CHUYỆN KỂ VỀ LOÀI CHIM " THIÊN DI "


Có một loài chim ở rất xa…
Đưa con rời khỏi chốn quê nhà.
Vượt núi, vượt đồi, qua biển cả
Ước mong đời con sẽ thăng hoa.

Con chim nhỏ sống nơi vùng trời lạ…
Thấy cuộc đời như một bản tình ca,
Còn chim mẹ thì mỗi ngày vất vả…
Đi tìm mồi về mớm đút nuôi con.

Rồi một sáng chợt trời xanh không nắng!
Chim mẹ về tìm tổ ấm thân yêu….
Chim mẹ thấy lòng dâng niềm cay đắng!!!
Con đâu rồi? Bỏ tổ ấm đìu hiu?

Giữa trời đất mịt mùng con đi đâu?
Đôi cánh non sao gánh nổi trời sầu?
Lìa tổ ấm, xa mẹ hiền yêu dấu!
Rồi cuộc đời con biết sẽ về đâu???

Và giờ đây…
…Mỗi buổi sáng khi bình minh thức dậy,
Nơi góc đường đã vắng tiếng chim ca!
Con chim mẹ vẫn lệ rơi lã chã…
Nhớ thương hoài hình bóng đứa con xa…

Vật vã. Đau buồn. Lòng uất hận!!!
Trách cuộc đời… sao đầy rẫy gian truân?
Thương con mình đang dấn bước phong trần…
Lòng chim mẹ quặn đau vì tủi hận!

Ngày qua ngày…Và đêm vẫn cứ qua…
Con chim non vẫn mê mải đường xa…
Quên mất rằng tổ ấm chính là nhà.
Đôi cánh mẹ mới là nơi ấp ủ.

Xót xa! Xót xa! Ôi! Xót xa!!!
Chim mẹ đau buồn cất tiếng ca
Giọng oán, giọng hờn, pha uất nghẹn!
Tiếng nỉ, lời non, gởi gió xa…

Gởi gió lời ca bao thiết tha,
Mong con mau sớm trở về nhà,
Về bên gối mẹ…đi con nhé!
Bên mẹ bình yên, giông tố qua.


Nắng Vàng