, đã lên tiếng làm kẻ chạy tìm tự do, để
lại Mẹ Cha già quạnh quẽ bên bờ vắng. Ðêm đó, Mẹ đã nhỏ lệ buồn
ly biệt, Cha đã rơi nước mắt chia phôi. Những giây phút bên nhau đã vụt
bay như chớp mắt. Ngày chia tay thật ngắn nhưng đêm buồn thật dài trên
con tàu ra khơi sóng gió. Chương thương tiếc chuỗi ngày quá khứ. Chương
như đang cố nắm bắt trở về hoài vọng. Bức tường thời gian như tâm
tư đã vỡ, một kẻ hoài công bước lỡ tìm về.
Trên từng bước chân phiêu dạt xứ người, trên từng bước chân lãng du
cát sỏi, Chương giờ đây với bàn tay bất lực trước khung trời dĩ vãng
chia phôi. Ðôi mắt hoài mong như nụ hoa cằn héo, không đủ sức dựng lại
thời gian. Chỉ còn con tim để gởi trao bao điều tự nhủ theo gió thu chiều,
để vươn lớn mình trong sương lạnh, để giăng hạt nhòa trên giòng sông
cũ, để tìm về quê hương đã mất một lần. Chương đang cố truy thăng
ký ức nhòa để mong tìm lại dáng Mẹ hiền. Tâm tư Chương như cánh gió
chiều nghiệt ngã đang tuôn mình trên khắp mộ hoang, đang cố mỏi tìm về
trên những nghĩa trang xanh, những ngôi mộ đầy cỏ dại, để tự hỏi chính
mình trong vô vọng: "Ngôi mộ nào là ngôi mộ của Cha yêu? ".
Trái tim là nụ hoa hồng, là tiếng hát mưa ngâu, là món quà nước mắt từ
những người con xa xứ xin dâng lên Mẹ Cha. Những nụ hồng đã ngập đầy
suối lệ, đã rơi thật nhiều, đã sầu vương muôn đời tự biết rằng
quá trễ... mà Chương đây, không phải là kẻ đầu tiên đã thấy được
ngọn gió chiều. Chương xin dâng lên Mẹ, Chương xin dâng lên Cha, những người
thân nhất trong cuộc đời mà Chương đã mất, như quê hương Chương đã
mất một lần. Chương xin ca bài ca thống khổ từ lớp người còn bỏ lại
sau lưng. Chương xin dâng lên Người, tất cả những người Cha đơn côi nơi
cổ mộ hoang tàn. Chương xin dâng lên Mẹ, tất cả những người Mẹ cô sầu
bên khung cửa rêu xanh. Nụ hồng nầy, ngàn nụ hồng nầy, từ trái tim và
giòng nước mắt, xin dâng lên tất cả những Mẹ già đơn côi đang mong mỏi
một ngày về từ đàn con trẻ tha phương xứ ngoại.
Chương nguyện thề với lòng: "Mưa còn rơi, gió đêm còn miệt mài,
thì mắt đêm không bao giờ khô lệ trong tất cả những phút giây thương
nhớ Mẹ Cha già". Chương như cơn gió xưa nhớ về quê nhà đang nghìn
trùng nghiệt ngã trên những khổ đau cuộc đời mà thế kỷ đã buông rơi
không tiếng nói.
Chương mong cầu với trăng sao, nguyện cầu với mây gió, mong uớc tháng
ngày những nụ hồng vẫn tươi nở trên tất cả những gì sinh biến từ
vũ trụ nầy. Tất cả và tất cả sẽ là những người bạn đời đem nguồn
vui đến cho Mẹ Cha, cho tất cả những người Mẹ, những người Cha, đã
khuất bóng đơn côi ngàn thế kỷ. Tất cả những niềm vui sẽ có là chiếc
khăn tay lau khô lệ, là con tàu ra khơi đưa người về cõi gió, về chốn
xa có sức ấm tình người. Chương, hai tay dâng Mẹ Cha nụ hồng, từ trái
tim và linh hồn đang chết tắt, xin Mẹ Cha hãy ấm êm nơi vùng đất mới,
vùng đất của bình an và vô kỷ. Nơi đó, từng đêm, sẽ có những người
con nguyện cầu. Nơi đó, sẽ có tiếng trăng reo bên tai Mẹ lời ca thiết
tha. Nơi đó, sẽ có gió sương về với Cha, như niềm vui trong những ngày
dài con trẻ còn chạy đùa thơ dại. Và nơi đó... sẽ có tiếng hát muôn
đời của những người con viễn xứ, như món quà ru đêm ngủ... theo thời
gian tuôn chảy mãi không ngừng...
Trường Ðinh
|