Thuyền, Trăng Giữa Buổi Sang Bờ
Đi đâu quanh quẩn lại đây Tưởng như nguyệt đã ẩn mây mưa thầm Lặng câm một tảng đá ngầm Chìm trong đáy nước ôm vầng trăng sâu Thuyền tôi vạn dặm giăng câu Lưới đâu cũng chỉ niềm đau đem về Trăng xưa chối bỏ câu thề Lẩn trong bọt nước, não nề tình tôi Vớt hoài vớt hủy vậy thôi Càng thêm lạc lối càng trôi xa bờ Bến sông bỉ ngạn lu mờ Bởi em vẫn cứ vật vờ quanh tôi
VươngTrần TháiÐào
|