Tình Chúng Mình … Còn Mãi Những Bâng Khuâng

Từ Tú Trinh

 


               (Đặc biệt về người anh, ở phương xa!)

Anh yêu dấu!!! Buổi chiều, em co ro trên chuyến buýt từ chỗ làm để trở về nhà; trong cái lạnh gây gây của tiết trời mùa Thu ẩm đục; của không gian xám tối phủ trùm; giữa một nơi chốn bao la nhưng không phải mảnh đất quê nhà; giữa dòng người xô đổ ngược xuôi nhưng lại chẳng cùng màu da, tiếng nói …



Chợt cảm nghe dâng dậy từ trong cùng tận ngõ ngách thẫm sâu, khuất lấp nhất cõi lòng; hơn lúc nào hết, nỗi quạnh hiu, đơn lẻ của thân phận nổi trôi, của kiếp người xa rời quê hương, xa lìa xứ sở …

Chợt thấy ngậm ngùi!!! Chợt buồn muốn khóc!!! Và mắt lại caỵ Và từng giọt nóng lại rơi lăn, không kềm giữ nổi … Em đã khóc!!! Khóc giữa dòng người lao xao, vội vàng, nhốn nháo, lấn chen; trong cái trí tưởng lạc loài, bơ vơ, mù khơi, tăm tối … !!! Lại liên tưởng đến một người, như một cần thiết, như một thói quen, như là điểm tựa; một người, đang miệt mài phương xa vời thăm thẳm trời mây; sao cứ thấy như người vẫn mãi cạnh bên, bằng nỗi dạt dào trong vực sâu trí tưởng!!! Một người, từ thuở đầu tiên quen biết, đến phút giây nầy; thời gian chưa có thể gọi là lâu lắm, nhưng vẫn cứ thấy như đã quý mến, thân thương anh từ mãi tận kiếp đời nào … ???



Bây giờ, ngồi đâỵ Chung quanh là một cõi vắng im thinh, và em; một mình, lặng lẽ!!! Ngồi lại; một chỗ rất quen thuộc mà em vẫn thường ngồi lại mỗi ngày, mỗi đêm!!! Và giữa ngay tầm mắt ướt, chưa kịp khô ngấn lệ, còn vương vất lại từ lúc ban chiều; nhập nhoà, ẩn hiện cái hình ảnh ai kia: Anh của em, với nhân dáng tươi tắn mà hiền lành, chân tình giản dị lại trầm lắng bao dung, hiểu rộng biết nhiều mà khiêm cung nhân hậu … cũng vẫn còn văng vẳng bên tai, âm hưởng từng tiếng nói, giọng cười; của người yêu thương từ chốn mù xa tít tấp … !!! Ngần ấy thứ, gợi lại trong em: phần ký ức, hoài niệm tràn về lũ lượt; như nước trên nguồn bạo cuồng xô vỡ bờ đê … Còn như thấp thoáng … những tháng ngày nào, của cơ may lạ lùng, của "nhân duyên" hy hữu, của xui khiến tình cờ; đã nối dài "chiếc cầu tiền kiếp thuở xa xưa", cho chúng mình êm đềm thong thả những bước qua, để có cuộc làm quen, rồi nhanh chóng gần nhau; vô vàn thân thiết!!! Dần theo ... là thời gian ghi lại dấu ấn suốt đời; không dễ gì quên!!!  Thời của những xôn xao, mong ngóng, đợi chờ; của những khi hẹn hò; của những lần gặp gỡ; của những phút hàn huyên!!! Mãi, vẫn là tháng ngày của bâng khuâng xao xuyến, của ngây ngất bàng hoàng, của lãng đãng đắm say, của mơ màng nhung nhớ!!! Mãi, đã vào cùng kỷ niệm!!!  Nhưng là một thứ kỷ niệm tuyệt vời, đằm thắm, an nhiên!!! Mãi, chúng cũng sẽ theo cùng với đôi mình; đến một ngày nào, mà đời sống mong manh, hữu hạn nầy hoàn toàn chấm dứt, hở anh thương ???



Chúng mình, mới ngày nào đó; quấn quýt như một đôi chim, líu lo chuyền cành hót ca như không hề biết ưu sầu, như chưa thấm thía nỗi lìa xa … !!! Thời gian ít ỏi, không gian hạn hẹp, nhỏ nhoi; nhưng lòng mình trải rộng cho nhau tình thương mến quá chân thành, vô cùng trọn vẹn!!! Có bao nhiêu giờ, bao nhiêu phút, bao nhiêu khắc, bao nhiêu giây chúng mình khắng khít bên nhau; anh phương ấy có bao giờ nhớ đếm được đầy đủ hay không ??? Riêng em thì. Trong màn đêm khuya khoắt, trong sự tĩnh lặng, yên ổn nhất của tâm hồn, trong nỗi nhớ tưởng về người mến thương còn mãi chốn xa kia; trái tim, vẫn gõ đập bằng những nhịp khẽ khàng - trầm lắng - lâng lâng … nhưng thỉnh thoảng lại nhói lên từng hồi xót xa – tê buốt!!! Đó là, vào những lúc, như thế nầy đây; em quay quắt nhớ mong anh!!! Em đang nhớ anh!!! Nhớ nhiều, không thể tả!!! Nỗi nhớ bất chợt, như cơn giông khuất lấp từ mãi chốn đâu đâu; chợt dưng bùng vỡ cái tan hoang giữa khung trời ngày Hạ sáng trong, không hề báo trước!!! Nỗi nhớ, như từ rất lâu, nằm rất im, giấu kín,  trong cô liêu đáy vực tâm hồn, nhưng vẫn luôn nhấp nhỏm, đợi chờ; đến khi, vừa đúng vào cái "nhân duyên" để chợt trở dậy ngút ngàn, để đủ sức làm lòng người dậy sóng, úa nhầu, xao xác, hư hao!!! Thời gian, như đã không cùng, như là mộng tưởng, như mãi lao lung, như vô hạn định; để mãi vẫn lao đao, mãi vẫn nhọc nhằn, được một lần hứa hẹn; cho anh và em có với nhau cuộc dài lâu, trọn vẹn bên nhau tháng ngày ấm vui, trong tao phùng tương ngộ … !!! Anh của em, có còn thiết tha cho chúng mình, có còn mong mỏi cho chúng mình, một phép nhiệm mầu; để thu ngắn lại tháng ngày hiện tại dài lê thê lếch thếch, mà chúng mình đang "cưu mang", đang "gánh chịu", hay không ??? Và hai chữ "thời gian", phải chăng (!?) sẽ là vấn đề, sẽ là dằng dặc, sẽ là chùn bước, sẽ là lãng quên; để chúng mình, mãi mãi chỉ còn nhớ nghĩ về nhau trên chóp đỉnh ước mơ, trên tàn phai năm tháng ??? Có bao giờ, anh từng trăn trở, từng thao thức về điều đó, hay không ???



Thời gian.  Thật tình. Qua nhanh không ngờ tưởng!!! Theo đó, có những thứ, có những điều: như vừa chợt thấy, lại vụt mất đi; trôi qua, tan loãng, hút sâu, và biền biệt!!! Dòng thời gian, dòng chuyển lưu, tiếp diễn mãi không ngừng; trong tụ, tan, còn, mất của cuộc đời … của vũ trụ mênh mông … !!! Đôi khi, em cảm nghe suốt tận cõi lòng mình, như có nỗi gì sợ hãi vô biên; như lơ lửng chơi vơi, như hiu hắt ngỡ ngàng, như thẫn thờ hụt hẫng!!! Bởi cảm giác lạ lùng, chung quanh: mọi người, cuộc sống, (đôi khi) … chừng như mất dạng; chỉ sót lại cõi riêng mình, lạc loài, cô độc, lẻ loi!!! Lại cảm thấy trơ vơ, trống vắng tột cùng!!! Lại có khi, trong nỗi héo hon u ẩn tâm hồn; chợt thoáng dậy lên cả cái ý nghĩ hãi sợ luôn sự có mặt của bản thân mình, giữa cõi đời đầy nhiễu nhương, hệ lụy!!! Điều đó, có phải là, những ý tưởng manh nha, phát sinh từ tâm linh chao đảo, ngã nghiêng; bởi cứ miên viễn chìm trôi trong cái tháng ngày, còn mãi đóng vai trò sương phụ vắng xa anh ??? Nhưng rồi, anh có biết ??? Lại cũng nhiều khi, cái lý trí mỏi mê - yên ngủ lâu ngày, vẫn nhẫn nhục, từ bi, dịu dàng chỗi dậy; thầm thì, to nhỏ, nhắn nhủ, khuyên lơn … ví như giòng suối ngọt ngào, tinh khiết, mát trong làm lòng em có đôi chút bình an, tỉnh thức: Trần gian, vẫn luôn còn đó, (ít nhất)  vài điều; vĩnh viễn, thiên thu (!?) Đó có phải là: tình thương yêu, tình người, tình nhân loại; những thứ tình hồn hậu, chân thiết, tinh khôi; những thứ tình hiến dâng, tình vô vụ lợi; phải thế không anh ??? Chợt đó, trong em: ngay phút giây nầy, rất đỗi lạ lùng; thấy lòng đột nhiên xuất hiện một nỗi lâng lâng, nhẹ nhàng, thơ thới, hân hoan!!! Tất cả, đi suốt vào, thấm sâu vào cho đến tận cùng những tế bào rất đỗi li ti, vô vàn nhỏ nhiệm … Em lại thở hắt ra được một hơi dài thảnh thơi, khoan khoái, ung dung … cảm giác như vừa trút sạch hằng bao ý nghĩ chằng chịt, vẩn vơ, bị lụy bởi thân phận, bởi cảnh đời, bởi tình yêu xa cách; mà bấy lâu, mà thường nhật - mãi hoài, trong em - cứ lẩn quẩn, cứ vương vấn, cứ đeo mang … !!!



Anh yêu dấu!!! Và trong thoáng chốc. Cũng từ cái trí não mù tăm, lạc loài của em từng bao ngày tháng trước; lại chợt dưng bừng vỡ điều tỉnh thức sau cùng, quá ư huyền diệu … !!! Đó là, bởi lòng còn mãi xuyến xao, còn mãi bồi hồi, còn mãi bâng khuâng; ngay trong đêm dài vừa mở toang ra vùng âm u tĩnh mịch, và cũng đang ngả dần vào rạng sáng tinh mơ, giây phút của vầng hồng thoáng hiện lên cái dung nhan giữa khoảng trời còn chút bóng đêm muộn màng rơi rớt!!! Bấy nhiêu nỗi lòng, bấy nhiêu canh cánh đa đoan; giúp em hiểu thấu một điều, vĩnh viễn không sai: Chính nhờ vào sức mạnh tình yêu của em, từ rất lâu, cho đến bây giờ; một lòng chân chất gửi trao anh!!! Cùng ngay lúc đó, phương xa xôi nghìn vạn dặm, anh cũng đã gửi ngược lại về người em còn mãi "lận đận" nơi đây; ngần thứ ấy!!! Chúng mình, đã cho và đã nhận, từ nhau; những tinh khôi và trân quý nhất, bằng tình trong tâm tưởng!!! Và, nỗi nhớ nghĩ, hướng vọng còn mãi trong nhau!!! Phải chăng, như nhịp cầu Ô Thước bắt ngang, cho chúng mình: như đôi uyên ương Chức Nữ - Ngưu Lang, của huyền thoại cũ; từ hai đầu xa cách trùng khơi, bước từng bước lần tìm về điểm khởi đầu của những ngày yêu dấu khi xưa, trong mùa hẹn ước, phải không anh ???

(Tháng 10 năm 2004)

Từ Tú Trinh