Ba Tôi

Dương Thị Sớm Mai

 

Ðứa con gái nằm bên cạnh lay tôi dậy  :"  mommy, mommy ,  yoúre talking  " . Tôi  còn dạ dạ thêm vài tiếng trong giấc mơ  rồi mới giương mắt  ra  nhìn con , gục gặc đầu :" okay, okay ! " cho con bé yên tâm là tôi đã tỉnh .

Còn hai ngày nữa là giỗ má tôi .  Tôi cũng đã định hôm ấy sẽ ở nhà nấu mâm cơm chay  cúng mẹ Tôi gởi tiền về VN cho đứa em út  cúng 100 ngày cho  Ba , và làm  giỗ  cho má tôi từ cả tháng nay . Tôi mới vừa nằm  mơ , thấy Ba tôi đang đứng trước bàn Phật  , thắp hương . Mừng lắm , tôi la lớn : "  Ba ! " . Ba tôi thắp xong nén hương, bước qua  bàn thờ ông bà , ba tôi quay lại hỏi  :"  về có mua  cái gì cúng không? " , tôi trả lời  :" dạ có  " .  Vừa  lúc đứa con gái lay  tôi tỉnh  dậy . Nhìn đồng hồ trên bàn cạnh giường  chỉ hai giờ sáng . Tôi trằn trọc , quay  qua quay lại không dỗ  tiếp được giấc ngũ .  Nằm thao thức đến gần sáng  , tôi nhớ Ba tôi rồi nước  mắt rưng rưng ướt gối  .

Mùa hè năm ngoái  tôi định không về Việt Nam . Nhưng rồi  đứa em út điện qua cho hay Ba tôi  bịnh nặng . Nhận đựợc tin buổi sáng , là tối hôm đó chị  tôi  lập tức lên máy bay  về VN gấp, mặc dù chị tôi vừa từ VN trở lại Mỹ mới được hơn hai tuần  . Ít  ngày sau anh em tôi cũng  lên đường .

Về đến nhà , nghe chị tôi kể ,  mấy hôm nay ngồi  nhìn Ba nằm  mê man trên giường mà chị tôi khóc suốt ngày . Mới tháng trước chị tôi  từ Mỹ về lo cúng giỗ năm  thứ ba cho Má tôi . Lúc đó  Ba vẫn còn khỏe , chị tôi  mới yên tâm trở lại   Mỹ . Hai ngày  nay , anh em  tôi về đến  nhà , ba  tôi vẫn khi mê khi tỉnh  .  Có đôi lúc tỉnh , anh chị tôi đỡ Ba tôi ngồi dậy . Chị tôi hỏi  ba có nhìn ra  ai đây không ?  Đôi mắt Ba tôi  nhìn  xa vắng  rồi nói tên một người hàng xóm rất xa  xưa  . Anh  chị tôi quỳ dưới chân Ba tôi mà khóc nức nở . Anh tôi là đứa con trai được Ba Má  tôi cưng nhất nhà hồi còn nhỏ ,  mà lúc nầy Ba tôi nhìn không ra , dù anh tôi mới  về thăm Ba cách đây hai năm . Tôi ngồi bên cạnh , mân mê cánh tay của Ba  nhưng tôi  không khóc . Có điều gì đó khiến tôi không tin là  Ba tôi sẽ ra đi  . Tôi tỉnh bơ . Hình như tôi suy nghĩ rằng còn nhìn thấy Ba  là tôi còn hạnh phúc . Ba có nhận ra lũ con không,  tôi không quan tâm . Trong lúc anh , chị,  và các em  tôi quây quần chung quanh Ba  ai cũng  ràn rụa giọt ngắn,  giọt dài thì tôi ôm Ba rồi chọc cười . Thế đó , qua cơn mê man , ít ngày sau  Ba tôi tỉnh hẳn , nhận ra lũ chúng tôi từ Mỹ về . Ba tôi lo lắng cho chị tôi vừa mới ở đây sao  nay thấy về nữa ? Nghỉ hoài không sợ mất việc sao ? Ba tôi hỏi anh tôi về có một mình , còn thằng cháu nội đâu ?  Chị tôi mang cuốn album hình của  gia đình ra , chỉ tấm ảnh luc' Ba còn trẻ khen  :" ông ngoại đẹp trai quá chừng " . Ba tôi gật đầu cười . Con gái tôi :" wow , ông ngoại was so cool ! " .

Một buổi tối sau khi giăng mùng  và ngồi thoa chân cho Ba tôi , thình lình Ba tôi ngẩng dậy hỏi chuyện nhà tôi . Gia đình tôi đang đi vào một ngã rẻ lớn , và sắp tan vỡ . Từ bao nhiêu năm nay , anh em trong nhà tôi đều biết chuyện , tuy nhiên  không ai đem kể một lời nào cho Ba tôi nghe . Ba tôi cứ an  tâm là tôi  vẫn sống yên lành  và hạnh phúc .

Thế rồi một hôm  :"  thấy ba vui , với lại  biết chuyện ly dị của chị gần xong rồi , em mới nói  thiệt cho Ba  nghe . Ai dè  nghe  xong   Ba buồn  quá.  Bỏ ăn , bỏ ngủ mấy ngày .  Em hối hận  vô cùng. Biết vậy em đâu có kể  " . Đó là lời con em út tôi " tự thú "  khi điện thoại  cho tôi  trước đây .

Buổi tối hôm ấy  Ba  hỏi  " nghe nói tụi bây ở bển ly dị hả " , tôi đành thú thật . Ba tôi  lắc đầu ,  ánh mắt chứa  đầy niềm thất vọng . Khó khăn lắm  Ba tôi mới nói được ít  lời , toàn những lời dồn hết tình thương và lo lắng cho con gái tôi  . Ba tôi nói :" Sao vậy con ? có gì tới phải bỏ nhau ? vợ chồng bỏ nhau , chỉ nghĩ cho  mình , nhưng mà rồi đứa con lãnh hết . Tội nó quá . Cả đời tao với Má mầy làm gì cũng chỉ suy nghĩ tới  con cái . Tính lại đi con. Đừng có để cho con mầy nó khổ  " . Miệng tôi cười để cho Ba yên lòng , mà hai dòng nước mắt chảy không ngăn được . Liền sau đó tôi hứa  với  Ba , và dứt khoát quyết định thật nhanh  : " ba đã nói như vậy, trở về bển con sẽ hủy  hết giấy tờ . Ba yên chí , con hứa không làm gì cho Ba buồn . Con hứa " .  Ngay khi nói  những lời đó , chính vì tôi suy nghĩ , ba đứa  tụi tôi  về nhà cả tuần nay , Ba không tỉnh . Anh tôi,  chị tôi khóc hết nước mắt , Ba vẫn nằm thiêm thiếp . Chừng  tỉnh dậy , Ba chỉ lo lắng  hỏi  han  mẹ con tôi . Ngày xưa nuôi con, Ba lo cho đàn con . Ngày nay con của Ba nuôi cháu , Ba lại  chuyền tình thương đó xuống  cho cháu . Ba toàn nghĩ tới người khác . Ba không đòi hỏi một điều gì cho Ba . Ba tôi nói đúng , có  lẽ tôi đã chỉ  lo cho riêng tôi  khi  muốn thoát ra những lụy phiền  của cuộc sống , mà quên rằng cả cuộc đời dài của con gái tôi  rồi sẽ như thế nào , khi tương lai nó  không được nuôi dưỡng bằng  tình thương của cha lẫn mẹ như anh em chúng tôi đã được hưởng .


5 tuần lễ ở nhà với  Ba tôi và anh em ,  có những lúc buồn  nhưng tôi không khóc . Thế mà lúc ngồi trên  phi cơ , hình ảnh Ba hiện ra , tôi lau hoài mà nước mắt không ngưng  . Tôi nhớ Ba tôi vô cùng . Từ bên nầy đại dương tôi gọi điện thoại về thăm Ba hàng tuần . Lần nào nghe được giọng Ba tôi , tôi  thấy lòng vui và hạnh phúc . Tôi đã dự tính hè năm nầy  lại sẽ  về thăm Ba . Nhưng rồi chưa hết mùa Ddông . Ngay sau ngày Giáng Sinh , cùng một tin  với thiên tai Tsunami . Buổi sáng  sớm ngày 26 tháng 12 thằng cháu gọi điện thoại cho hay Ba tôi mất . Ddứa con gái còn ngủ nướng trên giường , nghe tin buồn và biết trước rằng tôi không chịu đựng nổi ,  con bé tung mền nhào đến ôm tôi  rồi thỏ thẻ :" Mommy , mommỵ Mẹ có muốn đi VN thăm  ông ngoại thì mẹ đi đi . Con ở đây đi học and Íll be good . " .


Tôi đứng nhìn tấm ảnh Ba  trên bàn thờ mà tôi tưởng như đang ở cạnh  Ba , mân mê cánh tay  và đang kể chuyện cho Ba tôi nghe ,  gần gũi . Từ nhỏ tôi vẫn tôn thờ Ba là thần tượng .  Cho đến bây giờ  cũng chỉ mộ t mình Ba là thần tượng của tôi thôi . Tôi đã từng  " tuyên bố "  với bạn bè cũ của tôi rằng :  Trong cuộc đời mình , hai người đàn ông  tôi  yêu thương nhất , tôn thờ  nhất  , là Ba  và anh tôi .  Tôi  nói câu nầy  có vẻ tuyệt đối  quá , cho nên  mấy con bạn gái ,  trề môi  :"  đồ .. cận " .  Ddứa  xỉ mặt tôi :" mầy quơ đũa  cả nắm . Còn bao nhiêu đàn ông đáng tôn  thờ , đâu phải mình ba  với anh mầy ?" .  Ddám con trai không dám phản đối  vì  Ba tôi là người lớn . Với lại từ những ngày còn đi học , đứa nào cũng ngán Ba tôi  khi tới nhà chơi . Vậy mà cũng  có tên lắc đầu : "  nghe bà nói như đinh đóng cột  là trên đời nầy bà  chỉ phục có  Ba và anh bà , tui nghe mà buồn quá . " .

Tôi nhìn tờ lịch , " Father's day " năm nay  cũng là ngày Quân lực 19 tháng 6 . Tôi muốn viết về Ba tôi , Father's day , như một nén hương tôi thắp trên bàn thờ Ba mỗi tối . Như một lời thì thầm với Ba mỗi sáng trước khi đi làm  , và mỗi chiều khi tôi trở về, của đứa con gái mất cha . Ngày quân lực 19 tháng 6 viết về Ba tôi như một thay lơì  ngưỡng mộ và kính phục những người lính VNCH đã hy sinh để giữ gìn đất nước , trong đó có Ba tôi . Mặc dù Ba tôi không trực tiếp cầm súng ra chiến trường như những người lính chiến đấu . Mặc dù Ba tôi không tuẫn tiết ngày  miền Nam sụp đỗ như những vị tướng trung liệt khác , nhưng Ba tôi đã nuôi dưỡng chúng tôi không chỉ bằng mồ hôi , mà còn bằng máu của ông , cũng như những người lính chiến đấu đã đem máu xương  mình để bảo vệ  nửa phần đất nước . Ba tôi  có một tấm lòng trung kiên , đã nêu một tấm gương sáng cho đàn con noi theo để  sống .

Ba tôi là mẫu người  rất ít nói , it' đùa . Hồi còn nhỏ, tôi nhớ, trong nhàmỗi lần mà nghe có tiếng Ba tôi nói chuyện , ngoại tôi  nói :" Ông Cọp  mở miệng ". Ngoại tôi kể có một lần bà gây  gì đó với Ba tôi . Từ đầu tới cuối Ba tôi ngồi im thin thít không hé môi  một chữ . Ngoại tôi giận quá , lại đấm  thình thịch vô ngực Ba tôi , biểu Ba tôi nói cái gì chứ ngồi nín thinh, bộ khinh người hả . Ba tôi vẫn không nói  tiếng nào . Ddợi ngoại  tôi " quê " quá , tự nhiên bà  phải nín . Trong nhà có gây gổ gì với Má tôi cũng thế , toàn là Má tôi độc diễn. Hễ Má tôi ngồi  " nhai "  ở nhà sau thì Ba tôi thả bộ ra nhà trước . Má tôi đuổi theo ra nhà trước hát tiếp thì Ba tôi tàn tàn bỏ xuống lầu  . Ba tôi lý luận  rằng :" người nầy nói một tiếng , người kia nói một tiếng , nói qua nói lại  hồi có nói bậy . Làm thinh cho xong . Nói riết hồi  mỏi  miệng thì nín " .

Từ nhỏ và cho đến bây giờ , chúng tôi không biết rõ Ba tôi làm nghề gì . Hồi còn bé hỏi thì Ba bảo Ba làm tuỳ phái  . Lớn lên hỏi  thì Ba  bảo ba làm  công chức . Ddến năm Mậu Thân , lúc việt cộng đã vào tới Chợ lớn ,  Ba tôi không ngủ ở nhà . Mỗi tối Ba chở tôi  và đứa em út về nhà nội ngủ , vì nhà nội tôi ở sát bót cảnh sát .  Rồi một buổi sáng  Má tôi về nhà nội rất sớm , để cho Ba tôi hay đừng nên về nhà , cả ban ngày . Vì đêm hôm trước một lũ việt cộng nằm vùng lục soát nhà , tìm Ba tôi . Lúc đó nhà tôi đang cho những người  tỵ nạn từ miệt Rạch Cát , Phú Ddịnh ra ở rất đông , nên nửa đêm việt cộng gõ cửa xét  nhà. Lợi dụng lúc chúng vừa mới  vào , Má tôi thoát ra cửa hông sang ngủ nhờ nhà hàng xóm .

Ba tôi đi làm ở đâu chúng tôi cũng không biết . Sau nầy lớn lên , nghe Ba tôi  nói :" việt cộng đi hỏi già về nhà hỏi trẻ . Muốn rộng đường đi tới đi lui , không nên nói  gì cho trẻ con biết " .
Bây giờ tôi không nhớ rõ , nhưng tôi nhớ một lần nghe Ba tôi nói chuyện với khách . Ba tôi kể , một buổi chiều , đã 6 giờ tối , Ba tôi còn một mình một xe ở tuốt Tây Ninh . Hôm ấy Ba tôi đi " ăn đám cưới việt cộng " mà ở nhà mẹ con  tôi không ai hay biết . Trong bửa tiệc cưới ngồi nhìn quanh nhìn quất chỉ có " thằng đàn em đi theo là người của mình " .  Buổi sáng hôm đó đi làm Ba tôi  không dám cho Má tôi biết sợ ở nhà Má tôi lo . Ba nói  đêm đó mà bỏ xác trong khu tụi nó thì  vợ con cũng không hay  biết. Nghe Ba kể lại mà tôi thương Ba tôi vô ngần .

Kỳ Tết Mậu Thân đợt tháng 5 , Ba tôi muốn tránh phải " chăn " chị em tôi , vì phải chở  chúng tôi đi ngủ nhờ nay nhà người nầy , mai nhà người khác và Ba tôi còn phải vô sở . Ba tôi bàn với Má đưa chị em tôi về quê  ngoại  tôi ở Long Hải . Về đó ở cũng gặp " giặc" . Buổi trưa đang giờ cơm trong nhà , thì nghe  có tiếng mở nắp lu nước bên hè. Tôi theo bà tôi bước ra coi . Gặp một người mà thoạt  nhìn tôi  tưởng là lính quốc giạ Anh ta mặc  quần lính với chiếc áo sơ- mi trắng ngắn tay , chân mang dép . Bà tôi lắc đầu  ra dấu :" mấy ổng " . Bà tôi hỏi : " quýnh ở đâu vậy chú em ? "  -  " đụng mấy ổng  trong núi , bắn dữ quá " . Nói xong , uống ngụm nước , và anh chàng " giải phóng " biến mất . Chừng độ xế chiều đang ngồi trong nhà thì  một nhóm lính  từ xa đang trên đường rẽ vào nhà ngoại tôi . Má tôi buớc ra chào . Có một vị sĩ quan bước vào nhà hỏi thăm . Nhìn thấy lính , tự nhiên Má tôi khóc ròng . Tôi đứng sát bên chưng hửng . Làm như gặp được phe ta , Má tôi mừng vì cảm thấy an toàn . Má tôi kể tình hình trên nhà và về đây trốn mấy ổng mà cũng không khỏi . Ngoại  tôi mang tấm hình nhỏ của Ba tôi ra chỉ " thằng nầy là rể tui , là cha của đám nầy đây " .  Ôi  tôi hãnh diện vì Ba tôi biết bao nhiêu . Bà tôi kể  dưới  nầy  cứ mỗi lần gặp lính mình ghé  vô là bà tôi mang hình Ba tôi ra khoẹ

Năm 1974 anh tôi thi đậu Tú Tài , Má tôi thúc Ba tôi tìm đường lo cho anh tôi đi du học . Ba tôi không chịu , còn xúi anh tôi đi lính. Ba tôi nói giặc giã vầy đi đâu .  Ba tôi động viên anh tôi nộp đơn lên Võ Bị Ddà Lạt . Ba tôi nói làm trai cho đáng nên trai . Bỏ đi hết ai  đánh giặc . Má tôi kể công , đẻ con trai ra rồi đẩy cho nó đi lính , cho mau chết hả . Ba tôi  hỏi  :"  bộ ai đi lính  cũng  chết hay saỏ " . Ba má tôi cứ thế mà gây nhau .

Cả đời tôi chỉ thấy Ba tôi khóc hai lần . Một lần đầu tiên ngày 30 tháng 4 , khi Dương văn Minh  tuyên bố đầu hàng . Lần thứ hai ngày bà nội tôi mất . Buổi trưa ngày 30 tháng 4 đứng nhìn Ba tôi khóc mà tôi thật ngỡ ngàng . Thế mới biết  Ba tôi thiết tha với đất nước dường  nào ! Tôi chưa từng thấy Ba dau khổ, tức tưởi  như thế bao giờ .  Nhìn mấy người  trẻ tuổi đeo băng đỏ, cầm súng  đi dưới đường , Ba tôi nghẹn ngào trong nước mắt :" tụi bây có làm gì cũng ráng nhớ một điều . Ba đã góp phần trong việc tạo dựng hai nền Ddệ nhứt và đệ nhị Cộng Hòa để bảo  vệ tự do dân chủ ở xứ nầy  . Ddừng bao giờ  phản bội đất nước . Ddừng bao giờ phản bội những người lính đã nằm xuống . Thiệt đau lòng quá ! Bao nhiêu quân lính hy sinh , chỉ một lệnh đầu hàng  , trở thành vô nghĩa  hết  . Tụi bây phải ghi nhớ , ngày nầy là ngày mất nước , không phải giải phóng , giải phiếc gì hết . Việt cộng vô rồi thì trước sau gì cũng chết. Chưa biết chết cách nào đây  thôi  " . Nghe mà tôi không hiểu " đệ nhứt và đệ nhị Cộng Hòa " có nghĩa gì . Suốt mấy ngày liền , Ba tôi  không ăn một hạt cơm . Ba tôi đã ít nói, những ngày đó Ba tôi càng không nói tới ai . Tôi không biết Ba tôi suy nghĩ gì !  . Chỉ nghe  Ba tôi nói ông Thiệu ra đi , còn để lại một câu  đúng hơn bất cứ lúc nào  " đất nước còn , còn tất cả . Ddất nước mất , mất tất cả " . Nói chuyện  , không bao giờ Ba tôi kêu :" ngày  giải phóng " . Ba tôi  vẫn bảo :" sau ngày mất nước " hoặc " sau ngày 30 tháng 4 " .

Sau khi có thông cáo của chính quyền mới tập trung những người trong chế độ cũ lại đưa đi cải tạo . Một đêm khuya , đang ngủ , cả nhàgiật mình thức dậy vì có  tiếng đập cửa ầm ầm . Má tôi bước ra nhìn xuống cửa hàng rào , chẳng thấy bóng người , nhưng tiếng đập cửa vẫn vang vang không dứt . Nhìn lại mé  trong sân  thì thấy một " đàn quân giải phóng " đứng sẵn trong sân nhàvới súng ống lớp lang , đen nghịch . Nhà tôi hai lớp cửa . Họ dùng dao rạch nát lớp cửa ngoài hàng ràọ Vào  hẳn bên trong sân  nhà rôì , họ mới đập cửa  dựng chủ nhà dậy . Má tôi lấy lại bình tĩnh nhẩn  nha xuống nhà mở cửa . Cửa vừa mở , họ gạt Má tôi sang một bên kéo ào ào lên lầu , làm như sợ Ba tôi trốn . Nhìn lực lượng " giải phóng quân " súng ống , nón cối cũng đủ điếng  người . Họ toàn là những bộ đội cụ Hồ  từ miền Bắc . Đi bắt có mình Ba tôi mà phải cả chục mạng thế kia . Tôi đứng bên cạnh Ba tôi . Một người trong đám nói , được " nhân dân mách " Ba tôi là Trung úy trốn  trình diện cải tạo . Ba tôi nói với họ rằng ; trước hết Ba tôi không phải là trung úy . Thứ hai Ba tôi làm việc cho chếđộ cũ, nhưng  đã hưu trí từ nằm 1972 và không nghe thấy lệnh tập trung những người  giãi ngũ từ trước ngày mất nước . Lúc đầu họ không tin , gán cho Ba tôi tội " ngoan cố , không chấp hành lệnh " . Một tên đòi bắt  Ba tôi  đi ngay  đêm đó . Lúc ấy thật sự, tôi không hiểu  chữ ngoan cố nghĩa là gì ? Nhưng nhìn thái độ họ nói chuyện với Ba tôi , tôi lơ mơ hiểu rằng họ gài Ba tôi  tội chống lại lệnh nhà nước . Tôi lật đật lên tiếng ,  giọng thật run  :" chú ơi , Ba cháu giãi ngũ từ hồi 72 . Với lại bửa trước cháu có đi hỏi  mà đâu thấy nói gì diện của Ba cháu . Ba cháu không phải trốn . Mấy chú nói vậy là không đúng ". Nói xong tôi đứng chờ những lời buộc tội  của họ . Vì tôi biết với họ lời nói của trẻ con có ăn thua gì. Tôi vừa là con gái, lại vừa còn  nhỏ để đối đáp , tôi nghĩ họ không coi mình ra gì . Ba tôi mang ra  giấy tờ chứng minh Ba tôi giãi ngũ từ năm 72 cho họ xem .  Thật lạ lùng ! Tên chỉ huy sau đó nhẹ giọng với Ba tôi , bảo là :" chúng tôi nhầm . Thôi anh chưa  phải trình diện  " . Trả lại giấy tờ cho Ba tôi và  họ rút đi .
Sau khi họ đi rồi , Ba tôi kể luc' Má tôi  xuống lầu mở cửa ,  Ba tôi niệm Quan Thế Âm Bồ Tát . Có thể vì lòng tin mãnh liệt  và vô biên đó mà những người bộ đội kia họ mới thay đổi thaí độ và để Ba tôi yên .

Sau lưng nhà tôi có một gia đình , mà từ xưa giờ nhà tôi không bao giờ giao thiệp . Hồi còn nhỏ tôi nghe Ba tôi hay  nói  với Má tôi  :" thằng  đó là việt cộng nằm vùng. Sáng dậy nó đạp xe đi rao bán bánh mì chứ thật sự là đi lấy tin tức chứ bán bánh mẹ gì " . Má tôi cằn nhằn là tại nghề nghiệp nên Ba tôi nhìn ai cũng là việt cộng . Thế đó , mà  ngay ngày 30 tháng 4 đã thấy cả nhà họ xuất hiện  đeo băng vải đỏ. Và sau đó thìông ta làm trong nhóm công an . Vợ làm trong hội phụ nữ . Hai cô con gái thì làm trong tổ thanh niên  . Gia đình đó nhứt định bứng gốc nhà tôi cho xong thì họ mới yên .

Sau đêm xét nhà và toán bộ đội kia không bắt Ba tôi đi . Một buổi sáng  lúc Má tôi đã đi chợ Hôm ấy ở nhà với Ba ,  chỉ có mình tôi và con em út . Tên hàng  xóm bán bánh mìsau nhà dẩn theo vài người lính bộ đội , có súng ,  viếng  nhà tôi lần nữa . Ba tôi đang ngồi ở trước sân . Hắn  vào nhà ,  yêu cầu Ba tôi đi theo hắn lên trụ sở công an ngay , không cho Ba tôi vào trong thay  aó . Hắn  cười gian xảo :" anh  lên công an làm việc tí rồi  về " . Tôi lo sợ họ làm nhục và còng tay bắt trói Ba tôi , như tôi đã từng  thấy họ bắt trói những người dân vô tội khác . Việt cộng bắt người lúc nào cũng bằng hai cái còng . Nhưng cũng may họ để Ba tôi  đi và hai  người bộ đội đi hai bên . Tôi  dặn em tôi ở nhà chờ Má về thì cho hay " họ bắt ba " , và tôi đi theo sát  Ba tôi . Ddưa Ba tôi về phường đội , hắn không nói gì , chỉ ra lệnh " tống giam" Ba tôi . Xong hắn bỏ đi , tỉnh rụi  . Tôi thất thần chạy theo :" chú , ba cháu đâu ? " . Tên việt cộng nằm vùng vẫn không quay lại , vừa bước đi , vừa trả  lời  :" về xách cơm thăm nuôi đi " . Tôi nghẹn ngào , nghe đau ở lồng ngực " ba ở tù rồi " . Tôi đứng trơ trọi giữa đám công an miền Nam, và bộ đội giải phóng quân miền Bắc , nhưng  tôi lắc đầu cố  không khóc . Họ nhìn tôi không một chút cảm xúc . Tôi bỏ chạy thật nhanh , còn nghe tiếng nhắc sau lưng :" chiều xách cơm nuôi ổng đi " .
Về đến nhà vừa gặp Má là nước mắt tôi ràn rụa .  Má tôi nắm lấy tay  hỏi ngay :" họ nhốt Ba ở đâu ? " . Tôi nói trong tiếng nấc :" trên phường  độị Thằng cha bán bánh mì sau nhà mình bắt ba ."  Má tôi đã chết cả cõi lòng rồi , nhưng bà  vẫn phải bình tĩnh để  dặn dò  mấy chị em tôi ở nhà . Phần tôi phải  xách cơm nuôi Ba , dù biết Ba không ăn . Nhưng lên ngồi ở đó đề phòng trường hợp họ đưa Ba đi đâu mà gia đình không hay . Rồi Má tôi biền biệt suốt ngày . Phải  ra trường anh tôi đang học , cho  anh tôi hay từ nay không được  về nhà mà phải ở nhà bác tôi , nay nhà bác nầy , mai nhà bác khác . Thằng em trai tôi , còn nhỏ nên Má tôi gởi về nội . Tôi thắc mắc , thì Má tôi  nói " họ bắt Ba  rồi , trước sau gì họ cũng bắt mấy thằng con trai .Con gái chắc là không sao !  Cầu nguyện cho Ba thôi !" . Lúc không có Ba , tôi mới thấy sức chịu đựng nhẫn nhục  và bền bĩ của Má tôi . Má làm thinh , không khóc . Mặc ai  nói gì ,  Má tôi không nản chí , vẫn âm thầm tìm mọi cách lo cho ba tôi . Bác tôi nghe tin , ghé  nhà thăm . Nhìn thấy mấy chị em tôi không cơm không nước , bác tôi la : tụi nhỏ  cũng phải ăn uống chứ . Việt cộng nó mà bắt thì biết chừng nào ra mà tụi mầy nhịn  đói . Chết hết à ? Còn lên đó ngồi canh Ba mầy ? Việt cộng nó có đưa đi ban ngày  ban mặt đâu . Nó nhốt lên xe bít bùng , đợi nửa đêm mới chở đi . Việt cộng nó bắt thì chỉ có trời cứu .  Biết đường nào mà canh " ....  

Nhà tôi họ hàng hai bên nội ngoại có ai quen biết hay có công với cách mạng đâu mà tìm đường lo lót . Lặn lội suốt ngày , buổi tối Má tôi về , tôi hỏi Má đi đâu vậy ? có biết tin gì của Ba nữa không?  Họ bắt Ba , biết chừng nào thả .... Má tôi kể , đi giữa đường  Má tôi chợt nhớ có một người bạn của Má tôi ,  họ có bà con hồi đó  nằm vùng , sau 75 lộ mặt ra  , làm lớn lắm , trong quận mình . Thế là Má tôi tìm ra hỏi dò. Nhưng xui là ông ta đã đi Bắc họp , cả tháng mới về .
Ngày ngày  Má tôi vẫn lặn lội tìm cách nầy , cách khác lo cho Ba tôi , dù biết là vô vọng . Ngày ngày tôi mang cơm đi thăm nuôi Ba . Tôi được mấy tên gác cổng cho biết là Ba tôi không ăn , phần cơm của mình Ba tôi cho mấy người khác . Cũng may , cả tháng trời họ không đưa Ba tôi đi xạ Tới một buổi sáng , vừa đưa giỏ đồ ăn vào , tên gác cổng mỉm cười báo một  tin vui  :" chị ngồi đây , lát chú ấy ra . Bửa nay  Ba chị được ra đây lao động " . Tôi rất mừng . Muốn chạy về báo cho Má tôi hay , nhưng sợ lúc quay lại  thì sẽ không được gặp Ba . Nên tôi ngồi yên đó .  Một lát sau Ba tôi bước ra . Ốm hẳn . Ba tôi vẫn mặc chiếc aó thun trắng cụt tay hôm bị bắt . Tôi đứng vụt dậy ôm lấy Ba , nước mắt tôi đầm đìa  . Ba tôi nói nhỏ :" đừng có khóc . Ở nhà sao ? Nói Má ráng lo cho Ba " .  Tôi thút thít : " dạ có . Ngày nào Má cũng đi tìm đường chạy chọt , nhưng chưa gặp ai giúp . Tụi con ở nhà cầu nguyện cho Ba " . Quay nhìn tên gác cổng, tôi ngạc nhiên là không bị hắn canh chừng. Tôi hỏi :" sao họ cho Ba ra vậy ? " .  Ba tôi nói :"  ngày mai là lễ 2 tháng 9 . Họ cho  tù ra dựng cổng đặng ăn mừng " . Ddược một lát , thì tên gác cổng nói với tôi  :" thôi chị đi về đi . Để chú ấy lao động " . Trước khi đi , Ba tôi nói :"từ rày đừng đem cơm mặn , gởi xôi với muối mè cho Ba thôi " .

Ba tôi ở tù gần tròn một tháng . Và anh em tôi thì bỏ học . Một buổi chiều  bà ngoại tôi từ Long Hải lên . Bà tôi kể  :"  hôm qua ở dưới đám giỗ bà cố . Có một thằng trên Chợ Lớn nầy dẩn vợ con về thăm quê , ghé ăn giỗ . Xưng là tập kết hồi 54 . Có quen biết gì đâu nà . Vậy mà nói tới nói lui , y  nói  bà con với mình . Rồi  y kiu tao là " cô hai " . Dây mơ rễ má từ đâu , tao cũng chẳng biết.  Y nói làm việc ở quận 6 . Tao mới nói con gái tui ở quận 6. Rồi y hỏi tới , tao nói ba tụi nhỏ bị bắt nghe nói nhốt đâu ở phường đội . Y nói bửa nay về sẽ ghé hỏi thăm . Thì để coi coi y có giúp được cái gì không ?  Thời buổi ma quỷ , phải đi theo ma quỷ chứ biết sao bây giờ con  ! "
Chuyện như không ngờ . Thế mà xảy ra thật . Má tôi nói  chạy chọt đủ đường không trúng thuốc  , tự nhiên có  " bùa hộ mạng " ở đâu rớt xuống giúp mình .
Chiều đó ông bộ đội ghé nhà . Ngồi nói chuyện với bà ngoại và Má tôi . Ông hỏi Ba tôi tên gì ?  Làm gì ? tại sao bị bắt ? bị bắt hôm nào ? Ai bắt ? Đã giải đi đâu chưa ? Ai thăm nuôi ? ...vv ...  Má tôi kể đầu đuôi , ngay cả chuyện  bộ đội  xét nhà nửa đêm  nhưng đã không bắt ba tôi ...  Ông hỏi tôi còn đi học không ?  lớp mấy ? trường nào ? Tôi nói , từ hôm Ba bị bắt, con bỏ học . Ông quay qua nói với bà ngoại tôi để về phường đội coi lại hồ sơ . Có thể sẽ lên quận họp để thả Ba tôi .

Tôi mừng quá , quên rằng ông ta là người của bộ đội miền Bắc . Má tôi thì không tin . Cho là ông  ấy nể bà ngoại tôi mà hứa thế . Trước đây , Má tôi đã dò ra manh mối và tìm cách lo lót cho tên phường đội phó ( dân nằm vùng miền Nam ) , là người hỏi cung , thẩm vấn và bắt Ba tôi  khai tới khai lui hết ngày nầy qua ngày khác . Má tôi mua quà cáp, lo lót tiền bạc , mang đến  nhà nhưng hắn không nhận . Bảo rằng Ba tôi có tội , chờ trên giải quyết , đưa Ba tôi  đi học xong rồi về . Hắn  nói Má tôi đừng lo lót chi mất công .

Hai ngày sau , vẫn buổi sáng mang cơm cho Ba . Tôi gặp ông Thượng úy đã đến nhà mình hôm trước , ông đang đẩy chiếc xe Honda đi ra . Thấy tôi ông dừng lại nghiêng tai nói nhỏ :" cậu đi họp , chiều có thể  Ba cháu sẽ được thả " .  Tôi thật xúc động  và ngỡ ngàng , đứng ngẩn ngơ không  nói được tiếng cám ơn . Ông lên xe đi . Tôi lại gần hỏi nhỏ tên gác cổng , ông là ai ? Hắn đáp :" Ông phường đội trưởng, Thượng úy . Ổng ký giấy thả Ba chị đó " .  Tôi mừng không cách nào kể xiết chạy bay về nhà cho Má tôi hay . Thế đó , một lát sau  Ba tôi  về tới . Như  trong mơ .  Má tôi đứng nhìn Ba và nước mắt chảy ròng . Dưới ngục tù cộng sản , có những chuyện tưởng chỉ là huyền thoại .  Có những may rủi thiêng liêng không giải thích được , nhưng đã thật sự xảy ra trong gia đình tôi . Ba tôi kể , lúc bị " tống vào ngục " Ba tôi coi như cuộc đời  hết rồi , không có ngày về . Từ bao giờ , Ba tôi là là cây đại thụ của  gia đình.  Giờ không còn Ba , mẹ con sẽ sống ra sao ? Má tôi có biết cách nào để lo cho Ba tôi không ? Chưa kể tù việt cộng thì không biết được ngày mai . Họ giam , họ nhốt không kêu án . Nhiều khi bắn bỏ cũng không ai hay . Không có một công lý cho tù nhân dưới chế độ cộng sản . Ddêm đó Ba tôi thao thức không ngủ , chỉ nằm cầu nguyện  . Gần sáng Ba tôi chợp  mắt chút xíu . Trong mơ Ba tôi thấy hình ảnh Phật Bà Quan Thế Âm hiện ra đứng trên đầu nằm  . Ông giật mình dậy , tin rằng đại nạn sẽ qua .  Ba tôi giấu một mảnh giấy nhỏ dưới nắp chai nước uống , chuyền ra ngoài , nói Má tôi tìm cách mua chuộc tên phường đội phó . Vì đó là người lấy cung Ba tôi hằng ngày . Hắn là người địa phương , còn trẻ , có gương mặt lầm lì ,  ít nói . Tôi đã thấy ông ta vài lần lúc mang cơm cho Ba . Lúc nào ông ta cũng lườm lườm nhìn tôi thiếu thiện cảm .

Nhờ quen được ông phường đội trưởng . Từ đó nhà tôi có một lá bùa . Ông Thượng uý bộ đội về sau không còn coi phường đội  đó nữa ,  được chuyển qua làm " chánh án toà án  nhân dân " . Ông tới lui nhà tôi mỗi lần có bà ngoại  tôi từ quê lên . Ông gọi ngoại tôi là " cô hai " ,  kêu Ba má tôi bằng anh chị , yêu cầu chúng tôi gọi  ông bằng  cậu . Ông có vợ và hai con từ miền Bắc dẩn về. Ddứa con trai nhỏ 4 tuổi , bằng tuổi cháu tôi , nên mỗi lần ông tới nhà ,  hai đứa nhỏ thường chơi chung . Sau đó vợ ông , là Bí thư quận , xin được một " căn hộ " sát  nhà tôi . Ba tôi nói  :" nó ở gần đôi khi cũng  đỡ , nhưng dòm bộ đồ việt cộng , thiệt ưa hổng  vô " . Một buổi tối , ông sang nhàđể gởi nhờ đứa con  gái  và cho hay thằng con trai nhỏ của ông bị sốt xuất huyết phải đưa vào nhà thương Nhi đồng . Tuy ông là người đã cứu mạng Ba tôi , nhưng trong lòng lúc nào tôi cũng đinh ninh ông là người cộng sản . Chỉ khi  nhìn nét lo âu trên gương mặt  vợ chồng ông lo lắng cho đứa con , mới biết dù là một người cha  cộng sản , vẫn có một tình thương vô biên và bao la dành cho con mình . Gần khuya hai ông  bà về . Sang nhà tôi đón đứa con gái . Hai ông bà thất thần cho hay thằng con trai đã mất . Đem vào nhà thương không cứu kịp . Tôi nghĩ có thể do cái chết của đứa con , hai ông bà đã nhìn ra sự bất công của chế độ , đã nhận thấy sự bất lực của chính mình không giữ nổi đứa con . Bà vợ ông buồn vô hạn . Ít lâu sau , ông ..bỏ đảng . Rồi đến bà vợ cũng không còn làm bí thư . Hai ông bà dọn nhà đi .

Một thời gian sau, đã lắng đọng rồi cái thời kiểm kê nhà cửa , diệt tư sản mại bản , cải tạo công thương nghiệp ...vv.. , nhưng chính quyền địa phương  vẫn không để gia đình tôi yên .
Nhà  tôi lúc đó  làm hãng nhựa  tái sinh . Làm ăn nhưng  không muốn đi tới , đi lui liên hệ với phường khóm địa phương , Ba tôi phải gia nhập vào  một tổ hợp nhựa có mười mấy phân xưởng . Những  chức vụ tổ trưởng, tổ phó , thư ký , kế toán ... vv..., đều do mấy người khác đứng tên . Gia đình tôi chỉ có 3 chị  em gái tôi là có tên tổ viên . Ddối diện với nhà tôi là nhà của tên phó chủ tịch phường coi về công nghiệp . Nghe kể ngày trước hắn là việt cộng nằm vùng , đội lốt lính không quân VNCH . Tên nầy có đặc tính là nói chuyện cứ lầm lì cúi đầu xuống , không nhìn thẳng vào người đối diện . Mình giả vờ quay đi chỗ khác thì hắn ngẩng đầu lên nhìn lén . Bất chợt quay lại , hắn ngoảnh mặt ngay lập tức . Hắn thấy gia đình tôi làm ăn mà không qua lại mua chuộc hay quà cáp cho hắn , hắn tìm đủ mọi cách gây  khó dễ . Nhà tôi chỉ là một phân xưởng của tổ hợp , nên việc ngoại giao , qua  lại  ăn nhậu , quà cáp ,  biếu xén " cán bộ " , đều do tất cả các phân xưởng đóng tiền lại rồi giao cho ông  tổ trưởng và tổ phó dẩn họ  .... đi nhậu . Tên phó chủ tịch bực mình vì thấy Ba tôi chưa bao giờ ăn  nhậu với hắn .

Còn hai hôm nữa là Trung Thu rằm tháng tám ,  hắn xuống nhà tôi đoì " kiểm kê đột xuất " . Ba tôi sai tôi chạy lại  văn phòng Tổ hợp để cho bác tổ trưởng và cô kế toán hay . Hai người xuống . Mang theo sổ sách . Tên phó chủ tịch thấy trong hãng  nhà tôi có 1 cái máy kéo chỉ nhựa , đã bị hư từ lâu . Nay Ba tôi đang tu bổ lại . Cái máy chỉ là một đống sắt vụn  nằm trong góc nhà . Tên phó chủ tịch  hỏi Ba tôi  có " đăng ký " máy đó chưa ?  Cô kế toán  trả lời thay ,  là máy hư chưa bao giờ xử dụng nên cô không có đăng ký . Lúc đó trong nhà tôi còn  những máy khác  , có  nằm trong danh sách máy  móc đã đăng ký , đang  hoạt động . Nhưng  tên phó chủ tịch bắt buộc ngưng tất cả . Hắn  ra lệnh đóng cửa phân xưởng gia đình tôi . Bác tổ trưởng và cô kế toán trố mắt nhìn , không ngờ . Những người kia đã từng đi ăn uống , viếng nhà hắn cho quà cáp , hối lộ . Hắn  vui vẻ . Hắn chỉ không ưa  Ba tôi và gia đình . Hắn nói với Ba tôi :" Tui nói cho chú biết . Ngay từ khi chú vừa có ý định trong đầu là sửa cái máy nầy để đưa vào sản xuất , chú đã phải đăng ký ngay . Không phải  đợi sửa xong , chú mới đăng ký đâu . Chú vi phạm luật đăng ký máy móc . Tui ra lệnh đóng  cửa  phân xưởng nầy  " .  Tôi đứng đó sát  Ba tôi ,  tưởng mình nghe lầm . Ba tôi cũng không buồn đối chất . Tôi lên tiếng thay Ba  :" dù là chưa đăng ký , nhưng khi  sửa maý , Ba cháu có nói bác tổ trưởng và cô kế toán biết . Cô kế toán cho hay là khi nào xong mới phải  đăng ký máy . Bây giờ chú nói  mới chỉ nghĩ trong đầu thôi đã đăng ký  sao ? " . Hắn  tự hào làm như đó là điểm ưu việt của xã hội chủ nghĩa mà những xứ khác không có   :"  đúng vậy ! " .
Tôi hỏi : " nếu đăng ký trước khi sửa máy  . Nhiều khi máy ráp không xong  bỏ , dẹp nửa chừng thì sao hả chú ? "  . Hắn trả lơì :" lúc đó chị lại làm đơn xin rút máy ra khỏi danh sách đăng ký " .

Tên phó chủ tịch phường ra về , không nói thêm lời nào về lệnh đóng cửa  của hắn . Không hẳn mình Ba tôi chán chường  , tuyệt vọng . Cả anh chị em tôi  cũng không biết phản ứng  như thế nào . Buổi tối, chắc là sau khi mấy người khác trong tổ bàn bạc nhau chuyện góp tiền  mua chuộc , đút lót cho tên phó chủ tịch . Cô kế toán ra nhà tôi mang theo vài hộp bánh Trung Thu , trà rượu, thuốc hút ..vv... Cô nói  với Ba tôi :" Nào giờ chú chưa tới lui với  ông phó chủ tịch  , sẵn mai  Trung Thu thôi chú mang  mấy thứ nầy qua nhà thăm ổng làm quen , thì chắc mọi  chuyện êm xuôi  hết chú à ! " .
Cả ngày nay , Ba tôi đang không buồn nói  tới ai , ngay với con cái trong nhà . Mà nghe đề nghị của cô kế toán ,  ba tôi cũng sững sờ , trố mắt  nhìn :"  chú không quen mấy chuyện nầy " .  Cô kế toán ra sức thuyết phục Ba tôi  :" chú qua trước làm quen , sau xin lỗi ổng . Ổng cho chú mở cửa lại , còn làm ăn " .
Nghe cô kế toán bàn , tôi thấy cũng có lý , đã toan  lên tiếng góp lời .Chỉ vì tôi không muốn nhìn Ba tôi lo âu , mất ăn , mất ngủ . Cũng may, tôi chưa kịp nói gì , Ba tôi dứt khoát  :" Nói thiệt với cháu đời  chú chỉ biết  xin lỗi má chú . Chú không quen xin lỗi ai . Họ để yên thi `mình làm ,  không cho thì thôi . Gia đình chú  làm ăn đàng hoàng. Con cái chú , tụi nó làm đổ mồ hôi , cực khổ chứ có ăn cướp , ăn giựt của ai . Có làm cái gì bậy bạ ,  gian lận đâu mà phải đi xin lỗi " .
Cô kế toán quay qua tôi :" Bé nói với Ba đi . Làm ăn phải chịu khó đi giao thiệp tới lui , chứ ở ngay mũi ổng mà không chịu qua lại , ổng khó dễ hoài khó làm ăn lắm . "  Tôi lắc đầu :" em cũng không muốn Ba em đi xin lỗi  " thằng " đó " .
Ba tôi từ khi đi làm thời trước , không bao giờ Ba tôi chịu lấy một món gì của ai mua chuộc , đút lót , thì bây giờ nói ông  đi mua chuộc , đút lót cho người khác , ông không làm là chuyện đương nhiên .

Tuy nhiên , những lần  gia đình tôi đứng trước cơn  đại nạn , hình như có một hổ trợ huyền bí  vô hình  giúp đỡ cho Ba tôi . Nhà tôi bị đóng cửa một thời gian . Ba tôi nhứt định không tới lui làm quen tên phó chủ tịch phường . Ba tôi đang tìm hướng khác làm ăn. Một hôm có một người bạn của Ba tôi - chú Hưng - ghé thăm .  Chú là người đầu tiên chỉ dẩn, nâng đỡ, tìm mối làm ăn ,  giúp đỡ Ba tôi rất nhiều trong những ngày đầu tiên Ba tôi bước vào nghềnhựa . Đã  hơn hai  năm nay, vắng bóng . Ba tôi nghĩ gia đình chú đã vượt biên ? Bất ngờ , hôm ấy chú ghé nhà . Thấy gia đình tôi im lìm . Hỏi  ra sự tình . Chú cười khách quan  , nói  với Ba tôi :" vậy sao cả tháng nay anh không qua cho tui hay . Ddể  mai chiều  tui qua quận nói một tiếng  ". Rồi chú hăng say giới thiệu công việc làm ăn lớn  của chú và nhà nước . Chú nói với Ba tôi , chú sẽ chở tôi đi gặp những người chú quen biết ,  để lo giấy tờ cho nhà tôi trở thành cơ sở gia công cho  cơ quan chú .

Sau lần đó tôi học được ở Ba tính  khẳng khái và cương trực  . Ba tôi như thân cây Tùng đã bao lần  đứng vững giữa phong ba , bão tố chở che cho gia đình  . Như ngọn hải đăng soi đường , dắt dìu anh em chúng tôi giữa biển đời mênh mông  sóng vỗ . Ba tôi như lăng kính sáng để anh em chúng tôi nhìn vào soi rọi  đời mình  . Chết , Ba tôi vẫn không quỳ lụy ai . Sau nầy đến tuổi trưởng thành . Ba tôi chỉ nói một lần  với các con , nếu lấy vợ lấy chồng :" Ba chỉ xin một điều . Ddừng gặp  gia đình có công cách mạng hay   việt cộng nằm vùng là được " . Con em út tôi có quen một người bạn trai , gốc gác gia đình ở tuốt Hốc Môn , Bà Ddiểm là nơi  nổi danh " thành đồng chống Mỹ, Ngụy của cả nước " ngày trước . Ba tôi  hỏi  con gái :" ba nó hồi đó làm cái gì ? " . Con em tôi nói :"  ba ảnh chết  từ hồi ảnh còn nhỏ " .  Ba tôi  nghi ngờ :" chết thiệt hôn ? Mầy làm ơn  hỏi cho kỹ. Vùng đó 10 nhà  là hết 11 nhà nuôi việt cộng " .

Father's day hằng năm tôi nhớ về Ba , cầm điện thoại lên , một vài giây sau là nghe được giọng Ba tôi . Lần nào gọi về Ba tôi cũng la  : " điện làm chi cho tốn tiền " . Nhưng nghe trong giọng nói của Ba có niềm vui . Tôi thấy mình hạnh phúc . Tình yêu của Ba tôi dành cho mọi  người , không bao giờ thốt bằng lời . Ngày ông nội tôi mất , Ba không khoc' . Nhưng rõ ràng Ba rất buồn . Rồi bà nội tôi mất, Ba tôi khóc lần thứ nhì trong đời mà tôi thấy .  

Hồi còn nhỏ tôi là đứa con gái bị Ba tôi đánh đòn  nhiều  nhất trong anh em  . Tôi nghĩ mình không được Ba thương , chứ không biết mình là đứa lì nhất . Một hôm , tôi đi đường bị tai nạn .  Người đi dường chở tôi vô nhà thương , rồi vềcho gia đình tôi hay .  Không có Má tôi ở nhà ngày hôm ấy . Gặp Ba tôi . Lúc đó hãng nhà tôi đã hoạt động trở lại . Ba tôi sai chị tôi  chạy ngay vào nhà thương . Vào trong ấy , chị tôi ở lại  . Ở nhà đợi không thấy thêm tin tức gì . Khi  Má tôi về , Ba sai con em út chở Má tôi  vào nhà thương . Tăng cường thêm hai người nữa , cũng không thấy về . Chiều , không chờ được . Ba tôi đóng cửa hãng . Ddể hai thằng cháu nhỏ , con của chị tôi,  ở nhà, dù không yên tâm . Ông lặn lội  vào nhà thương tìm tôi . Nhìn thấy cả nhà, Ba tôi bực , nhưng không la ai  . Ba tôi bảo chở tôi về. Má tôi nói  bác sĩ yêu cầu giữ tôi lại qua đêm để quan sát . Ba vẫn không cho . Ba tôi nói , có hai " nhà " mà ông sợ nhất không bao giờ muốn đặt bước chân vào , dù chỉ đi thăm , là : nhà thương và nhà tù . Sau lần đó tôi mới hiểu ra Ba thương tôi nhưng không bao giờ nói bằng lời .

Một hai năm đầu ở hải ngoại rồi , mà tôi vẫn còn nhớ nhà lắm . Một lần tôi biên thư cho gia đình . Kể ba má tôi nghe rằng nhiêù hôm làm bếp , tôi lui cui đi tìm cái rổ , cái cối , cái chày giã nước mắm . Tìm hoài không ra . Giận quá. Sau ngôì mới  nhớ  đó là những món ở nhà bên VN . Tôi cười hì hì trong thư cho rằng đầu óc  mình lơ mơ . Nhưng Ba tôi đọc  mà nghẹn ngào , nói rằng tôi bị vọng tưởng  . Má và em tôi ngồi loay hoay viết thư cho tôi . Ba tôi sai con em út đi dánh điện tín liền cho tôi bớt  buồn . Má tôi nói gõ có mấy chữ tốn tiền , để từ từ biên thư . Ba tôi la  :"  ở bển con  nó buồn . Mà ngồi đây tiếc tiền " . Tôi nghe em  tôi kể lại mà nước mắt tôi rưng rưng . Tôi chưa bao giờ nghĩ Ba thương và lo cho tôi từng chút như thế . Em tôi kể :" hôm nhận thư có hình của chị chụp ngày chị tốt nghiệp , mặc áo coi đẹp quá , Ba khen và cười hoài . Ba ngồi coi hình chị suốt ngày . Ba nói chị đội cái nồi " . Lời con em kể làm tôi nhớ lại , lúc đầu mới qua  Mỹ . Anh em tôi thay nhau gởi tiền , gởi quà về cho gia đình . Ba tôi là người rất ít nói .Chưa bao giờ viết thư từ gì cho ai , ngay cả cho con . Thế mà Ba tôi gởi một cái thư , nói  rằng :" Ở nhà , Ba má không cần tiền bạc , quà cáp gì của tụi bây ở bển hết . Muốn báo hiếu ,  anh em ráng học  gởi về cái bằng tốt nghiệp là Ba vui " .

Sau khi ở Mỹ, anh tôi làm giấy tờ bảo lãnh gia  đình đoàn tụ Nhưng Ba tôi không đi . Mặc Má tôi thuyế t phục rằng ở Việt Nam Ba sống mà không được tự do . Ba tôi vẫn cương quyết ở lại . Sau chúng tôi làm thủ tục để Ba má tôi đi du lịch . Rồi  gặp lại Ba má tôi  sau 11 năm , gục đầu vào lòng Má , tôi khóc ròng . Ba tôi nói :" thôi , tụi bây xin nhận nơi nầy làm quê hương thứ hai luôn đi . Ddừng có tính chuyện  về VN làm giống gì . Tao với má mầy già cả rồi , ở lại đó cũng không sao . Tụi bây còn trẻ ở đây còn lo cho con cái " . Nói thế , nhưng tôi biết từ trong lòng , Ba tôi không muốn nhờ vả hay phiền lụy đứa con nào . Trong khi Má tôi  thì " thổi ngược chiều " . Trước khi trở  lại VN, Má tôi  nói :"  nhà cửa còn bên đó ,  giữ nguyên để nữa  sau anh em  bây có về làm ăn thì về. Ba mầy không đi , con bé út nó cũng không muốn đi  " .

Father's day năm nay tôi thật sự mồ côi . Dù đã có  con, tôi vẫn thấy thèm được gọi tiếng " Ba " . Tôi hiểu rằng không cha mẹ nào sống đời với con . Về VN lần cuối thăm Ba  bị bệnh , con em út  biết lòng tôi , đã báo trước :" Ba mà có đi , em không có cho chị hay đâu . Ở bên nầy một mình em lo cũng được . Xong xuôi hết , em  mới  báo bên  đó " . Tôi trấn an nó :" phải cho tao  hay . Tao hiểu chuyện sống chết . "  Thế mà , khi nhận được tin , tôi bàng hoàng , chết lặng . Ddôi mắt bỗng mờ đi , nhạt nhoà , nước mắt tôi chan hòạ Tôi cầm  phone gập người khóc nức nở.  Em tôi nhắc:"  không được khóc, Ba đi mới yên . Cầu nguyện cho  Ba  như  tụi mình đã từng cầu nguyện " .
Tôi nhắm mắt nguyện cầu mà nghe văng vẳng lời Ba ,  những ngày cuối cùng tôi còn ngồi cạnh Ba :" mầy đỡ Ba đứng dậy .... , mầy thoa chưn cho Ba ...., mầy lấy cái máy trong tủ đo máu dùm cho Ba ... vv... " . Những xúc cảm cuồn cuộn dâng tràn . Tôi gục đầu gọi Ba ơi , Ba ơi ! Tôi đã thật sự không còn cha mẹ Ngày má tôi mất , tôi cũng sững sờ , lòng đau thắt . Nhưng an ủi rằng tôi vẫn còn  Ba .

Ngày còn nhỏ tôi tránh đối diện với Ba nhiều , mà Ba tôi cũng rất ít thời giờ với đàn con . Tuy nhiên , những buổi sáng , buổi chiều đi học , ra cửa trường tôi đều thấy Ba đợi đón . Ba không nói tiếng  nào . Chỉ nhìn thấy Ba , tôi leo lên xẹ Cha con  yên lặng . Lớn dần , Ba tôi không còn thì giờ đón đưa . Hai cha con ít khi nói chuyện . Nếu  phải hỏi han nhau , Ba tôi nói rất ngắn , và khô khan . Sau mỗi lần bị đòn , tôi thỏ thẻ với Má  rằng :"  Ba đâu có thương con. Có bao giờ Ba quýnh anh Tư đâu . Sao toàn  quýnh con ? " .  Má tôi cắt nghĩa :" Ba không thương mầy , ổng không có thèm dòm tới mặt , không có cần lo cho tụi bây ăn học , đừng nói gì đánh . Con cái mà nói cha mẹ không thương ! " .
Má tôi là người đã góp phần xây dựng " tượng đài "  Ba trong lòng tôi . Tôi tôn thờ Ba là thần tượng của tôi cũng nhờ  Má . Má tôi " chỉ thị"  những lời đôi khi  vô lý , nhưng anh em tôi dù ấm ức , vẫn phải  nghe  . Một lần , Má tôi bắt mấy đứa tôi ngồi lại , rôì nói :" con chó chạy qua , mà Ba nói  con mèo , tụi bây  vẫn phải nghe . Không được quyền cãi lại . Không được làm Ba buồn . Ba đi làm sống chết không biết lúc nào . Ba nuôi cả nhà bằng mồ hôi và  máu , chứ Ba không làm thâỳ , làm cha ai ..... Làm con mà khó dạy , để cho cha  mẹ buồn là mang tội  . Ba có nói gì không vừa ý mình , tụi bây làm con vẫn phải nghe . " .  Chị tôi lớn nhất nhà , không đồng ý , gây lại  " Má nói vô  lý quá . Nói  đúng thì mới nghe chứ , nói  trật mà biểu con caí  nghe " . Anh tôi thì tánh ít nói  y như  Ba , nên anh tôi chỉ làm thinh . Tôi há hốc , ngơ ngác nhìn Má :" chời , con mèo nói con chó mà hông cho cãi . Má binh Ba vừa vừa thôi " . Phản đối lời của Má , nhưng anh em tôi không  đứa nào dám chống lại lệnh Ba . " Con chó mà ba nói  con mèo , thật tình anh em tôi cũng  dạ " . Tôi vẫn nghĩ , cha mẹ có bao giờ muốn dạy dỗ hay truyền đạt cho  con mình điều sai đâu . Dẫu không cùng quan điểm với nhau , nhưng làm con nghe lời cha mẹ đâu có phải là điều xấu .

Father's day năm nay tôi  không còn Cha , nên viết những dòng nầy để nhớ  đến Ba . Ddêm đêm tôi vẫn thắp hương nguyện  cầu cho linh hồn Ba Má tôi sớm về cõi an lạc . Ddồng thời tôi cũng nguyện cầu rằng , nếu con người còn có  kiếp luân hồi, tôi cầu xin kiếp sau được trở lại  làm con của Ba má tôi như kiếp nầy .

Father's day , tháng 6, 2005

Dương Thị Sớm Mai