Em Chỉ Cần Anh

Ái Khanh

 

Sau ngày trúng số 2 triệu, một trong số 4 người trúng trong lô 8 triệu đô la, Mẫn và Dung như trẻ lại cả chục tuổi mặc dù thức nhiều ngày gần như suốt đêm bàn bạc, tính toán.  

Hai vợ chồng ngày cứ đi hết shopping nầy sang shopping khác để mua sắm.  Mẫn và Dung vừa tậu hai người hai chiếc xe đắc tiền, mới toanh, đi đâu cũng hai người hai chiếc, dù tới cùng một địa điểm hay đi hai nơi khác nhau, cứ tới giờ ăn là gọi cell phone để hẹn nhau ở một địa điểm nào đó.  Đã là vợ chồng rồi, nhưng kể từ ngày trúng số tới nay, cả hai khắng khít và thấy tình nồng thắm hơn xưa rất nhiều, ngồi trên xe Dung cứ thỉnh thoảng liếc vô kính chiếu hậu để... nhìn lại nhan sắc của mình! Nàng cũng ngạc nhiên khi thấy mình trẻ đẹp hẳn ra, không như trước kia gương mặt khắc khổ, bây giờ hai bàn tay búp măng của mình như mũm mĩm hơn! Vừa lái xe, nàng vừa đưa bàn tay lên ngắm nghía, lòng vui thích khi thấy mãnh lực của đồng tiền.

Đang suy nghĩ miên man, bỗng cell phone reo, Dung lật đật mở ra nghe;
- Em đó hả?
Tiếng Mẫn đầu dây,  giọng Dung ngọt ngào:
- Em đây! Anh đang ở đâu vậy? Em nghe đói rồi nè!
- OK! OK!  Anh đang định bảo em vào tiệm Red Lobster để ăn đây! Cũng gần 6 giờ chiều rồi!
- Red Lobster nào hả anh?
- Đường 17- 92!
- Em còn xa đó lắm, anh ở đâu vậy?
- Anh cũng còn xa, thôi ai tới trước thì chờ nha!
- Dạ!
- Thôi, lát nữa gặp nha.
- Dạ, bye anh!
- Bye em!
Khi gặp nhau trong nhà hàng rồi, cả hai gọi thức ăn xong, Mẫn với Dung trở lại bàn câu chuyện bán căn nhà hiện tại, tìm mua căn nhà khác to hơn, và Mẫn đưa ra cho Dung thấy một xấp hình mà mấy hôm nay chàng chạy ngược  chạy xuôi tìm kiếm.  Mẫn cũng như Dung đều thích một căn nhà cạnh bờ hồ, giá chỉ 400 ngàn, tuy nói là nhà cũ, nhưng cũng chỉ mới 1 năm do một cặp vợ chồng thuộc hàng khá giả, xây xong thì 2 hai vợ chồng li dị, bán rẻ để chia đôi tài sản.
Chỉ hơn một tháng sau thì Mẫn và Dung dọn về căn nhà mới, bước chân vào căn nhà mới rồi, cả hai thấy cuộc sống cần phải thay đổi, họ bắt đầu giao thiệp bạn bè rộng hơn.
Hầu như mỗi tuần đều có tiệc tùng, ca hát nhảy nhót.  Dung vui với những lời khen nịnh của bạn bè, tuy nhiên cũng có đôi lúc hai vợ chồng  dọn dẹp khi tiệc tàn cũng thấy mệt, nhưng bây giờ cuộc sống giàu có rồi, tội gì không hưởng thụ?  Mẫn đề nghị mỗi lần sau khi tiệc tùng xong, mướn một người tới thu dọn nhà cửa, Dung rất vui , hưởng ứng ngay điều kiện nầy.
Dần dần, hình như họ có vẻ mệt mỏi sau những cuộc vui cuối tuần như thế, họ lại  bàn nhau về Việt Nam làm ăn, chỉ mới bàn thoáng qua thôi là tuần sau họ đã có mặt tại VN, từ những thân nhân, bạn bè cho đến những ông tai to mặt lớn trong huyện, xã đều tiếp đón vợ chồng Mẫn như một vị thượng khách khi tin loan ra hai vợ chồng trúng số...
Sự tiếp đón ân cần của họ khiến Dung và Mẫn thấy cuộc đời huy hoàng hơn, rồi cũng tiệc tùng, ăn uống, say sưa, nhảy nhót còn hơn cả bên Mỹ!
Bạn bè, thân nhân... từ đời cố lũy nào Dung Mẫn cũng không còn nhớ nỗi, họ đã tới thăm viếng rất đông; và lạ hơn hết là đa số rất bạo ăn nói, xin tiền Dung Mẫn rất tự nhiên, có một thằng nhỏ bên cạnh nhà hỏi xin Dung tiền mua chiếc xe “Cúp” gì đó... Dung nhìn thằng bé một lúc rồi cũng móc ví cho nó 20 đô la, nó chụp tiền nhét ngay vô túi, không một lời cám ơn, còn bảo “ Đúng là Việt Kiều Cam bu chia!” rồi chạy biến ra sân, Dung Mẫn cũng như mọi người ai cũng bực mình, nhưng rồi tiếng nhạc xập xình lôi kéo mọi người nên họ quên rất nhanh...
Riêng Dung, nàng như  còn ấm ức với câu nói của thằng bé lúc nãy nên nét mặt không mấy vui, chị Hạnh thấy em buồn nên nói cho có chuyện:
- Mấy đứa nhỏ đó còn con nít, em để ý làm gì cho thêm mệt?
Như có người đọc thấu tư tưởng mình nên nàng tò mò tìm hiểu:
- Em không hiểu sao nó gọi em là Việt Kiều Cam bu Chia?
Chị Hạnh cười bảo:
- Ở đây họ vẫn đùa “một trái cam mà bu nhau lại để chia” đó mà!  Ám chỉ sự nghèo khổ đó em!
Dung càng không vui khi nghe chị giải thích như vậy. Dung lẩm bẩm:
-Nghèo cũng là cái tội hay sao?
Nàng lại rơi vào im lặng, nghĩ ù tới những ngày vừa chân  ướt chân ráo tới Mỹ, nàng và Mẫn rất khổ cực kiếm từng đồng, có những buổi chiều mưa giá lạnh, cả hai thèm một tô phở nhưng vẫn không dám vào nhà hàng để ăn , đi ngang hàng phở bước cho thật nhanh để trốn tránh cái thèm thuồng vì cố tiện tặn để lo trả tiền nhà, tiền xe và gửi về Việt Nam giúp đỡ gia đình nữa. Một kỷ niệm đáng nhớ nhất trong cuộc đời của nàng là khi tới Mỹ, Mẫn chưa tìm được việc, còn nàng mới xin được một công việc trong chợ VN, ngày đầu tiên đi làm... Mẫn  giục nàng thay quần áo ăn cơm, nhìn bát canh rau mùng tơi nấu và một dĩa thịt kho do chồng tự tay nấu nướng, Dung nghe đói bụng cồn cào.  Nhưng lúc mở nồi  cơm ra thì... còn sống nhăn, hóa ra Mẫn quên bật nút điện khi bắt nồi cơm lên, Mẫn  đưa tay gãi gãi đầu lẩm bẩm:
- Sao lại quên kỳ cục vậy kìa!
Những kỷ niệm vui, buồn   ấy, Dung nhớ mãi.  Cuộc sống rất kham khổ cho tới lúc Mẫn kiếm được việc làm mới được  thoải mái một chút!
- Dung! em làm gì cứ thừ người ra vậy?
Giọng chị Hạnh gọi giựt khiến Dung giật mình, chống chế:
- Ồ! em vẫn còn bực cái thằng nhỏ hồi nãy!
- Ối! em để ý làm gì!  Hơn nữa nó có bà con gì mà phải... cho cho nhiều?
Dung lại  mơ hồ thấy... hình như  như chị Hạnh hàm ý nói trước là bà con Dung phải cho... thật nhiều.
Bà con cứ nườm nượp thăm viếng, khiến chị Hạnh sợ mất bớt phần mình về sau nên rủ vợ chồng đi du lịch Đà Lạt, anh Khương- chồng chị-  thì lại  đề nghị đi Vũng Tàu.  Cuối cùng, chị Hạnh và Dung đi Đà Lạt, còn Mẫn theo anh Khương đi Vũng tàu vì nơi đây tôm cá tươi đem từ biển  lên ăn rất ngon ngọt, hợp với mấy người thích ăn nhậu như họ.  Dung thì cũng muốn thăm lại Đà Lạt vì từ nhỏ tới lớn nàng mơ ước đặt chân tới đây để xem “Thung lũng Tình Yêu”, “Đồi Thông Hai Mộ” “Thác Cam Ly”... nó ra sao mà Thơ văn ca ngợi quá chừng!
Những ngày vui qua mau, dự tính làm ăn chung với anh chị Khương Hạnh cũng được bàn tính sôi nổi vào mỗi đêm...
Rồi tới ngày Dung và Mẫn phải trở lại Mỹ.  Cuộc chia tay không có nước mắt mà chỉ có hân hoan vì vài tháng sau cả hai sẽ trở lại Việt Nam để xem tiến trình mở một nhà hàng ăn ngay giữa trung tâm thành phố Saigon như dự tính. Ngót nghét 30 ngàn ứng trước cho vợ chồng anh chị để chuẩn bị tìm chỗ, bao giờ xong xuôi Mẫn và Dung sẽ ve để trả nốt phần còn lại và nghiễm nhiên thành ông bà chủ nhà hàng, một nhà hàng sang trọng, mỗi ngày thu vô mấy... ngàn đô la (theo lời anh Khương) trong cái  thành phố đầy dẫy dân du lịch khắp nơi trên thế giới này, khiến Dung và Mẫn như say sưa quên luôn cả những muộn phiền, mệt mỏi.
Vừa về đến phi trường Orlando, Florida, Dung thở phào nhẹ nhõm:
- Em chẳng biết rồi có thành công không, nhưng thấy anh và anh Khương thích quá nên thôi em cũng chiều anh, chứ thực ra số tiền 2 triệu của tụi mình ở Mỹ ăn một đời cũng không hết!
- Em ơi, nếu ăn không ngồi rồi thì núi cũng lỡ chứ nói gì số tiền hai triệu, mà em phải nhớ là trừ thuế chỉ còn hơn 1 triệu mà mấy lúc nầy tụi mình tiêu phung phí quá rồi đó! Chẳng còn bao nhiêu đâu!
Dung thở dài:
- Thôi, về nhà nghỉ ngơi rồi vài hôm tính lại.

***
Mấy hôm sau, một buổi chiều Mẫn ra khỏi nhà chừng hai chục phút, Dung buồn buồn cũng xách xe chạy rông rông thăm lại phố phường sau hơn một tháng dài vắng bóng, Dung cũng nghe lòng nao nao nhớ phố cũ.
Dung định bụng sẽ ra tiệm cắt tém tóc cho gọn lại, rồi sau đó gọi phone rủ chồng đi tiệm Tàu gần đấy ăn món mì xào giòn, một món ăn mà cả hai vợ chồng nàng đều thích.
Xe vừa ngang nơi dịch vụ gửi tiền nhanh, thấy xe của Mẫn đậu phía trước, Dung ngạc nhiên.
Định thắng xe lại để  vào gặp Mẫn vì nghĩ Mẫn có thể vào để gửi tiền cho anh chị Khương chăng? Nhưng trực giác bén nhạy của nàng, tự dưng Dung lùi xe lại đậu xa hơn. Chưa tới 2 phút, Mẫn bước ra mặt mày tươi rói, leo vội lên xe chạy khuất.
Một thoáng nghi ngờ, Dung từ từ đậu xe vào chỗ mà Mẫn vừa đi khuất, nàng bước vô cửa hàng giọng tự nhiên hỏi thăm bà chủ đang loay hoay ghi chép tên quày phía sau khung cửa kính:
- Bác ơi, cho con check lại địa chỉ anh Mẫn con mới gửi tiền đi!
Bà ngẩn lên nhìn Dung:
- Cô là gì của cậu ấy?
- Dạ, em gái. Anh vừa ra xe sực nhớ hình như lộn số nhà nên bảo cháu vô xem lại nè!
Quá ăn khớp với câu chuyện, bà chủ không chút nghi ngờ, lấy ngay biên lai mà Mẫn vừa gửi trao ngay cho Dung, Dung cầm lấy đọc ngay tên người nhận: Võ Thị Kim Sa, 49 Đồng Khởi, Quận 1, Thành Phố Hồ Chí Minh.  Lời nhắn: Anh gửi cho em yêu 500 đô la để lo cho sức khỏe.  Anh sẽ về thăm em trong tháng sau, khi anh Khương xây xong nhà hàng.  Nhớ em vô cùng! Mẫn .
Dung run run trao lại bức thư cho cho bà chủ dịch vụ, bà ngước đôi mắt lên nhìn Dung rồi hỏi:
- Sao, có đúng không cô?
Dung như nuốt ức nghẹn vào lòng, gật đầu rồi vùng chạy như có ai đuổi theo sau lưng.
Về tới nhà thì đã thấy xe của Mẫn đậu ở garage, nàng nén giận, định tâm  để xem Mẫn đóng kịch với nàng cho tới lúc nào. Nhẹ bước vào, nàng nghe tiếng nói của Mẫn trong phòng.  Nàng nép sát một bên im lặng nghe ngóng... Tiếng Mẫn đều đều: “Em cứ tiêu xài thoải mái! Anh sẽ gửi thêm cho em sau, nhớ đừng để cho anh Khương biết nhé, coi chừng tới tai chị Hạnh là mệt lắm đó nghe em!”  Dung không còn nhịn được, nàng bước vô, giựt cái cái điện thoại cúp cái rầm.  Mẫn tái mặt, ú ớ.  Dung chỉ nhìn Mẫn ai oán!
Nàng tưởng mình sẽ hùng hổ, mỉa mai, đay nghiến chồng dữ dội lắm... Nhưng sao nàng nghe cay đắng, lòng chùng xuống nỗi cô đơn, xót xa vô hạn, nàng chỉ hỏi Mẫn:
- Võ Thị Kim Sa là ai?
Mẫn lắp bắp:
- Sao em biết?
- Tôi chỉ muốn anh trả lời Võ Thị Kim Sa là ai!
- Là... là một cô gái anh quen hôm đi Vũng Tàu với anh Khương!
-  Anh gọi phone về nói với anh chị Khương bỏ tất cả! Trả lại 30 ngàn cho tui!
- Trời ơi! Đâu có được em! Chuyện đã xong đâu vào đó cả rồi mà!
- Không được cũng phải được! Anh không gọi tui sẽ gọi!  Tui sẽ nói hết!  Tui hỏi anh, anh Khương có biết con Sa nầy không?
-  Có, hôm đó anh Khương cũng đã thấy qua Kim Sa rồi...
- Kim Sa! Kim Sa... Chà thân mật quá!  Không dám kêu “nó” nữa hả?
Rồi Dung hất hàm:
-  Bây giờ anh tính sao?
-  Thôi, em bỏ qua cho anh đi!  Anh chỉ vui chơi thôi mà!
- Vui chơi mà hồi nãy anh gửi cho nó tới 500 đô la?
Mẫn giựt mình, ngẫm nghĩ cố nhớ lại xem vừa rồi, mình có vô ý nói số tiền gửi cho Sa không, nhưng trong lúc bối rối, chàng không thể nào nhớ nỗi!
- Anh thật là đã thay đổi!  Em biết trúng số mà xẩy ra thế nầy thì thôi, thà đừng đừng trúng còn hơn!

*

Đã ba tháng trôi qua, Mẫn và Dung sống trong lạnh nhạt, buồn tẻ... Dung chịu không nỗi sự phản bội của chồng, nàng muộn phiền gọi  phone về cho chị Hạnh kể hết sự thật, bất ngờ khi nghe chị Dung cho biết là chị đã biết chuyện, và chị còn nói là tuần sau Mẫn sẽ về Việt Nam để giải quyết nữa!  Dung uất nghẹn, đay nghiến chị:
- Vậy sao chị không nói gì cho em biết hết vậy?
Giọng chị Hương cười thật lớn khiến Dung giận dữ:
- Sao chị là chị của em mà không giúp em còn cười nữa?
- Chị cười vì chị chẳng... khóc nỗi đó em!
- ???
- Em không hiểu hả?  Cả anh Khương cũng có... một con bồ nhí kể từ hôm hai chị em mình đi Đà
Lạt đó em ơi!  Mình mắc mưu họ rồi!
Rồi chị Hạnh bù lu bù loa kể lể:
- Chị cũng mới biết đây thôi!  Nhưng chị đầu tắt mặt tối lo cho mấy đứa nhỏ và thêm bầy heo đang nuôi, anh Khương cứ tối ngày cứ bảo đi lo việc cái nhà hàng của tụi em, chị đâu thể nào nói được!  Bây giờ họ mê nhau đậm lắm rồi, chị mệt mỏi quá em ạ!  Em có biết là Mẫn và anh Khương gọi nhau hoài không?
Dung tức mình hét lớn:
- Tại sao chị không gọi báo cho em liền?  Vậy là cả hai chị em mình bị lừa hết hả?
-  Em đừng trách chị nữa có được không?  Chị đã nói chị mới biết đây thôi, bây giờ em đừng nói gì với Mẫn hết, cố mua vé về đây hai chị em mình bàn tính luôn... Bây giờ chị bối rối lắm đừng có la lối như vậy nữa!
Dung thấy thương hại chị cũng như thân phận chính mình.  Cúp điện thoại xong nàng thừ người, cảm giác như tê liệt toàn thân.  Nàng cũng giận mình hôm đầu tiên lẽ ra phải nói ngay cho chị mình biết, vậy mà mình lại trách hờn chị, chị lại một bầy con, thêm hoàn cảnh khổ cực nữa!  Mình thì lại không con, không cái gì ...
Nghĩ  ngợi miên man, cuối cùng nàng cũng nghe lời chị đi mua vé máy bay đi Việt Nam, nàng theo lời chị cố mua cùng ngày với Mẫn nhưng vì gấp quá, nàng gọi 4 nơi bán vé đều không có được, cuối cùng nhờ có một vé của một người hủy bỏ, nàng mới mua được nhưng sau một ngày Mẫn tới Việt nam.
Mua được vé rồi, Dung lại bâng khuâng: mình về đây để làm gì?  Đánh ghen ư?  Không!  Để năn nỉ Mẫn hồi tâm ư?  Cũng không!  Một người bội bạc như vậy ta bận tâm làm gì?  Bây giờ Dung mới thấy thấm thía câu “ Giàu đổi bạn sang đổi vợ” của cổ nhân thật đúng!
Nhưng rồi, cuối cùng Dung cũng có mặt tại phi trường Tân Sơn Nhất.  Lần nầy chỉ một mình chị Hạnh ra đón nàng, hai chị em ôm nhau mừng mừng tủi tủi!  Chị Hạnh vừa lau nước mắt vừa bảo:
- Anh Khương suốt đêm đi với dượng Mẫn không về!
- Chị có biết họ đi đâu không?  Anh Mẫn về có đến gặp chị hả?
- Có!  Rồi rủ anh Khương đi đến nhà gặp ông nào đó để đóng nốt số tiền còn lại... À!  Dượng Mẫn có biết em về đây không?
- Không, làm sao biết được?  Em mua giá vé gần như gấp đôi mới có được đó chị!  Chị biết hiện giờ họ đi đâu không?
-  Cũng không biết em ạ, có tìm cũng hơi khó đó!
-  Em có địa chỉ con Kim Sa đây rồi!
- Ủa, sao em hay vậy?
- Em bắt gặp Mẫn đi gửi tiền cho nó, em vờ xin kiểm lại địa chỉ, đọc có một lần em nhớ luôn.  Bây giờ mình tới đó liền được không?  Còn chị, chị có biết nhà biết của con bồ anh Khương không?
-  Chỉ biết có bồ thôi, nhưng chị bận rộn con nhỏ đâu có thì giờ chạy theo chuyện nầy hoài được em? Thôi, cứ lo giải quyết chuyện của dượng Mẫn trước vì nếu dượng Mẫn không cho tiền cho bạc nữa thì con kia cũng cho anh Khương “de” thôi!  À, mà em mới xuống máy bay chắc đói lắm, tìm gì ăn rồi đi cũng được.
- Chị đói không thì mình vô tiệm ăn sơ gì cũng được, em không đói!
- Sáng chị ăn miếng cơm chiên ở nhà rồi!  Thôi, nếu em không đói thì mình tới đó luôn đi!
Hai chị em thuê xe taxi, ngồi trên xe bàn trước sẽ nói những gì khi gặp Mẫn ở nhà Kim Sa.  Dung ngậm ngùi bảo với chị:
- Anh Mẫn ảnh nói với em chỉ vui chơi thôi.  Có lần ảnh cho em số phone bảo em gọi nói chuyện với con Kim Sa đi...
- Nói chuyện?  Mà nói gì với nó?  Ý em nói gì chị không hiểu?
-  Ý anh ấy muốn em tự nói là em biết chuyện rồi, bảo con kia đừng mơ tưởng nữa!
- Vậy còn về đây làm gì?
- Ảnh bảo về đưa nốt số tiền còn lại.  Hôm nghe chị báo tin, tối lại em làm dữ nên anh bảo anh làm lỗi khiến gia đình lục đục nên nay ảnh phải về VN để giải quyết!
- Có chắc là giải quyết hay về gây thêm rắc rối đây?
-  Bởi vậy, lúc chị bảo em về, em cũng về gặp mặt xem ảnh giải quyết thế nào?

*

Khi xe vừa đỗ xuống địa chỉ nhà Kim Sa, hai chị em lại đâm ra ái ngại.  Dung thừ người, chị Hạnh im lặng nhìn em khiến một lúc ông tài xế phải lên tiếng:
- Hai cô ơi!  Tới rồi!
Dung chậm rãi móc tiền ra trả. Nàng cám ơn ông rồi lôi tay chị Hạnh bước ra ngoài, giọng cương quyết:
- Thôi, đằng nào em cũng về tới đây rồi, em giải quyết cho xong, nếu không xong em về Mỹ li dị!
Hạnh nhìn em thương xót, cũng như thương cho thân phận mình, Hạnh hỏi:
- Vô đó, nếu gặp dượng Mẫn đang ở đó em có... đánh ghen không?
-  Chị à!  Chị coi em là hạng nào mà em thèm ghen với mấy thứ đó chứ?  Em chỉ hỏi xem Mẫn nói sao với nó trước mặt em thôi!
-  Thôi, được rồi.  Chị gõ cửa nha?
Bất ngờ, người ra mở cửa lại là Mẫn, chàng đang mặc bộ áo ngủ - cái áo choàng màu xanh nước biển-  chính tay Dung mua cho chàng...
Mọi người nhìn nhau sửng sốt, Hạnh hỏi Mẫn:
- Hôm qua giờ không phải dượng đi với anh Khương sao?  Anh Khương ở đâu?  Sao dượng ở đây?
Dung lớn tiếng:
- Anh nói anh về giải quyết... giải quyết vậy đây hả?
Giọng đàn bà ở trong vọng ra :
- Honey!  Cái gì ồn ào vậy ?
Mẫn  mặt cắt không còn giọt máu, đứng im chịu trận trước sự “tấn công” của mấy bà.
Rồi một người con gái mặc bộ quần áo mỏng dính bước ra.  Dung không kềm chế được, nàng tông cửa bước hẳn vô nhà, chị Dung lớn giọng đốc thúc:
- Đánh chết nó đi!  Chị đi tù thế cho...
Mẫn ú a ú ớ, đưa tay chận vợ lại:
- Đừng, em từ từ mình giải quyết ...
Dung chống nạnh hất hàm:
- Rồi, anh giải quyết sao nói tôi nghe...
Cô gái tóc tai còn ướt đẫm như vừa tắm xong, hai tay choàng ngang ngực, giọng cũng không chịu thua:
- Rồi! anh cũng giải quyết sao cho em đi!  Mới hồi nãy anh bảo anh sẽ về Mỹ li dị vợ anh bây giờ anh  nói đi!  Có phải vợ anh đó không?  Sao anh nói bả ở Mỹ?  Anh, anh hứa gì với em anh nhớ không?
Nghe giọng nói nũng nịu thêm điệu bộ õng ẹo của cô gái, Dung không dằn được, nàng xông tới ôm ngang hông Kim Sa vật “huỵch” xuống đất!

***

Bỗng nhiên, tiếng Mẫn la hoảng lên:
- Em sao vậy?
Dung lồm cồm ngồi dậy, thấy mình nằm dưới thảm tay còn ôm chặt chiếc gối ôm.  Mẫn nâng vợ dậy bật cười:
- Ngủ gì mà say tới lăn xuống đất luôn!
Ôi! Thì ra chỉ là một giấc mơ - một giấc mơ kinh khủng quá-  xô chiếc gối ra, ôm chặt lấy Mẫn, vùi đầu vô ngực chồng, Dung nũng nịu:
- Ôm em thật chặt đi anh!  Em sợ quá, đừng... bao giờ bỏ em nghe anh!
Không hiểu gì, nhưng Mẫn cũng ôm siết vợ vào lòng, hôn nhẹ lên vầng trán đang lòa xòa tóc của nàng, Dung thì thầm:
- Thôi!  Không bao giờ em mơ trúng số nữa, em chỉ cần anh thôi, anh ơi!!!

Ái Khanh