CHIỀU QUA SÔNG
chiều qua sông Tiền giang mặt trời đang hấp hối lặng ngắt bóng hoàng hôn trôi dần vào bóng tối chiều một mình qua sông cúi nhìn ta in bóng giữa trường giang mênh mông nhấp nhô muôn lượn sóng gió chiều đông lồng lộng se sắt lạnh lòng ta tóc bay in trên sóng trắng xóa một màu hoa con nước đổ xuôi dòng lục bình trôi rời rạc như đời ta bềnh bồng bao tháng ngày phiêu bạt con nước đỏ phù sa ngọt lành như sửa mẹ đã nuôi dưởng đời ta mặn nồng cùng chia xẻ con nước chở thời gian trôi, trôi hoài lặng lẽ thoáng chốc bốn mươi hơn đời ta đà bóng xế nước ơi nước về đâu bến bờ nào đón đợi thôi nước hãy đi mau trùng dương đang réo gọi sông bên lỡ bên bồi nước dòng trong dòng đục triều khi đầy khi vơi ta lúc cười lúc khóc ngẩn nhìn trời bao la mây giăng sầu vời vợi đường về tổ còn xa đàn chim nghiêng cánh mõi lẫn khuất cuối trời chiều một cánh chim lẽ bạn thấp thoáng mái tranh nghèo khói cơm bay lãng đãng trầm trong cõi tịch liêu tiếng chuông chùa văng vẳng giữa trời nước quạnh hiu nỗi sầu dâng lai láng chòm bần xanh lao xao hàng cau xa lả ngọn lời gió vẫn rì rào khúc tình quê muôn thuở những buổi chiều quê hương xa xôi ai có nhớ trời đã trở sang đông mùa nầy ô môi nở dù dỉ vãng mù sương dù tình ta dang dở ngàn kỷ niệm yêu thương vẫn đêm ngày trăn trở dù vạn lý nghìn trùng dù hoa tàn mấy độ vẫn ấp ủ trong lòng một ngày ta tái ngộ gởi đến ai nụ hôn nồng nàn hương mùa củ và gởi cả tâm hồn bỗng hoang vu từ đó trường giang đã vắng teo trăng thượng tuần ãm đạm đưa nhanh nhanh tay chèo tìm về nơi mái ấm Tiền giang 1985
Trần Trung Hậu
|