Mẹ Đợi Cửa



Mẹ đợi cửa thằng con trai mười tám
Chơi khuya về chỉ sợ nó uống bia
Hay loạng quạng chạy Honda té ngã
Nói chẳng nghe ! Nứt mắt đã rượu chè !

Hai mốt tuổi con đi vào quân đội
Đóng quân xa, luôn hẹn Tết thăm nhà
Tối ba mươi hằng năm ngồi đợi cửa
Đón xuân về mẹ ruột nóng lòng lo

Miền Nam mất, sĩ quan tù cải tạo
Thằng con thời cũng mút chỉ cà tha
Sáu bẩy năm, tù nhân dần được thả
Mẹ đêm đêm ra cửa ngóng con hoài

Rồi những lúc nhìn con mình sửa soạn
Hành trang sẵn sàng một chuyến vượt biên
Mẹ tự hỏi có nên còn đợi cửa
Muốn con đi hay lại muốn con về !?

Đã hai mươi mấy lần thu lá rụng
Phương trời nào sao qúa đỗi xa xăm
Nó ở đó mà vắng tưởng bặt tăm
Mẹ đợi cửa người đưa thư qua ngõ

Một buổi sáng nó lò dò lọ mọ
Đáp chuyến bay xa trở lại quê nhà
Thấy nó khỏe mẹ mừng vui vui qúa
Bõ công cho mòn mỏi đợi bao năm

Thằng con lớn mà còn ham vui lắm
Thăm mẹ xong rồi đây đó vui chơi
Mẹ lo sợ người ta rù quến nó  
Lại lần ra trước cửa ngóng con về

Thấm thoát đôi tuần hết hạn nó đi
Hứa hẹn mai này về thăm lâu nữa
Mẹ gìa lẩn thẩn đêm ra đợi cửa
Quên mất rằng con đi khỏi hổm rày !



VươngTrần TháiÐào