Măng Già Tre Mọc - Tùy Bút VII

Trần Vũ Liên Tâm

 

40.
22.
04.


Bốn mươi.

Ông đến xứ người nhưng vẫn nặng gánh quê hương.
Gầy. Gồ Ghề. Chai. Sạm.
Chiếc vai phải gồng để vác cái gánh trĩu: tình yêu xưa, kỷ niệm cũ và hận thù. Sỏi đá, ngổn ngang bên đường, làm bận lối đi và luôn vướng chân ông; nên ông ghét chúng vô cùng và để rồi tự biến trái tim ông lạnh lùng như chúng mất! Ngày xưa của ông tràn đau thương và nước mắt. Khư khư, ông xiết chặc cái ngày cũ đó sát bên tâm. Ông mời mọc chúng đến thăm hiện tại và vô tình để quên chúng ở lại cùng tương lai.

Một ngày của ông ở nhiều năm trước, ánh ban mai bị dìm sâu trong tà dương và ngộp thở sâu dưới màn đêm. Ông đã quên lãng mặt trời; Ông bỏ mặc nó trong giấc ngủ vô hạn! Hình như ông sợ phải thử đánh thức bình minh thức giấc.

Ông - cá nhân - đốt đuốc đi tìm tự do cho tập thể trong rừng sâu. Ích kỷ, giấc mơ hào hùng kia, chỉ biết bám riết ông, mình ông mà thôi! Nó giành cả nhịp tim và giựt hơi thở của ông. Nó làm ông mù, mờ. Đơn độc. Khô cằn.
Ông,
rồi ngày sẽ hết, thời giờ sẽ không còn. Khi ấy cuộc sống phải chết, ông chấm dứt - liệu nhắm mắt có đành không ông?


Hai mươi hai tuổi.
Tươi.
Đẹp.
Thơ mộng.
Tuổi hai mươi hai tràn ước vọng.


Khi Xuân - hai mươi hai- ghé ngang ngõ, bạn vội bỏ tất cả - khép cửa, phóng ra ngoài đi tìm kiếm tương lai. Ngày mai:
bạn là ông thương gia, bà bác sĩ, cô luật sư, cậu kỷ sư.
Nhà bạn tráng lệ: cửa gỗ rộng, cửa sổ kiếng pha lê trong suốt, màn cửa bằng gấm huyết dụ, và những chiếc sofa trắng.
Bạn sẽ được trọng vọng với những xa xí phẩm đắc tiền. Chiến công của bạn là những hư danh.
Giấc mộng huy hoàng và đắt đỏ ấy đang tỏa sáng, chói lòa cặp mắt của bạn. Chúng làm ngày xa xưa của bạn lu mờ.
Ngày ôm ấp lời ru dịu dàng của mẹ;
Ngày giữ gìn vòng tay ấm áp của cha --
đã bị bạn tống khứ ở mãi trong không gian cũ rích đó!
Ngày xưa mờ nhạt dần trong trí nhớ, trong trái tim của bạn rồi.

Phải, bạn lở quên cuộc sống này đã được đong đầy bằng nhiều nước mắt
và hy vọng bạn đang sở hữu đã đánh đổi bằng những hy sinh và bằng chính cả mạng sống của người thân.

Bạn ơi, sao đành tâm bỏ rơi hết thế!

Trách nhiệm của bạn, nó đã dần bị ốm, bị còi. Bạn,chỉ bạn, mới là tâm điểm của cuộc sống này.

Bạn nghuệt ngoạt viết chữ "hiếu".
Hờ hững, chữ "nhân" và "nghĩa"
bạn viết cho qua loa.
Chữ
"lễ" và  "tín"
bạn chỉ còn giữ cho có lệ.

Mà sao trách bạn được nhỉ! Bạn đã thuần viết:
"individualistic"
"freedom"
"personal feelings"
"ambitions"
Việt ngữ, tiếng mẹ đẻ nuôi lớn bạn bằng những câu ca dao, bây chừ lỗi thời lắm. Tiếng Việt chẳng còn thông dụng nữa và bạn phải bỏ rơi. Bạn phải bắt cho kịp văn hóa Hoa Kỳ.
Phong cách của bạn Mỹ lắm.
Suy nghĩ của bạn mới.
Bạn phải bắt kịp trào lưu.
Quê mùa, lạc hậu và lỗi thời, bóng bố mẹ Việt Nam của bạn là chiếc gương bạn muốn đập vỡ. Tóc đen, da vàng, mũi tẹt - trái tim bạn có còn Việt Nam chút nào không ? Dẫu chỉ là chút bóng Việt Nam mờ nhạt mà thôi ?

Không nhớ đến gốc, thì làm sao biết tre già, thì cớ gì phải chăm sóc lớp măng non.
"Tụi nhỏ sanh ở Mỹ mà, chẳng thích mấy lớp Việt Ngữ, Giáo Lý Việt chi đâu!"
"Ép chi tụi nhỏ đi học mấy cái vô ích đó, it's a waste of time!"
"Có bao đứa nhỏ đâu, dạy chi cho mất công!"

Thời giờ hạn hẹp, chúng là vàng, là bạc mà! Bạn phải đầu tư tất cả vào ngày mai. Sao trách bạn được chứ! Đành vậy, đành
phải chờ khi bạn rảnh chút, mới có thể nhín tí thời giờ cho các em 4 tuổi - kể các em nghe thêm về quê hương mà các em chưa thấy bao giờ!

Các em bốn tuổi ơi!
Các em -
Đừng vội biết sử sách về bà Trưng, Bà Triệu, Đinh Bộ Lĩnh hay những vua Hùng Vương nhé.
Đừng vội tập vẽ dáng hình chữ "S" bên cạnh Thái Bình Dương.
Đừng vội nhận ra đất nước ta dài từ ải Nam Quan đến Mũi Cà Mau.
Đừng vội nhớ quê hương mình dịu dàng với những hình dáng: Sông Hồng, miền Bắc mặn mà,
nàng thiếu phụ, Sông Hương, chung tình của đất Thần Kinh,
và cô gái chất phác miền Nam - Sông Cửu Long.
Cũng như đừng vội biết những chàng trai Việt Nam đầy khí phách như: Lam Sơn, Thất Sơn và Trường Sơn nhé!
Các em hãy chờ nghe truyện Âu Cơ và Lạc Long Quân ...
hãy
ráng chờ em nhé!

Không măng non, chẳng tre già.
Ai thời kỳ vọng mai này ra sao!
Thì thôi vậy, nếu 40 không uốn măng 22; và 22 không chăm sóc mầm non - thì thôi nhé! Ngày mai ra sao - đừng mơ mộng gì!


"Ta là ai" như ngọn gió siêu hình
Câu hỏi hư vô thổi nghìn nến tắt
"Ta vì ai" khẽ xoay chiều gió bấc
Bàn tay người thắp lại triệu chồi xanh
(Chế Lan Viên)

Một ngày thật buồn!
(Viết vội cho người, cho tôi -- cho quá khứ, hiện tại và tương lai!"

-2306.04-

Trần Vũ Liên Tâm