Buồn Mãi Chưa Nguôi …


(Tặng Quảng Diệu Lạc)

Đêm thao thức nghe cõi lòng thủ thỉ
Có điều gì còn khắc khoải chưa nguôi
Một chút vui xen trong nỗi ngậm ngùi
Đang ẩn náu trong vũng lầy trí tưởng

Buồn gì đây ? cứ mịt mù trăm hướng
Bởi do đâu ? thật chẳng rõ nguồn cơn
Có điều chi nung nấu mãi ngày đêm
Cứ ray rứt cho lòng thêm xao động

Ngồi rất im hướng "tâm" về nẻo "tịnh"
Cố thả trôi bao "phiền lụy" đa đoan
Niệm câu kinh cầu với Đấng Cao Trên!
Giúp con đuổi dạt cơn sầu ngây dại

Đêm dần qua lòng càng thêm "mê mỏi"
Bởi lạ lùng còn một "thứ" bên trong
Vẫn quẫy lên từng đợt tựa cuồng phong
Khuất lấp cả nỗi buồn không lối thoát

Bao "tạp niệm" chập chùng như ghềnh thác
Càng "trấn tâm" càng kết chặt "đảo điên"
Mong gì "tu" cho chuyển "nghiệp" oan khiên ?
Mong gì "tịnh" cho "trầm luân" thôi, dứt ?

Qua một đêm, rồi từng đêm nối tiếp …
Và buồn kia, còn vĩnh viễn chưa nguôi …

Lòng tôi ơi, buồn đến thuở nào vơi ???

(Tháng 9 năm 2004)


Từ Tú Trinh