Nói Năng Gì, Tình Vẫn Phai Phôi ...
(Tặng những cuộc tình đã chia xa!) Một thời yêu, hai mươi năm qua … Khoảng đời dài dài những xót xa Cách ngăn nhau cả vùng biển rộng Mong tình trọn vẹn chẳng phong ba Giấu khuất trong tim bóng dáng người Dặn lòng: duy nhất; chỉ anh thôi! Ngày tháng như sông kia còn chảy Hai mươi năm tình sầu đắng môi Anh nói lời da diết thương mong Tôi dệt thêu mộng đầu lâng lâng Anh nguyện thề tình yêu chung thuỷ Tôi mơ hoài tình mãi trăm năm Anh chẳng tin khi trót yêu người Lòng lại như con nước đầy vơi Tôi vẫn tin hồn tôi thánh tích Tin một ngày tay ấm trong tay Tình gắng vui lây lất một thời Đã một thời trong suốt phận đời Hai mươi năm cướp mòn sự sống Bất hạnh nào cho cả anh, tôi ? Người chờ người héo hắt xanh xao Mộng đầu tàn tàn như chiêm bao Tình chao nghiêng tình thành mơ huyễn Mỏi mong rồi thôi phải buông nhau Lòng anh giờ thôi hết trông mong Lòng tôi giờ cửa khép lạnh lùng Người chợt hững hờ như lá rớt Tình bỗng sớm chiều hoá hư không Hồn quạnh như nắng ngả lưng trời Tình đắm mê một thuở trong đời Phút chốc biến tan vào sương khói Tôi phụ người, hay người phụ tôi ? Nói năng gì ... tình vẫn phai phôi … !! (Tháng 09 năm 2004)
Từ Tú Trinh
|