Tình Ta Xưa Rồi Cũng Qua Đời


Rồi một ngày ta thôi có nhau ?
Thần tiên mất dấu tận phương nào ?
Ta đứng bâng khuâng nhìn bóng lẻ
Nghe lòng dâng nặng nỗi niềm đau

Có phải tình xưa đang lãng khuây ?
Từ đêm hạnh ngộ lắm vơi đầy
Tiếng yêu xa khuất dần khi ấy
Gửi lại hồn ta cuộc tỉnh say

Rồi một ngày ta thôi nhớ nhau ?
Tình phai như  lá úa sang mầu
Thời gian xoá lấp nhoà cung tích
Tình đành lây lất tình gầy hao

Có phải người như con nước xuôi ?
Một thời nuôi mát bãi bờ vui
Nước lại chuyển sang ghềnh bến khác
Làm héo hon thay ! vạn mảnh đời

Có một ngày tình phải ra khơi
Có một ngày tình cũng qua đời
Có một ngày tình im thin thít
Có một ngày tình sầu khôn nguôi

Rồi một ngày lời yêu đổi thay ?
Còn chăng ? lấp lửng một vòng tay
Như chớm buông lơi vào sương khói
Thuở đắm mê sai sót phận người…


(Tháng 07 năm 2005)


Từ Tú Trinh