CON CHỒN TINH QUÁI

Chương 10/ phần 25-26

 
25 - Lễ An Táng





Sơn dương đem La Bàn đi t́m long mạch măi mới chọn được một huyệt rất tốt. Theo phép địa lư nói rằng chôn vào huyệt này mả sẽ phát con cháu . . . đẻ như . . . gà đẻ.



Huyệt đào rất sâu, bên dưới lót toàn cỏ non mềm dịu, chung quanh ḿnh Gà cũng bọc toàn lá non. Nhà đại văn hào Sóc được lệnh phải làm một bài văn tế ca tụng những đức tính quí hóa của Gà Mái. Sóc thấy Quốc Vương trao cho hắn trách nhiệm nặng nề quá, sợ toát cả mồ hôi. Xưa nay tuy Sóc nổi tiếng “ đại văn hào “ thực, nhưng lúc c̣n đi du học, văn chương của hắn chỉ chuyên dùng để viết thư xin tiền cha mẹ.



Đến lúc về nhà thỉnh thoảng hắn cũng có viết lách lăng nhăng, nhưng chỉ chuyên môn viết loại văn “ Báo hỉ”, “ Ai tín”, hay “ Bá cáo việc riêng”, “ Minh tạ lương y” chi loại mà thôi. Phần nhiều người ta chỉ nhờ hắn viết loại ấy và trả tiền nhuận bút rất hậu, vả lại công việc cũng dễ dàng, mẫu “ văn chương” đă có sẵn chỉ thay đổi tên họ và ngày tháng của “ tang gia” “ đương sự” hay “ đôi trẻ” ǵ đó là xong, ăn tiền ngon lành và dễ như ăn ớt . Lâu nay hắn vẫn sống bằng ng̣i bút và cái chức “ đại văn hào” của ḿnh một cách phong lưu như thế nên thấy đời sao mà đẹp lạ lùng, miễn là thiên hạ cứ cần phải nhờ hắn viết những tấm thiếp “ báo hỉ”, “ ai tín” ấy là hắn c̣n phong lưu sung sướng.



Kể từ lúc Quốc Vương Sư Tử lên cầm quyền hắn bắt đầu cảm thấy ḿnh hơi thiếu chữ. Mỗi khi Quốc Vương bảo viết bài văn nào là như rằng hắn không t́m thấy những chữ cần dùng thích hợp. Hôm nay cũng thế, Sóc lật tất cả những sách báo cũ, giấy nợ, thư t́nh, giấy cầm đồ v. . . v . .. tung cả lên để t́m, hy vọng có bài nào hơi giông giống một chút chép đại ra dùng tạm. Đến lúc đọc dặn mấy con gà con cứ khóc bù lu bù loa tướng lên th́ chẳng c̣n ai nghe thấy ǵ nữa. Nhưng khổ một cái t́m măi chẳng có bài nào hơi giống, hay văn tế người khác cũng không có để hắn có thể “ phỏng” hay “ lược” hay “ sao lục” cho đỡ khổ.



Sau cùng Sóc nhớ lại lúc c̣n bé có đi xem đưa đám một danh nhân, hắn có nghe lơm bơm người ta đọc văn tế, cái ǵ mà “ hỡi ôi” “ than ôi” rồi “ nhớ linh xưa” rồi “ ô hô” “ ai tai” ǵ lung tung cả lên. Hắn bèn cắn bút nghĩ ngợi và viết đại một bài để nộp. Điều hắn khổ tâm nhất là Quốc Vương nhất định đứng chủ tế cho được ḷng bách thú, nếu không, dù hắn có đưa bài hát “ Mong anh khóa” ra đọc cũng không ai biết .



Sóc cố sắp ngang, sắp dọc, xoay bên tả, xoay bên hữu tất cả mấy cái chữ “ hỡi ôi”, “ nhớ linh xưa” ấy, góp với những đức tính của mụ Gà Mái hắn vừa điều tra viết măi mới được mấy ḍng :



Văn tế Gà Mái



Hỡi ôi! Hỡi ôi! Hỡi ôi!
Gà Mái! Gà Mái! Gà Mái !
Nhớ linh xưa,
Đoán mộng như thần
Lại biết tinh nghề toán bói
Thời oanh liệt, trong một năm đẻ trứng hơn ba trăm
Từng độc chiếm giải “ quán quân sinh sản”
Buổi tang thương, chỉ mấy phút, chết con hàng nửa tá
Được tứ ban câu “ Kê đức khả phong”
Than ôi!
Từ nay . .
Lấy ai dạy trẻ viết ngoài vườn
Hết kẻ ấp con nằm trong ổ
Bọn “gà bồi” chẳng được dạy răn
Việc “ tục tác” thôi đành bỏ dở
Hỡi ôi !
Hồn có linh thiêng
Xin chứng dám
Vài hạt gạo
Một nắm cỏ
Lễ đơn sơ nhưng chan chứa ḷng thành
Mai đây dù chẳng hiển linh
Cũng phải nhớ về phù hộ



Lễ hạ huyệt cử hành rất long trọng, Sư vương nói mấy lời chia buồn với tang gia, không quên nhấn mạnh rằng: “ Kê phu nhân chết như vườn Thượng Uyển mất một đóa hoa xinh đẹp nhất” Vương Phi tuyên bố: “ Kê phu nhân là một Nữ Anh Hùng của dân tộc, suốt đời đă tranh đấu cho Nữ quyền . . v. v.”



Lừa tán dương: “Kê phu nhân là người mẹ kiểu mẫu”. Điều này ai cũng có thể chấp nhận được. Đến lúc Chuột Nhắt dám quả quyết rằng: “ Kê phu nhân suốt đời đă tận tụy hy sinh cho tổ quốc và giống ṇi, mặc dầu Bà mất đi nhưng tinh thần tranh đấu kiên cường vẫn c̣n tồn tại măi với non sông “ th́ ai cũng thấy là hơi . . . lạc đề!



Nhưng thôi, đời ai chẳng có một lần chết, nhằm nḥ ǵ ba cái lặt vặt cho đẹp ḷng nhau ấy. May rủi cả, nếu biết chết cho đúng lúc, đúng kiểu th́ lắm khi cũng thu hoạch được khá nhiều lời chúc tụng vui vẻ cả làng. Đối với một kẻ “ tài hoa bạc mệnh” như mẹ Gà Mái th́ chỉ nên thương chứ không nên ganh ghét.
Đọc diễn văn xong, Sư vương vừa đói vừa mệt. Trở về chưa đến nhà đă kêu đói ầm lên, bảo Vương Phi phải làm ngay món ăn tẩm bổ: một tá trứng gà tươi chiên ốp lết với nấm Linh Chi để khai vị. Món chính là 6 con gà tơ chưng cách thủy với Hà Thủ Ô và Kỷ Tử. Đáng lẽ ngày thường th́ món gà luộc chấm với tiêu muối chanh hành rau răm cũng ngon tuyệt vời rồi, nhưng nay gà Mái mẹ đă được phong: “ Nhất Phẩm Kê Phu Nhân” th́ con cháu cũng có phần thơm lây. Phải nấu ăn cách nào cho xứng với chức tước và danh dự của chúng nó.



Lễ an táng hoàn tất, tấm bia trên có khắc mấy chữ “ Kê phu nhân chi mộ” cũng đă dựng xong, bá quan ai về nhà nấy yên nghỉ, chỉ có một ḿnh Thỏ xin t́nh nguyện ở lại canh mộ cùng với tang gia. Sáng hôm sau Thỏ thức dậy rất ngạc nhiên và mừng rỡ thấy bệnh nhát gan kinh niên gia truyền của hắn đă khỏi hẳn. Tin này loan ra rất chóng, chẳng mấy chốc tất cả triều đ́nh đều biết. Chó nhà đến mách với chó Sói, và Sói cũng muốn đến nằm bên mộ để may ra khỏi bệnh ngu đần.



Sói mời Sóc, Khỉ và một số đông các quan văn vơ cao cấp cùng đến làm lễ mở cửa mả. Cả bọn nằm xuống bên cạnh mộ, một lúc sau Sói đứng dậy và tuyên bố bệnh ù tai kinh niên của hắn đă khỏi hẳn, c̣n bệnh ngu đần không nghe nhắc đến.



Sóc kêu lên một cách thành kính:



- Thật là thánh tích!



Sói thêm:



- Như thế nghĩa là Chồn đă hại một Nữ Thánh của chúng ta!



Lợn Ḷi đi ngang qua nghe thấy lắc đầu thở dài:



- Tội nghiệp cậu Chồn, phen này có chạy đằng trời!



26 - Sứ Giả Gấu




Gấu tuân lệnh Sư vương không nài gian lao khổ sở đi triệu Chồn. Hắn phải vượt qua rất nhiều đèo núi, đồng vắng mới đến được nơi Chồn ở.



Từ hôm rời Tu viện về, Chồn cùng hai con sửa sang lại hang hầm rất kiên cố, ngoài ra hắn lại c̣n làm thêm nhiều cửa bí mật, hang giả để đánh lừa mọi người, Gấu phải vất vả măi mới đến được “ Đại bản doanh” của Chồn.



Chồn vừa ăn xong một con gà ướp đang sửa soạn ngủ trưa. Vợ Chồn vừa dọn dẹp nhà cửa vừa trông nom các con không cho chúng làm ầm ĩ sợ phá giấc ngủ của chồng.



Trong nhà vừa mát vừa yên tĩnh lại vừa đầy đủ tiện nghi rất dễ chịu. Chồn đang mơ màng sắp ngủ say bỗng nghe tiếng đập cửa một cách cấp tốc.



Gấu đă đến trước cửa, và trong khi chờ đợi hắn suy nghĩ không biết nên làm thế nào để bắt Chồn. Nên dùng vơ lực phá cửa trói gô hắn lại giải đi như một tên phạm nhân, hay là nên lễ phép đưa chiếu chỉ của Quốc Vương tuyên triệu Nam Tước Chồn? Thực khó nghĩ! Trong khi ấy Gấu bỗng chú ư nh́n cánh cửa bé tí tẹo nhưng kiên cố vô cùng và hắn thấy khỏi cần suy nghĩ ǵ nữa. Ngoài cách rất lễ phép với Chồn ra không c̣n có cách ǵ hơn.



Gấu cất tiếng gọi lớn:



- Nam tước Chồn ơi! Có sứ giả của Quốc Vương đến. Xin anh ra nhận chiếu chỉ. Quốc vương mời anh đi dự hội nghị tối khẩn. Trong Triều đ́nh nhiều kẻ dèm pha anh lắm. Anh không tự đến minh oan không được!



Ngay từ lúc đầu Chồn đă đoán biết t́nh h́nh thế nào cũng có ngày hôm nay. Thấy Gấu đến một ḿnh hắn không sợ có sự xung đột. Chồn đă chuẩn bị sẵn sàng mọi cách đối phó nên lễ phép trả lời:



- Xin kính chào anh Gấu. Tôi đang tụng kinh không thể ra đón anh vào ngay được xin anh tha lỗi. Đường sá xa xôi thế anh cũng chịu khó đến thật quí hóa quá. Lúc nào tôi cũng hoan nghênh anh đến chơi, nhưng lần này tại sao Quốc Vương không phái ai lại phái anh tuổi tác thế đi đường xa có khổ thân không? Nhưng dù sao anh đến là một điều vinh dự cho tôi. Tôi sẽ theo anh về kinh ngay mặc dầu hôm nay tôi đang ốm năng!



Gấu hỏi lại:



- Anh ốm bệnh ǵ thế?



- Nào có bệnh ǵ đâu! Chỉ tại ăn nhảm. Nhưng thôi trước hết tôi phải cảm tạ anh. Quốc vương thật có ḷng quí mến tôi mới sai một Đại thần quan trọng như anh đến thăm.



Gấu không biết trả lời thế nào. Trong ḷng hắn tuy thích lắm nhưng Sư vương đă dặn phải đề pḥng những lời đường mật của Chồn, nên không dám trả lời sợ bị lừa.



Chồn đă dậy nhưng không mở ngay cửa chính. Chồn đi ṿng quanh ra cửa hông và đứng ngay sau lưng Gấu làm Gấu giật ḿnh kinh hăi tưởng có thích khách.



Chồn bảo Gấu:



- Nào, bây giờ chúng ta lên đường. Quả thực tôi vẫn c̣n ốm nhưng để anh đợi lâu không tiện, vả lại được đi cùng anh tôi rất hân hạnh.



Gấu lễ phép hỏi:



- Anh ăn ǵ đến nỗi sinh bịnh thế?



- Cũng tại cái ổ mật của mấy con ong dịch vật hại tôi mới ra nông nỗi thế này!



Gấu ngạc nhiên và mừng rỡ:



- Mật ong?



- Vâng, tôi không biết tại sao trên đời lại có người thích món ấy được! C̣n tôi, lần sau đói meo cũng đành chịu, ăn mật vào rồi lại sống dở chết dở.



Gấu nghe nói đến mật đă thấy thèm, liếm môi măi:



- Mật ong là một món ngon nhất thế gian. Tôi có thể trả bất cứ giá nào để có được mật ong. À, anh làm thế nào kiếm ra được?



Chồn thản nhiên:



- Tôi muốn bao nhiêu mà chẳng có! Tuy thế nhưng bây giờ các vàng tôi cũng không dám ăn nữa!



- Sao anh nói dại thế không sợ mang tội vơiù trời. Mật ong là món ngon nhất, quí nhất, bổ nhất thế gian. Tôi thích điên luôn nữa là khác. Anh có thể cho tôi biết ở đâu có mật không? Anh cứ tin ở tôi. Tôi là người bạn tốt nhất trên đời của anh. Nếu anh cần ǵ cứ nói một tiếng tôi sẽ hết sức giúp anh. Trời! Mật ong!



Chồn giả vờ không tin:



- Anh đùa đấy à?



- Tôi nói thật. Thề có mặt trăng làm chứng.



- Nếu anh thích thật, tôi xin mời anh một bữa no say. Cách đây không xa, ngay dưới chân núi có một nhà nuôi rất nhiều ong mật.



Gấu thèm quá dục:



- Thế chúng ta đi ngay đi.



Chồn vờ ngần ngại:



- Nhưng c̣n mệnh lệnh của Quốc Vương?



- Anh đừng lo tôi sẽ giúp anh. Bọn chúng nó kiện nhưng chẳng có chứng cớ ǵ cả. Tôi sẽ đứng về phía anh mà? Nhưng, ở đâu có mật?



- Tôi xin đưa anh đi ngay bây giờ. Mặc dầu tôi c̣n yếu lắm nhưng cũng cố gắng để anh thấy ḷng thành của tôi đối với anh. Bạn bè tôi nhiều lắm nhưng xưa nay tôi chỉ quí mến, kính trọng một ḿnh anh thôi. Hôm nào vào kinh xin anh nhớ giữ lời hứa bênh vực tôi,chống lại cho bọn chúng nó không làm ǵ được tôi, th́ anh muốn bao nhiêu mật cũng có.



Điều kiện thỏa thuận xong, Chồn dẫn Gấu đến nhà một tiều phu hắn vẫn từng phá khuấy xưa nay. Trong vườn bác ta đầy gỗ ngă sẵn để sửa soạn đẵn ra đi bán. Có một khúc cây bác tiều đă chẻ hai nhưng c̣n dính liền với nhau một đầu: bác ta chèn vào một mảnh gỗ cho hở để ngày mai tiếp tục công việc.



Chồn chỉ khúc cây ấy bảo Gấu:



- Trong bộng cây này có rất nhiều mật ong. Anh chui đầu vào càng sâu càng tốt. Nhưng tôi khuyên anh đừng ăn tham quá kẻo lại ốm như tôi th́ phiền lắm.



Gấu trả lời:



- Anh tưởng tôi tham lam lắm sao. Tôi là người có điều độ và lúc nào cũng tự biết kềm chế ḿnh.



Gấu nói xong chui cả đầu lẫn hai chân trước vào bộng cây. Chồn vội vàng dùng

hết sức lực rút mảnh gỗ chèn ra. Và như thế cây bèn cặp lại với nhau, cặp cả đầu lẫn chân Gấu thật chặt. Gấu đau quá vừa kêu la vừa chửi rủa, hai chân trước hắn vùng vẫy lăn lộn đùng đùng làm bác tiều phu nghe tiếng vác búa chạy đến.



Chồn nói mỉa Gấu:



- Anh Gấu, mật ngọt đấy chứ! Ḱa bác tiều phu đă ra rồi đấy. Anh ăn no rồi bác ấy sẽ mời anh uống rượu.



Chồn nói xong chạy mất.



Bác tiều thấy Gấu bị cặp chặt không chạy được bèn về nhà gọi thêm người đến. Cả bác gác nhà thờ, Giáo sĩ và bà bếp cũng chạy ra xem. Gấu thấy mọi người cùng đổ xô đến càng hoảng sợ cố hết sức vùng vẫy rút được đầu ra ngoài nhưng bị trầy trợt rất nặng. Hai chân hắn vẫn c̣n bị cặp, cuối cùng cũng rút ra được chỉ phải tuột hết cả da tay và móng. Máu chẩy nhiều làm hắn đau quá lê chân chạy không nổi. Mọi người cùng vác gậy gộc bổ vào đầu vào ḿnh hắn như mưa. Gấu lăn lộn kêu la một chốc bỗng vùng dậy đâm bổ vào đám đàn bà đứng xem cạnh đấy. Bọn họ sợ hăi xô nhau chạy, bà bếp của nhà thờ trượt chân ngă xuống sông. Giáo sĩ thấy vậy gọi:



- Có người ngă xuống sông. Ai cứu được xin tặng một ṿ rượu nếp.



Nghe nói có rượu ai nấy cùng quay về phía sông. Gấu nhờ lúc ấy cũng nhảy xuống sông. Hắn định chết dưới nước c̣n hơn để bọn người kia bắt được sẽ làm thịt hắn, ướp muối nướng chả, c̣n khổ hơn nhiều. Nhưng Gấu may mắn bám được vào một mảnh ván và cứ theo gịng nước trôi xuôi măi.



Bác tiều phu thấy mất Gấu phàn nàn:



- Thôi thế là phúc bảy mươi đời nhà nó, lại thoát mất! Cũng chỉ tại các bà cả! Giá các bà đừng có lăng quăng cứ ở yên trong nhà có phải được ăn thịt Gấu không! Các bà đ̣i đến giúp kỳ thực chỉ làm vướng chân vướng cẳng người ta, chạy nhốn nháo, la chí chóe thế là giúp đấy! Lần sau con lạy các bà cứ ở nhà hưởng phúc cho con nhờ!



Có người trông thấy một cái tai Gấu c̣n bị kẹp trong khúc cây bảo:



- Thế nào Gấu cũng c̣n đến thăm chúng ta. Ôâng ấy bỏ quên cái tai không kịp lấy đi.



Cả bọn cùng cười ồ lên kéo nhau ra về.



Gấu bám chặt mảnh ván trôi theo gịng nước. Trong ḷng hắn rất uất ức, vừa oán giận loài người ác độc, vừa oán giận Chồn ám hại.



C̣n Chồn, sau khi rời Gấu, đi quanh ra sau vườn bắt được con gà mang xuống bờ sông ăn. Lúc ăn xong hắn vừa uống nước nghĩ thầm:



- Thôi thế thoát cái ông Sứ giả của Triều đ́nh! Giờ này chắc ông ta đă “ tiêu diêu miền cực lạc” rồi! Quốc vương sẽ không bao giờ gặp lại quan Tiền phong Gấu, sẽ quên câu chuyện này. Thế là ta lại có thể ăn no ngủ kỹ!



Chồn nh́n ra gịng sông và ngạc nhiên thấy Gấu đang trôi dần đến. Chồn chửi thầm:



- Lăo tiều thực là đồ vô dụng! Lễ vật ta đă đem đến tận nhà cũng không biết thâu! Cả một con Gấu to béo thơm tho đến như thế ăn suốt cả một mùa đông cũng không hết, lại c̣n chê? Nhà giàu thèm rỏ dăi c̣n không có ăn, lăo tiều không lẽ lại không thèm thịt Gấu?



Hắn cất tiếng gọi to:



- Ḱa anh Gấu! Anh ăn xong rồi đấy à?



Gấu không trả lời hắn. Chồn nói tiếp:



- Anh có quên ǵ ở nhà bác tiều không? Tôi có quen bác ta để tôi nhắn gởi trả lại cho anh. Ai cắt tóc cho anh mà vụng quá, xén cả tai của người ta đi thế kia! À này, nếu lần sau anh cũng trả giá như thế này, th́ bao nhiêu mật cũng có!



Chồn thực mất dạy. Đă hại người ta đến như thế kia vẫn c̣n chưa tha!
Gấu theo mảnh ván trôi xuôi theo gịng nước. Hắn ngâm ḿnh dưới nước mát cho bớt đau. Đến một chỗ cạn hắn leo lên bờ cố lê thân xác về kinh đô.