Cho Một Người Vừa Nằm Xuống

Như cánh vạc bay tận cuối trời
Ngàn thu cát bụi, cũng đành thôi!
Tình xa, biết có ai còn nhớ
Một cõi đi về bỏ cuộc chơi

Nắng thủy tinh còn vương trong ta
Diễm xưa tình cũ chẳng phôi pha
Quỳnh hương khoe sắc muôn đời thắm
Tuổi đá buồn thêm nỗi xót xa

Nhìn những mùa thu đi quá nhanh
Hoa vàng mấy độ héo trên cành
Nghe những tàn phai giăng khắp lối
Mây hồng che lấp nắng mong manh       

Ở trọ cõi này vương vấn chi
Biển nhớ tữ đây biết nói gì
Cỏ xót xa đưa về muôn kiếp
Thương tiếc ai mà lệ ướt mi.

Nghiêm Xuân Cường
4/7/01