CHIỀU TƯỞNG NHỚ
Chiều hôm nay hình như ngày tận thế Em nhìn gì sao ánh mắt xa-xôi. Kìa sao em đành dẫm nát thơ tôi, Trong tan-tác lòng tôi buồn biết mấy Chuông chiều buông trong không gian tê-tái, Ôi còn gì êm-ái của Thời Xưa Tình Liêu Trai, sương khói vẽ mơ-hồ, Duyên huyền thoại, giấc mộng hờ tan biến Em hay chăng lòng anh đang xao-xuyến, Trông ráng chiều mường tượng thấy dung nhan, Chim cô-đơn đưa nắng chết về ngàn, Nương cánh gió hồn anh trôi lạc-lõng. Xem trong ngực trời ơi sao trống rỗng Tim mất rồi, em có cất giùm anh? Mấy hôm nay anh chỉ có một mình Như ngu-ngơ trong những chiều tưởng nhớ Ngừng hơi thở để xem trong hơi gió Tưởng chừng như trong đó có làn hương. Nhưng em ơi hoa chết rụng ngoài vườn Rơi tan-tác như lòng ai thất-vọng. Trần An Xuyên, 1962
Trần Minh Hải
|