Ngần Ngại


Yêu em mà lòng rối như tơ
Biết sao cho em hiểu bây giờ
Đôi lần muốn nói nhưng lại sợ
Nhỡ rằng em ngoảnh mặt làm ngơ

Thư tình mượn giấy viết vẩn vơ
Nguệch ngoạc dọc ngang bao nhiêu tờ
Ngập ngừng em bảo: “Anh ấm ớ
Giấy trắng sao mà cứ làm dơ !”

Lúc ấy em nhìn đẹp như mơ
Ngần ngại lòng anh nỗi dại khờ
Khi ngồi bên cạnh thì bỡ ngỡ
Vắng xa một chút là buồn lơ

Thế rồi một ngày nhận được thơ
Thiệp hồng báo hỉ anh sững sờ
Thuyền ai rời bến mang nhung nhớ
Tình câm để lại hồn xác xơ


Ðặng Xuân Khánh