Vẫn Có Anh Bên Ðời

Hoàng Lan Chi

 

Anh yêu yêu

Ngày xưa, dường như khi đọc thấy chữ yêu yêu, anh đã hỏi em nghiã là gì? Em bảo là yêu yêu! Không yêu mà chỉ là yêu yêu!

Hôm qua Virginia tuyết rơi.Rất nhẹ. Chỉ một lớp mỏng. Không biết nơi anh ra sao vì anh chỉ cách em có hai giờ lái xe mà?

Ngày xưa, khi mới lò dò lên đại học,em còn khờ và ngây thơ quá đỗi. Anh cũng từng bảo, anh thương cái ngây thơ ấy!bây giờ thì em chẳng còn tí gì ngày xưa.Em vẫn mến anh nhưng ..em có vẻ bắt nạt anh tí tẹo, phải không?

Bài thơ mà anh giữ mãi trong túi, anh đưa em hôm chúng mình đi xem hoa đào Potomac, em để đâu rồi anh ơi! Hư quá, cô Bắc kỳ chẳng nho nhỏ tí nào cuả anh! Tại vì em lang bạt quá. Năm nay chắc có thiên mã chiếu mệnh nên đi hoài.

Hôm nọ anh gửi bài thơ thật dễ thương. Em thích hai câu “Trên xe Lam,em hay ngồi sau cuối - Ðể nhìn ta...hay nhìn nắng buổi trưa? “
vì em có cảm tưởng –như là cuả chúng ta ! Thì hồi xưa, em hay đi xe lam và có lần anh chạy vespa theo sau em…


MỘT CHÚT NẮNG

Em bên ấy,mùa Ðông em thiếu nắng
Ta bên này,mùa Hạ nắng đầy sân
Một chút lòng ta...Hỏi em có nhận?
Gởi trao em tim và nắng một lần

Ngày xưa đó...Ðuờng học về chung buổi
Ta đạp xe theo,mờ bụi như mưa
Trên xe Lam,em hay ngồi sau cuối
Ðể nhìn ta...hay nhìn nắng buổi trưa?

Rồi mùa thu.Hình như... năm Ðệ Nhị
Ta tập làm thơ,rao bán tim ta.
Ông phát thư,Ông có lầm địa chỉ?
Ðể mưa chiều cứ đuổi nắng đi xa...

Một chút nắng,có vương tình áo trắng?
Trả tim ta,Em mạnh bước theo chồng
Em thiếu nắng...Ừ thôi,Em nhận nắng
Bỏ tim nầy...Ai đưa nắng qua sông?

Ta đốt máu tim ta hòa cùng nắng
Muợn bình minh chở sớm đến nhà em
Nhớ quê cũ,em uống từng giọt nắng
Biết đâu rằng...Tim ta có trong Em.

YÊN ÐÔNG



Anh đã nói, không bao giờ nghĩ đuợc rằng lại gặp đuợc em trên đất Mỹ. Thì thế mới là dòng đời, anh nhỉ?

Buổi mai hôm ấy, cũng muà thu Saigon phải khônganh? Không gió heo may, không lạnh giá nhưng chút nắng hanh vàng từ cây còng me tây rơi trên tay em. Anh làm quen,em ừ để rồi ba năm tình lãng đãng khói sương!

Con đường Phùng khắc Khoan với hàng me chụm đầu nhau đã chứng kiến bao lần anh đưa em về hả anh? Thư viện Văn Hoá Đức đã bao lần anh ngồi cạnh em cùng học bài thi. Và giảng đuờng! Ôi giảng đường với biết bao kỷ niệm! Còn nhớ không, trời mưa, hai đưá mình đứng cạnh nhau, mưa trắng xoá, em vẫn giữ một khoảng cách. Anh hiền hoà cũng chẳng dám nắm tay. Tà áo trắng bay bay, quấn quýt chân người. Còn nhớ không, một lần mưa dai dẳng, anh l ấy que tăm bầy trò đố em. Anh kể, ngày xưa cô đó thua và phải lấy người ra câu đố làm chồng. Em đã thua. Anh nhìn em đầy ý nghiã. Em phụng phiụ…

Lại còn cái chức Nội tướng mà anh trêu em khi chúng ta đang thực tập sinh hoá. Cứ như thế ba năm đuà nghịch.Thì chỉ là yêu yêu thôi !

Anh đã bên em những ngày mới lớn. Đã giúp em cours học, đã chỉ em bài vở. Dòng đời đưa đẩy để bây giờ em vẫn có anh. Em mỉm cười khi thấy anh bị em làm phiền đủ thứ :
-T ơi, gọi cho hãng máy bay dùm Quỳnh!
-T ơi, dịch cái bài đó dùm Quỳnh!
-T ơi, gọi cho cái cô đó dùm Qùynh vì Mỹ nói trong phone, Quỳnh nghe không đuợc..

Anh làm tất tật cho em. Nhưng có một cái, anh không làm đuợc, đó là khi anh xót xa cho cái tay đau cuả em, em bảo anh tìm cho em một ông chồng giàu có để em khỏi phải đi làm vất vả!

Anh à, sắp qua tháng 3 rồi đó. Muà hoa đào, anh lên nhé ?


Viết tại Rừng Gió Virginia 2005

Hoàng Lan Chi