Tạ Ơn người nghệ sĩ
 

Rừng Xưa Đã Khép, Dấu Chân Địa Đàng đã Như Cánh Vạc Bay, người nghệ sĩ đã thôi còn Chiều 1 Mình Qua Phố mà đã Xa Dấu Mặt Trời, trở về Cát Bụi ... Tạ Ơn người nghệ sĩ đã cho tôi Một Cõi Đi Về của Diễm Xưa, hoặc của một Phúc Âm Buồn mà Nghe Những Tàn Phai, Biết Đâu Nguồn Cội. Ngẫu Nhiên nào, Này Em Có Nhớ, đã những lần Một Ngày Như Mọi Ngày, Những Con Mắt Trần Gian soi Tuổi Đá Buồn khi Rừng Xưa Đã Khép mà nghe con tim Im Lặng Thở Dài. Từ đó, Nhìn Những Mùa Thu Đi, tự nhủ Tôi Ơi Đừng Tuyệt Vọng, Hãy Cứ Vui Như Mọi Ngày, dù Mỗi Ngày Tôi Chọn Một Niềm Vui, Để Gió Cuốn Đi Người nghệ sĩ với Tuổi Đời Mênh Mông, dù đã ra đi nhưng không bị Phôi Pha. Con Mắt Còn Lại đã Chìm Dưới Cơn Mưa. Hãy Khóc Đi Em cho Tình Nhớ dù Tình Xa vời vợi, để Rồi Như Đá Ngây Ngô, Như Một Lời Chia Tay Cuối Cùng Cho Một Tình Yêu ... Ướt Mi và chút Quỳnh Hương trong một chiều Cỏ Xót Xa Đưa ...

 

Hoàng Vi Kha