Đêm Ngủ Trên Đồi



Vào lúc bóng đêm hoàn toàn ngự đến
Bầu trời ngập sao dâng lên cao vơi
Ở giữa đỉnh đồi im ngồi tĩnh lặng
Chìm đắm chung quanh mặt đất tan dần

Làn sương trắng đục mờ lan che khuất
Thế giới hoa đèn vướng vất dưới chân
Hụt hẫng đời không hồn thấy bâng khuâng
Ta như có ở trời sao đâu đó

Định hướng chỗ nào không gian chẳng rõ
Mà thời gian tụt lại khó mang theo
Nhưng bên tai bỗng nhẹ tiếng gío reo
Anh nghe rõ những lời em thỏ thẻ

Khúc giữa con đường tách hai ngõ rẽ
Về lối nào cũng quạnh quẽ như nhau
Thực, mộng, hư tình lẫn lộn trước sau
Thôi duỗi cẳng ngủ qua đêm đợi sáng !



VươngTrần TháiÐào