Xuân nhớ mẹ cha
Đêm thao thức chờ trăng, trăng khuất nẽo Giờ giao thừa đón pháo, pháo bay xa Đây là đâu...nào có phải quê ta Nhà vắng lạnh, Xuân buồn bao thế kỷ... Ta nhớ Mẹ, nhớ Cha giờ đâu nhỉ? Người bỏ ta lạc nẽo giữa trần gian Hình hài xưa muôn thuở dưới suối vàng Mùa Xuân đến, ôi càng thêm hận tủi! Con ngồi đây nhìn lên di ảnh cũ Lệ con rơi mờ nhạt những dòng thơ Đời cô đơn nên con vẫn hững hờ Chẳng tha thiết Xuân về nơi xứ lạnh... Nhớ năm xưa đời con đâu bất hạnh Bên Mẹ Cha nồng ấm buổi Xuân về Còn bây giờ...sao trong dạ tái tê Thương Cha Mẹ nơi mồ hoang lạnh lẽo! Đêm rả rích tiếng côn trùng muôn nẻo Ôi còn đâu hình dáng Mẹ thân yêu Và bước Cha đi khập khểnh những chiều Chỉ còn lại niềm đau con nhận lãnh... Chỉ còn gặp Mẹ Cha trên di ảnh Trong giấc mơ lặng lẻ giữa đêm thâu Thì Xuân ơi! Xuân có nghĩa gì đâu? Với những kẻ mồ côi không Cha Mẹ!
Ngọc An
|