Mười Năm Một Chiều
Mười năm trước Còn đi học yêu em anh làm thơ, Những bài thơ xanh mơ Theo mắt môi em cười vui phố vắng ; Những bài thơ dằng dặc lấm bao giấy trắng Và mảnh hồn anh cay đắng gậm nhấm dần. Những bài thơ anh viết cho riêng anh đọc lại, Mỗi khi mình hờn dỗi, Xếp bao tự ái, tìm em xin lỗi ... Tình đôi ta đẹp, mới như thuở nói tiếng yêu đầu. Mười năm trôi qua Hai đứa cách xa Nửa vòng trái đất. Rồi chiều nay hướng về Savannakhet Anh thấy anh, em hỡi, anh thấy em... Thấy những buổi học êm đềm, Chung lớp, chung bàn, chung ghế, Chung khoảng trời xanh nhỏ bé Sau khung cửa sổ loang sơn ; Chung Cửu-long giang trang điểm hoàng hôn Gợn sóng Lăm-tời vời vợi. Chung cả niềm mơ những ngày tháng tới Chung Mẹ, chung Cha trọn một kiếp người ... Mười năm trôi qua Hai đứa cách xa Nửa vòng trái đất. Rồi chiều nay ở bên nầy đất khách, Anh nhớ em, em hỡi anh nhớ em. Nhớ Rennes, nhớ dòng sông Vilaine, Đầu đêm bảy sáu, Đất trời mênh mông hồn anh không nơi náu ... Tan tác rồi yêu dấu thuở học sinh. Hai ta yêu nhau vì tình trai gái Mà đành mất nhau vì oan trái lạ đời : Chủ nghĩa làm chi em ơi Chủ nghĩa làm chi em ơi Chết yểu nụ cười, Người phải xa người, Con tim không dám hé lời con tim. Mười năm trôi qua Hai đứa cách xa Nửa vòng trái đất. Rồi chiều nay, nhớ em, mưa rơi như tiếng nấc : Mười năm chôn một bóng hình, Một chiều sống lại mối tình mười năm.
Ha`n Lệ Nhân
|