TIẾC XUÂN XƯA
Núi ngàn tuổi vẫn hoài non trẻ Người nửa đời đã nhạt sắc hương Nhớ xưa má thắm môi hường Gánh đời trăn trở, đối gương...lệ nhoà ! Lòng thầm nhủ : "Tre già măng mọc Tạo hoá nào nhân nhượng một ai." Thế nhưng dạ vẫn u hoài Trách Trời sao nỡ sai Gương xuống trần. Không soi gương, đâu hay tóc bạc Da dẫu nhăn, cứ ngỡ phẳng phiu Mặc cho nhan sắc tiêu điều Ung dung thơ thới xuôi chiều thời gian.
Thụy Khanh
|