LỆ NẮNG
Nóng tháng tám, mặt đường rưng rức khóc Ðứng bên lề, cột điện chảy mồ hôi Hàng cây xanh, lá cành đang thở dốc Trời hạ buồn, lệ nắng đổ quanh tôi. Từ buổi xa em, đất trời thiếu ngủ Chao đảo bốn mùa, trăng cũ xanh xao Thiếu mùa Xuân, lá Thu vàng chưa đủ Ðông lạnh hơn nhiều, Hạ nóng thêm cao. Trong khoang xe, tôi chất đầy nỗi nhớ Còn chỗ nào … cất nắng để dành Ðông? Xin giữ chút lửa tình si một thuở Ðể Ðông về đem gíá lạnh ra hong. Em bước đi, có bao giờ ngoái lại? Một mảnh hồn, lủi đủi chạy theo sau Và tiếng thét thất thanh từ ngực trái Buồng phổi nhọc nhằn, nuôi trái tim đau…
Yên Ðông
|