QUÁN CŨ NGÀY TA VỀ TRỞ LẠI
Quán cũ về khuya đã vắng tanh Ngoài trong lạnh thể chùa Bà Đanh Mỏi mắt tìm ai người đối ẩm Cùng ta nâng chén đợi tàn canh Rượu ngon từng hũ đầy quang gánh Ghé bước giang hồ tạm vãng lai Bày ra mong đãi người tri kỷ Một bữa mềm môi ngả giác đài Rót rượu Bồ Đào, chén Dạ Quang Lóng lánh sao đêm ngập mắt nàng Ta uống hồn em tràn huyết ảo Ngàn đêm âm tưởng những nôn nao Bạch Ngọc Dương Chi chén mỏng manh Trúc Diệp Tửu Thanh váng ánh xanh Rượu trong giáng ngọc hòa hương sắc Ấp ủ men tình em với anh Trăm loại cỏ thơm thành mỹ tửu Bách Thảo trong vành ly Trúc Bôi Một hớp nồng thơm đồng cỏ nội Nụ hôn hoang dã thắm môi đời Rượu Đế Gò Đen gắt độ cao Gọt tách sừng trâu đổ nó vào Mùi tanh quyện lấy cuồng men dậy Ta với trời / em say ngất ngây Thiệu Hưng Nhi Nữ, Trạng Nguyên Hồng Ở phố Tràng An mỏi mắt trông Chén Cổ Sành xưa thời Bắc Tống Vẩn đáy chung, lòng gợn nhớ mong Rượu Cao Lương, chén đồng xanh đúc Nặng nghĩa ân tình, kim _ thảo lương Cạn chén cùng em người độ lượng Trăm năm gặp lại vẫn còn thương Ngọc Viên Lộ ẩm tách Lưu Ly Nổi những hạt châu tuổi dậy thì Xưa ta trong suốt, thời thơ dại Sủi tăm sầu, tưởng mối tình si Kim Tước Tửu, ly vàng chén bạc Vua quyền gì độc hữu hoàng anh ? Màu lông cánh yến trời phiêu lãng Đọng sắc vàng hanh nhạt bóng nàng Ở giữa quán đời ai có hay Mình ta lạc lõng chốn lưu đầy Thiên hạ quanh đây đông thật đấy Sao chẳng có người cùng ta say !? Mỹ tửu nhạt phai thành nước lã Bình xưa tách qúi thả buông tay Cho vỡ tan tim ngàn mảnh vụn Vạn giọt men nồng tung gió bay
VươngTrần TháiÐào
|