bài ca dâng rượu
đêm nay có một kẻ say cuồng khoác áo vào thu rú bốn phương vời vầng trăng gửi đôi dòng lệ nhỏ xuống quê nhà cuối đại dương mộng vẫn từng cơn thống hận dài súng gãy ngang rồi thôi đành say từng đêm nâng chén mời trăng sáng vọng bốn phương trời uống với ai chén rượu năm xưa súng vọng rền sống chết xá gì chuyện hiển nhiên những đời tráng sĩ đi không hẹn sa trường rực đỏ máu thanh niên hàng hàng lớp lớp đời không tiếc tiếc những bàn tay, mái tóc thề đôi mắt mẹ già rưng rưng lệ ai về hiểu được kẻ ra đi biên giới chiều nao đồn mù sương căm căm giá rét phủ núi rừng thuốc cay, rượu nóng, cơm nghèn nghẹn trừng mắt nghênh thù vẫn xót thương tuổi mới hoa niên, hồn đã cằn vai mang nghiệp nước, sống bao lăm ba lô trĩu nặng đời binh nghiệp vọng một phương trời mắt đăm đăm đêm nay ta lặng dâng ly rượu khóc kẻ anh hùng phận đắng cay ới ơi bằng hữu xưa về lại hồn cũng như người lại uống say
Bùi Ngọc Tuấn
|