Bỏ Phố
Năm năm bỏ phố ta đi biệt Về giữa rừng già hát với thơ Nhưng dấu buồn xưa dường lả tả Tình yêu nào khác một cơn mơ Năm năm mà ngỡ thời gian đọng Ở cuối chân mày, khoé mắt kia Lộng giả rồi qua như giấc mộng Sầu dâng hiu hắt dưới đèn khuya Năm năm đã tưởng lòng phai nhạt Mà khối u tình vẫn đứng nguyên Đâu đó dòng sông loang loáng bạc Tìm đâu ngày tháng chút bình yên? Năm năm bỏ phố ta đi biệt Ngắt cánh hoa vàng thả cuối sông Đứng ngó mong theo dòng nước chảy Người xưa không biết thấy gì không?
Sương Mai
|