ĐÁ VÀ NGƯỜI
Đá đè đá, ngàn năm khắn khít Người đè người, rục rịch trăm năm Đá người người đá vô tâm Đảo điên chỉ một chổ nằm thiên thu. Đá xuống đường, quê hương mở rộng Người xuống đường, súng ống lao xao Đá người người bỏ đi sao? Đá đau lòng đá, người đau lòng người. Đá nổi chốn biển khơi còn mẹ Người nổi trôi thành kẻ lưu vong Đá người còn có chổ không Đất trời còn có tấm lòng đại dương. Đá chết đứng lên cao thành núi Người chết nằm xuống bụi thời gian Người trong cát bụi thế gian Đứng lên cùng núi ngang hàng mấy ai?
Yên Ðông
|