CON CHỒN TINH QUÁI

Chương 12/phần 28-31

 
28 - Chồn về kinh

Chồn lâu ngày không gặp Lợn Ḷi nên không rơ ḷng dạ người bạn tâm giao của ḿnh ra sao. Lúc Chồn thấy Lợn Ḷi từ xa đến, trước hết hắn đóng cửa lại v́ sợ Lợn Ḷi dùng sức mạnh áp đảo hắn trước khi hắn có th́ giờ dùng quỷ kế.

Lợn Ḷi hiểu ư nói rất ngọt ngào:

- Tôi đây chứ có phải ai xa lạ đâu! Có nhiều chuyện quan hệ lắm nên tôi phải thân hành đến đây thương lượng.

Chồn yên tâm mở cửa và hai người bắt tay rất vồn vă thân mật.

Chồn bảo:

- Chúng ta vào ăn cơm đă. Hôm nay có thịt gà hầm theo lối cổ truyền của tổ tiên để lại. Chúng ta chén đă rồi chuyện tṛ cũng không muộn.

Lợn Ḷi định rủ đi ngay nhưng nghĩ lại, dù sao cũng phải ăn trước đă. Hơn nữa món gà hầm theo lối cổ truyền của gịng họ nhà Chồn không phải lúc nào cũng có dịp được thử.

Aên xong đôi bạn tri kỷ ngồi dựa lưng vào ghế bành hút thuốc lá rừøng và bắt đầu câu chuyện.

Lợn Ḷi nói trước:

- Anh là người thông minh lịch duyệt đă nổi tiếng, thế mà bỗng dưng kháng chiếu hại Sứ làm ai cũng ngạc nhiên. Mọi thú đang kiện anh tung cả lên. Anh nên về Kinh ngay lập tức. Lần này là lần tuyên triệu thứ ba, nếu anh không tuân lệnh , Đại vương sẽ tuyên bố tử tội, hạ lệnh khắp nơi chư hầu đem binh về vây trại, lúc ấy tài sản gia đ́nh anh sẽ ra tro. Anh không thể thoát khỏi tay Đại vương, cũng không thể dùng vơ lực kháng cự, th́ nên về triều dùng mưu kế chống án. Anh là con người mưu trí đầy đầu, kế thoát thân biến hóa thiên h́nh vạn trạng, lo ǵ chẳng qua khỏi vụ này.

Chồn suy nghĩ một lúc trả lời:

- Anh nói cũng có lư. Tôi biết cả Triều đ́nh văn vơ đều ghét tôi vô cùng, nhưng lấy công tâm mà nói, biết bao nhiêu lần quốc gia hữu sự nếu không có tôi th́ cũng khó qua khỏi được. Đại vương chắc cũng phải hiểu như thế. Các quan tả hữu tuy đông nhưng chỉ toàn một bọn giá áo túi cơm. Trong lúc tai nạn có hiến được kế nào th́ cũng chỉ là kế ngu kế ngốc, chỉ tổ làm hỏng đại sự thêm thôi. Những lúc ấy việc ǵ cũng giao trách nhiệm cho tôi, mà không có việc ǵ là tôi làm không thành công. Cũng chỉ v́ thế nên bọn chúng ganh ghét nhất định hại tôi cho kỳ được. Trước kia tôi nhất định không về, nhưng bây giờ thấy anh khuyên cũng có lư. Uy quyền của Đại vương rất lớn, không địch nổi th́ đành phải tuân, chỉ c̣n nước t́m cách giảng ḥa với bọn chúng vậy.

-

Việc đi của Chồn được quyết định xong. Lơn Ḷi yên trí cũng không nói ǵ thêm về chuyện kinh đô nữa. Tối hôm ấy cả nhà chuyện tṛ rất vui vẻ. Chồn khoe với Lợn Ḷi tài nghệ của các con, đứa nào cũng hy vọng tương lai sẽ rực rỡ vô cùng. Thằng lớn đă biết bắt gà mẹ, thằng bé đă biết lùa gà con, biết nhẩy xuống nước đuổi vịt, thằng út tuy c̣n sà trong ḷng mẹ cả ngày nhưng đôi mắt tinh ranh, bộ mặt láu lỉnh tỏ ra chẳng bao lâu sẽ theo kịp hai anh.

Lợn Ḷi khen;

- Gia đ́nh anh thực có phúc! Các cháu thông minh như thế chiû ít lâu là có thể giúp anh , đem danh dự lại cho giống Chồn không phải là ít.

Măi đến khuya cả nhà cùng đi ngủ để mai Lợn Ḷi và Chồn c̣n phải lên đường sớm.

Trước khi ngủ Chồn bảo vợ:

- Ngày mai anh về kinh, em ở nhà đừng lo ǵ cả. Có lẽ phải mất nhiều th́ giờ mới xong vụ này, nhưng kho lương thực chúng ta c̣n đủ dùng trong ba tháng, và các con cũng đă biết săn bắt. Em bảo chúng nó gắng kiếm thêm để dành pḥng lúc anh về không chừng phải đóng cửa ẩn cư một thời gian.

- Anh cứ lo đối phó với kẻ thù, việc nhà đă có em lo liệu. Anh cố chóng trở về kẻo em và các con nhớ. Em sẽ ngày đêm cầu nguyện cho anh b́nh yên.

Sáng hôm sau điểm tâm xong, đôi bạn lên đường. Đi được một lúc Chồn thở dài nói:

- Thú thực với anh, bây giờ tôi thấy lo quá. Ngày mai không biết sẽ ra sao, may ít rủi nhiều sợ trốn không khỏi móng vuốt kẻ thù. Nếu tôi có mệnh hệ nào tôi sẽ không được lên Thiên đàng, tôi muốn xưng tội với anh để lương tâm bớt cắn rứt.

- Anh biết ăn năn hối hận th́ c̣n ǵ bằng, nhưng sau khi xưng tội phải thành tâm chừa bỏ nết hư tật xấu, chứ nếu lại cứ tái phạm như cũ th́ cũng vô ích.

- Vâng, tôi sẽ cố giữ ǵn khỏi tái phạm, nếu c̣n hy vọng sống sót.

Chồn bắt đầu kể lể:

- Anh ạ. Trong đời tôi xưa nay chưa từng có lúc nào thấy ḿnh bị lương tâm cắn rứt như hôm nay. Tôi đă phạm rất nhiều tội. Tất cả bách thú không có giống nào trêu ghẹo được mà tôi tha không trêu. Cả đến Gấu và Sói cũng bị tôi cho nhiều trận thất điên bát đảo. Nhưng nghĩ cho kỹ lại, mỗi khi tôi ghẹo ai một phần cũng là để tự vệ trước. Chúng ta ai chẳng phải tranh đấu để ǵn giữ tính mạng Nếu chúng ta rủi sinh ra không có sức mạnh th́ phải có trí khôn lanh đối phó để tồn tại với đời., mà đời là một chuỗi ngày đấu tranh mănh liệt không ngừng.

- Đối với bạn bè thân thiết như Sói tôi cũng trêu, tử tế lắm tôi mới nương tay một chút, nhưng thú thực lắm khi cơ hội cám dỗ mạnh quá tôi không đè nén được. Anh cũng biết chúng ta đều không phải là Thánh, nhưng bắt đầu từ hôm nay tôi hy vọng sẽ tập làm Thánh nhân hay ít nhất cũng thành Đạo nhân. Tôi sẽ dùng đức độ đối xử lại tất cả kẻ thù của tôi. Tôi sẽ tha thứ cả những hành động tranh đấu bỉ ổi nhất của bọn chúng. Nếu Quốc Vương tha tội, tôi sẽ t́m một nơi xa vắng ẩn cư, ăn rễ cây, cành lá, hoa quả mà thôi, không sát sinh hại vật nữa.

Lợn Ḷi cảm động bảo:

- Nếu anh có ḷng thành thật ăn năn chắc Quốc Vương sẽ tha thứ cho anh.

Đến một ngă tư, Lợn Ḷi đang ngần ngại không biết nên đi về phía nào, Chồn chỉ tay bảo:

- Chúng ta đi bên phải, phong cảnh vùng này rất đẹp, lại có một cái trại chăn nuôi.

Chồn không nói rơ tại sao hắn biết rơ vùng này, và cái trại ấy có liên lạc quan hệ với hắn đến tŕnh độ nào. Lợn Ḷi vẫn ngây thơ đi theo, Chồn vẫn thành thực kể lể những lời ăn năn hối hận. Bỗng có mấy con gà thơ thẩn đi chơi gần đấy, chúng vừa cười đùa vừa tung tăng chạy nhảy một cách vô tư. Một con gà trống rất đẹp mă theo sau các cô gà choi choi, hắn ù hănh diện v́ có cái mào đỏ chói trên đầu, hắn nh́n chung quanh một cách ngạo nghễ tưởng như trên đời chỉ có một ḿnh và bọn gà mái tơ kia thôi.

Cái cảnh tượng này làm Chồn cảm thấy xúc phạm, hắn coi như đă bị con gà Trống kia khiêu chiến, làm nhục đến danh giá của gịng họ nhà Chồn. Hắn tức giận nhẩy đến vồ ngay con gà Trống hỗn láo và nhai ngấu nghiến. Bọn gà con chạy cuống cả lên gọi nhau chui vào rào không c̣n dám nh́n Chồn đang làm ǵ nữa.

Lợn Ḷi bất măn nói:

- Anh vừa mới nói bao nhiêu là lời ăn năn hối hận thế mà bây giờ lại hành động như thế đấy? Anh không chừa được tính xấu ấy tôi buồn lắm. Không lẽ anh vừa trông thấy gà là bao nhiêu lời thề thốt hứa hẹn đều trôi ra sông ra biển hết!

- Anh không biết có một chúng bệnh gọi là “ kiện vong” hay sao? Đó là bệnh quên. Tôi mắc bệnh này rất nặng. Thực tôi không hề có ư định giết hại ai cả. Đó chỉ là cơn bịnh đang lên đấy thôi!

Đôi bạn đi qua khỏi trại, nhưng đầu Chồn vẫn quay về phía sau, mắt t́m ṭi qua các khe rào.

Lợn Ḷi mỉa mai:

- Anh nh́n ǵ thế? Đường đi trước mặt chớ có phải sau lưng đâu.

Chồn căi:

- Anh lầm rồi. Tôi có nh́n gà đâu. Đáng lẽ anh phải để yên đừng làm rộn tôi mới phải. Tôi đang tưởng niệm và cầu siêu cho linh hồn con gà vừa mới chết được tiêu diêu miền cực lạc. V́ dù sao cũng là lỗi tại tôi.

Lợn Ḷi nghe thế đành phải im lặng cho Chồn đi giật lùi cho đến khi khuất hẳn bóng dáng đàn gà mái tơ.

Quăng đường c̣n lại không có việc ǵ đáng tiếc xảy ra, cũng không có trại nuôi gia súc nào, nên Chồn giữ đuợc thái độ b́nh tĩnh đạo đức của kẻ đang ăn năn hối lỗi.


29 - Chồn Tự Biện Hộ



Có vài thám tử trông thấy Lợn Ḷi và Chồn từ đằng xa đến vội vàng chạy về báo tin. Tin này lập tức được truyền đi rất nhanh. Bách thú đều tụ tập ở Pháp đ́nh đợi xem xử Chồn đông không c̣n một chỗ chen chân. Trong số này kẻ hiếu kỳ đi xem cũng có, và một số đông định nhân dịp cũng kiện Chồn vài vụ đă để dành từ lâu . Bây giờ hắn thất thế rồi mà không lợi dụng cơ hội kiện hắn th́ c̣n đợi đến bao giờ nữa!

Chồn vào đến nơi trông thấy kẻ thù bao vây chung quanh ṭ ṃ xầm x́ phê b́nh, hắn vẫn cứ phớt tỉnh như thường.

Chồn ngẩng đầu rất cao, giữ vẻ uy nghi của một vị Nam tước giống như những lúc hắn đi triều kiến Quốc Vương. Chồn cúi chào Sư vương và Vương phi một cách cung kính.

Chồn cất giọng nghiêm trang đĩnh đạc bắt đầu nói:

- Tâu đại vương, thần mấy hôm nay rủi bị ốm không đi đường xa được nên chậm đến thỉnh an, xin Đại vương xá tội. Thần mong rằng Đại vương rất anh minh sẽ không v́ thế mà nghi ngờ đến ḷng trung thành của thần đối với Đại vương.

Trong cuộc lữ hành vừa qua thần nghe Lợn Ḷi kể có nhiều bạn thân, sơ đang kiện thần. Và thần xin được biện hộ để tỏ ḷng thanh bạch.

Sư vương nghiêm nghị bảo:

- Ngươi là một kẻ rất có khẩu tài. Ta không muốn nghe những lời nịnh hót vô ích.

- Tâu đại vương ḷng trung thành của thần không phải chỉ là những lời nịnh hót tầm thường. Thần dám chắc là trên đời này chỉ có một ḿnh thần là kẻ trung thành tận tụy với Đại vương mà thôi!

- Ngươi nói ngươi trung thành thế mà hai sứ giả của ta phái đến ngươi đă đón tiếp như thế nào? Ngươi cứ xem những vết thương c̣n băng bó kia th́ biết trách nhiệm về ai.

Chồn căi hơi mỉa mai:

- Dầu sao thần cũng không thể chịu tội thay cho kẻ khác. Về chuyện Gấu, thần dắt Gấu đến một nơi có mật theo lời Gấu yêu cầu, và đó cũng là bổn phận của chủ nhân phải lo đăi khách cho chu đáo. C̣n việc Gấu tham ăn và ngu dốt đút đầu vào bộng cây đến nỗi rút không ra, không lẽ đó là lỗi của thần hay sao?

Về chuyện Mèo, v́ thần ăn chay nên dọn hoa quả ra mời, Mèo nhất định không thèm ăn, bắt buộc thần phải dắt sang nhà hàng xóm bắt chuột. Thần làm sao biết được bên trong có bẫy đặt sẵn để Mèo bị mắc? Tâu Đại vương hai kẻ ấy v́ tham ăn và hấp tấp dại dột nên mắc nạn chứ thần có lỗi ǵ đáng trách đâu!

Vương phi cho là có lư bèn nói nhỏ ư kiến ḿnh với Sư vương.

Sư vương vẫn nghiêm nghị:

- Ngươi giải thích chuyện đó ta nghe cũng thông nhưng c̣n những chuyện khác nữa. Những kẻ kiện ngươi không kể sao cho xiết. Tội ngươi ta sai lấy khẩu cung của tiên cáo chép đầy cả một kho giấy của Hoàng cung. Có lẽ nên kể tên những ai không kiện c̣n giản dị hơn nhiều. Đơn kiện đếm cả ngày không hết! Sói kiện ngươi nhiều nhất.

- Tâu đại vương, Sói với thần không bà con gịng họ ǵ hết, nhưng thần v́ kính trọng Sói là bậc tuổi tác nên lúc nào cũng gọi bằng cậu, xưng cháu rất lễ phép cung kính, trong các cuộc săn mồi bao giờ thần cũng nhường nhịn Sói cũng như đă nhường nhịn tất cả các bạn bè quen thuộc khác. Phần thiệt bao giờ cũng về thần.

- Nghe ngươi nói ai cũng tưởng ngươi là Thánh nhân. Thế nhưng c̣n Chó, Mèo, chim, Thỏ. Lại c̣n mụ Gà Mái Cả và đàn con ai tàn sát một cách thảm thương ?

Chồn thở dài:

- Tâu Đại vương thần xin thú thật tất cả, và Đại vương sẽ thấy thần chỉ là một kẻ đáng thương, là một nạn nhân mà thôi! Trời sinh ra thần và ban cho thần cả những tính nết thần không muốn có. Chẳng hạn như tính ham chuộng thịt gà! Mà đồng thời cũng rất ghét loài gà! Thật là mâu thuẫn làm sao! Thần vừa thích chúng vừa ghét chúng, thần chỉ là một nạn nhân của tính nết trời sinh, thần biết làm thế nào để biến đổi được.

- Thần ghét chúng v́ thái độ rởm đời kiêu căng ngu ngốc, lúc chúng muốn trốn tránh những địch thủ trong trí tưởng tượng, chúng kêu thét lên từng cơn một cách ngớ ngẩn buồn cười. Có lúc làm bộ muốn bay bổng lên một cách lố bịch, lúc nào cũng làm bộ làm điệu giả dối và kiêu ngạo một cách ngây ngô. Chúng nó dốt nhất thế gian mà lại cứ tưởng ḿnh thông thái nhất trên đời. Chữ viết xấu như mèo cào mà lúc nào cũng khoe, gặp ai cũng viết chữ ra đố xem có hiểu không, kỳ thực chữ nó viết chính nó cũng đoán không được.

Thần ghét chúng mà đồng thời thần cũng yêu mến chất thịt của chúng vô cùng. Thần vừa yêu những thớ thịt tươi mềm, ngọt, thơm và béo bổ của chúng, vừa yêu những đốt xương mềm ḍn tan, lại càng thích nghe chất xương cọ xát vào răng.

Hai cái ư tưởng yêu và ghét ấy lúc nào cũng vấn vương quấn quít trong đầu óc thần xúi dục thần lúc gặp là phải giết và ăn, như thế cả hai điểm yêu và ghét đều được thơa măn. Và cũng chỉ v́ thần lắm khi được may mắn nên có kẻ tham lam ngu ngốc khác, thường rủi ro trong khi săn mồi sinh ḷng ganh ghét. Hôm nay chúng viện cớ này cớ kia ra để kiện thần, kỳ thực chính bản thân chúng cũng phải săn mồi để sống, bảo rằng thần có tội thật không công b́nh tí nào!

Về vụ Sói bị băng đóng chặt vào đuôi nên bị người ta đánh đuổi là tại v́ Sói tham lam quá, định câu thực nhiều cá nên đuôi mới đính chặt vào băng. Thần đă khuyên bảo măi nhưng anh ấy chứng tham lam vẫn không thể nào chừa được. Vụ Sói rơi xuống giếng cũng chỉ v́ tham lam và ganh tị muốn chia hạnh phúc của thần ở dưới giếng nên mới đâm đầu vào. Chứ lúc ấy thần ở dưới đáy giếng, Sói trên miệng giếng thần làm thế nào để lôi kéo hay xô đẩy cho Sói ngă được! Sói tự ḿnh xuống giếng và có bị đ̣n là tại Sói chứ đâu có liên hệ ǵ đến thần.

Vụ Mèo cũng thế, thần giúp Mèo rất nhiều nhưng chẳng bao giờ được một chút ǵ gọi là đền bù công lao khó nhọc. Mèo bị đứt đuôi v́ tham ăn, trông thấy sữa là liếm lấy liếm để, không c̣n biết trời đất bạn bè ǵ nữa, ăn đến nỗi bụng chương lên không chạy nhanh nên bị nắp rương rơi làm đứt đuôi . Mèo đă cướp khúc dồi của thần c̣n trở ngược lại kiện thần, thực là vừa ăn cướp vừa la làng . . .

Mèo bước ra trả lời:

- Dồi ấy tôi cướp được trên tủ là của tôi.

- Nhưng anh ném nó xuống đất, và tôi nhặt được, nó là của tôi.

- Không phải, của tôi.

Chồn mỉa mai:

- Dù là của Đại vương đi nữa th́ bây giờ nó cũng đă ở trong bụng anh rồi, anh c̣n chưa bằng ḷng sao?

Mèo im lặng, Chồn lại tiếp:

- Về vụ Thỏ, thần dạy học tṛ hát, lẽ nào không có quyền trách phạt lúc học tṛ lầm lẫn hay sao? Thỏ kiện không đúng, Hải Ly can thiệp làm to chuyện cũng là sai.

Sói đến trước mặt Sư vương nói:

- Xin Đại vương đừng trúng kế Chồn. Nghe hắn nói ai cũng tưởng hắn là Thánh sống, nhưng tất cả mọi nhân vật có mặt tại đây đều đă từng nghe lời hắn mà bị lừa điêu đứng, chết đi sống lại cả . Xin Đại vương đừng tin hắn mà mất uy tín của triều đ́nh.

Chung quanh nhiều tiếng th́ thầm nổi lên. Tất cả đều lọt vào tai Sư vương.

Sư vương nghiêm khắc bảo:

- Không lẽ ta lại không biết phân biệt trái phải, không biết xử đoán công b́nh sao? Không lẽ ta là một đứa trẻ con phải chờ người ta chỉ bảo việc ḿnh phải làm sao? Không lẽ ta là một Quốc vương bù nh́n vô dụng không biết xử kiện là ǵ bao giờ?

Sói hoảng hốt lùi lại không dám nói thêm ǵ nữa.

30 - Vận Mệnh Chồn



Sư vương thực t́nh mến tài nên không nỡ giết Chồn, nhưng dư luận tất cả đều phản đối Chồn làm Sư vương rất khó nghĩ. Chỉ trừ Lợn Ḷi, Khỉ, c̣n ngoài ra gần như tất cả đều có ân oán giang hồ với Chồn, và bất cứ lúc nào chỉ cần có một người xướng lên là ai cũng thấy ḿnh phải đ̣i trả nợ máu xương với Chồn .

Chồn đứng nh́n chung quanh, quan sát tất cả mọi người một cách b́nh tĩnh, h́nh như việc này không quan trọng và cũng không đáng để tâm .

Bỗng Chồn nghe có tiếng gọi khe khẽ sau lưng. Chồn quay nh́n lại th́ ra Chuột Đồng. Chuột lo lắng hỏi:

- Anh có sợ không? Nguy lắm, bọn họ nhất định giết anh đấy!

Chồn cười;

- Không sao. Họ đă lột được da tôi đâu?

- Anh định làm thế nào để gỡ tội? Liệu có thoát được không?

Chồn để tay lên môi:

- Suỵt, khe khẽ chứ. Bí mật! Một sự bí mật ly kỳ vô cùng. Anh muốn biết th́ lại gần đây tôi nói vào tai cho nghe. Tôi chỉ nói với những ai có ḷng lo sợ cho tính mệnh của tôi như anh thôi.

Chuột Đồng thật thà ḅ đến. Chồn chụp lấy và xé ra ăn ngay tức khắc.

Chim Cú trông thấy vụ mưu sát trước tiên. Hắn kêu rú lên một cách rùng rợn làm ai cũng tưởng hắn bị tai nạn ǵ. Nhưng chỉ trông thấy Chồn đang ăn thịt Chuột một cách ngon lành. Tất cả đều la ó lên. Thế là Chồn lại phạm thêm một tội mới nữa!

Sư vương chính mắt trông thấy con Chuột vô tội bị hại, không thể thiên vị được nữa quả quyết ra lệnh:

- Xử tử Chồn. Và xử ngay lập tức.

Chồn nghe tuyên án hắn nghĩ thầm không lẽ trăm mưu ngh́n kế như hắn mà đành bó tay chịu chết? Mà nếu không bó tay chịu chết th́ làm thế nào bây giờ ?

31 - Giờ Hành H́nh



Thế là Chồn bó tay chịu trói trong muôn ngàn tiếng ḥ reo. Cả đại đội kéo ra pháp trường cách đấy không xa. Chồn vốn là một Nam Tước xưa nay, nhưng bây giờ bị lột hết tất cả chức tước, huy chương, bội tinh, và gia sản cũng sẽ bị tịch thu sung công để bồi thường cho các nạn nhân của Chồn.

Lúc đến gần giá thắt cổ, Mèo bảo Sói:

- Anh c̣n nhớ lúc anh Sói Úùt bị xử tử ngày xưa không? Chính Chồn làm Giám Sát quan, chính tay Chồn cột giây vào cổ. Mối thù này chắc anh chưa quên.

Mèo quay lại bảo Gấu:

- Trận đ̣n ăn mật vừa rồi cả thế giới đều chê cười. Thật không c̣n nhục nhă nào bằng. Chúng ta phải đồng tâm hợp lực hôm nay đừng để nó thoát. Cơ hội này mất đi sau này đừng ḥng làm ǵ được nó.

Sói trả lời:

- Tôi biết hơn ai hết, anh đừng lo. Anh chọn sợi giây thực chắc giao cho tôi để tôi cho nó chết ngay tức khắc, chết thực nhanh không c̣n kịp múa mồm múa mép biện hộ nữa!

Chồn nghe tất cả những lời bàn tán. Ban đầu hắn im lặng, măi sau hắn cất tiếng:

- Các anh thù tôi đến thế, bây giờ được treo cổ tôi cũng không biết cách treo để trả thù. Thực ra trong tất cả ở đây chỉ có anh Mèo là biết mùi vị dây tṛng cổ như thế nào thôi. C̣n hai anh chưa có kinh nghiệm này nên mới muốn tôi chết nhanh.

Sư vương, Vương phi, các đại thần quí tộc cũng đều ra đến pháp trường, chung quanh bách thú vây xem đông đầy.

Sói nói với phe ḿnh:

- Các anh hăy cẩn thận bao vây Chồn, đừng cho nó chạy.

Sói quay sang dặn vợ;

- Em đứng cạnh anh và phải canh chừng. Để nó trốn mất th́ vợ chồng ta chẳng c̣n mặt mũi nào nh́n ai nữa!

Sói lại bảo Gấu:

- Anh phải nhớ Chồn xưa nay vẫn khinh bỉ anh lớn xác mà ngu, bây giờ là cơ hội tốt để báo thù, anh đừng bỏ qua. Mèo, anh trèo lên cao buộc dây, tôi cất thang. Thôi thế là Chồn hết hy vọng nhé!

Chồn bảo:

- Các anh làm ǵ mà sợ hăi quá thế. CaÙc anh to lớn thế kia, lại c̣n cả một đội Ngự Lâm Quân của Đại vương vây chung quanh pháp trường, ai cũng vơ trang đến tận răng. C̣n tôi, một con Chồn bé nhỏ, bị trói tay chân thế này, c̣n có cách trốn đi đâu được! Các anh sợ tôi đến thế à? Nầy, ngày xưa cha tôi cũng chết treo nhưng không có nhiều người hầu hạ chung quanh chu đáo như thế này. Thôi có treo th́ treo nhanh lên không có chậm tí nữa lại làm tṛ cười cho thiên hạ!

Sói nói :

Các anh nghe thấy không? Thằng tù này chết đến nơi vẫn c̣n khoác lác. Chúng ta cùng kéo dây cất thang một lúc. Nó muốn chết nhanh th́ được chết nhanh!

Chồn lúc ấy mới hoảng hốt nghĩ thầm: Chết thực! Tay chân bị trói cả làm thế nào bây giờ? Chỉ c̣n cái lưỡi vẫn c̣n dùng được, ta thử cố khai thác xem!

Chồn nh́n về phía Quốc vương nói lớn:

- Trước giờ chết tôi xin Đại vương và Bách thú cho phép tôi được xưng tội. Tôi xin thú nhận tất cả các tội ác tôi đă làm kẻo ngày sau lỡ lại có ai gán cho tôi thêm những tội oan uổng khác. Thượng đế bao giờ cũng bao dung, vài phút sám hối chẳng là bao. Xin đại vương ban cho ân huệ cuối cùng.

Mọi người cùng thấy lời cầu xin của Chồn rất hợp lư, vả lại cũng không mất bao nhiêu th́ giờ. Sư vương ra lệnh cho phép và truyền một Giáo sĩ đến gần làm phép cho hắn được xưng tội.

Chồn bắt đầu kể:

- Xin Thượng đế rộng lượng tha tội cho tôi. Hôm nay trong tất cả bách thú có mặt tại đây chẳng có ai là kẻ không bị tôi khuấy phá. Thuở bé, lúc c̣n bú mẹ tính tôi đă độc ác rồi. Một hôm tôi trông thấy đàn Cừu, nghe tiếng Cừu con kêu một cách ngây thơ, tôi muốn nếm thử mùi vị thịt Cừu ra sao, bèn giết một con ăn thử. Thịt Cưu mùi vị rất ngon làm tôi thèm măi. Về sau tôi c̣n giết thêm bốn con Dê con nữa và không một ai biết điều bí mật này.

Tôi càng lớn vơ nghệ càng cao cường. Bất cứ giống vật ǵ, Chim, Gà Vịt Ngỗng, hễ trông thấy là tôi bắt, có khi ăn không hết tôi chôn dưới cát để dành ăn dần.

Một mùa đông tôi đang đi bên bờ sông bỗng gặp Sói. Sói làm quen và nhận họ hàng với tôi. Chúng tôi giao hẹn cùng giúp đỡ lẫn nhau để sinh cơ lập nghiệp.

Nhưng cũng từ đấy, tôi học thêm được nhiều tính độc ác của Sói. Chúng tôi gặp ǵ cũng cướp, Sói cướp lớn, tôi cướp nhỏ. Trên nguyên tắc th́ nói rằng cướp được chia đôi, nhưng bao giờ Sói cũng chia phần nhiều c̣n tôi chẳng được mấy tí. Lắm khi chúng tôi bắt được trâu, Ḅ, Sói dắt cả vợ con đến ăn lại c̣n đánh đuổi tôi. Chúng ăn từ thịt đến xương, không chia cho tôi được một miếng nào tôi cũng không hề oán than.

Nhưng dù sao tôi cũng chưa từng chịu đói bao giờ. Tôi có một kho tàng châu báu dấu rất kỹ. Mỗi lúc túng tôi lấy ra một ít tiêu dần. Kho tàng ấy suốt trăm đời con cháu nhà tôi không phải làm việc ǵ cả, chỉ ngồi mà ăn cũng không hao hớt mấy tí.

Chồn kể đến đây Sư vương tỏ vẻ chú ư hỏi:

- Khanh t́m ra kho tàng ấy ở đâu có thể cho ta biết chăng?

Chồn trả lời ngay:

- Thần là kẻ sắp chết không đem châu báu vào quan tài chẳng cần phải dấu làm ǵ. Thần xin thú thật với Đại vương tất cả bí mật và sự tích kho tàng ấy tại sao lại lọt vào tay thần.

Cách đây không lâu có một đảng gian muốn hại Đại vương để tranh ngôi báu. Châu báu ấy là nguồn kinh tế của chúng. V́ thế thần lấy trộm cả kho tàng, cố ư tuyệt nguồn sống của chúng để bảo vệ ngai vàng, và cũng v́ thế mà tiên phụ phải chết oan v́ Đại Vương.

Vương phi nghe nói có một đảng âm mưu muốn giết Sư Vương để đọat ngai vàng, giật ḿnh kinh hăi bảo:

- Giờ chết của khanh sắp tới, khanh phải thành tâm sám hối kể hết đầu đuôi câu chuyện cho ta nghe.

Sư vương khoát tay ra hiệu:

- Chư khanh đừng huyên náo ầm ỹ thế. Chồn, khanh xuống thang đến gần cạnh ta kể lại cho rơ ràng. Câu chuyện quan hệ đến giang sơn và tính mệnh ta, ta cần phải biết rơ.

Chồn được cởi trói nhẹ cả người, vội vă trèo xuống thang đến cạnh Sư vương. Phe Sói th́ ngẩn ngơ không biết đối phó như thế nào. Chồn nghĩ thầm:

- Giờ phút này là giờ phút sanh tử, ta phải sáng tác một chuyện thực kinh thiên động địa mới được! Hừ, muốn đổi được một mạng Chồn đừng tưởng dễ.

Sư hậu nóng ruột hỏi:

- Chuyện mưu sát Đại vương như thế nào? Khanh phải nói thực đừng dấu diếm điều ǵ hết.

- Thần là tên tử tù. Giờ phút này dù là bà con hay bạn bè thần cũng không dám che đậy. Trước mắt thần cửa địa ngục đă mở chờ sẵn, thần chẳng c̣n phải sợ ai nữa!

Lúc tiên phụ c̣n sống một hôm t́nh cờ t́m được một kho tàng châu báu rất lớn không biết của vị vua nào ngày xưa chôn dấu. Kể từ lúc ấy tiên phụ đâm ra ï kiêu căng tự đại, bỏ hết tất cả các bạn cũ, chỉ giao du chơi bời với các bạn mới, toàn là kẻ quyền quí trong triều đ́nh.

Tiên phụ sai Mèo lên dụ Gấu đến gặp tiên phụ. xong cả bọn cùng Sói, Lừa bàn định chuyện ám sát Đại Vương. Bọn chúng mỗi đêm họp nhau trong một khu rừng rất kín để bàn bạc. Tiên phụ hứa giúp đỡ tiền bạc nên ai cũng tuân lệnh răm rắp. Bọn chúng định cử Sói lên làm vua sau khi giết xong Đại vương. C̣n lại những tôi trung nào bọn chúng cũng đem chức tước ra dụ, tiền bạc ra mua chuộc, nếu không th́ dùng thế lực uy hiếp bắt phải theo chúng.

Lợn Ḷi cũng có dự hội nghị ấy. Một hôm hắn uống rượu say tiết lộ với vợ và dặn không được nói cho ai biết. Vợ hắn nói với vợ thần và cũng dặn phải giữ bí mật. Vợ thần cho thần hay. Thần tự biết sức ḿnh cô độc không thể đương đầu với thế lực của cả một đảng chúng được. Nhưng dù sao thần cũng phải nghĩ cách cứu Đại vương và đồng thời cứu văn danh dự cho gia đ́nh. Thần không muốn tiên phụ làm một việc không đem lại vẻ vang cho gia tộc, lại c̣n nhơ danh trong lịch sử như vậy.

Thần định phá hoại nguồn kinh tế của chúng, điều này cũng rất khó v́ tiên phụ biết thần trung thành với Đại vương, nên không cho tham gia hoạt động của tiên phu,ï thần chỉ c̣n cách bí mật điều tra. Thế là thần ngày đêm không nài nắng mưa gió rét luôn luôn theo dơi hành động tiên phụ.

Một hôm thần trông thấy tiên phụ vào rừng một cách lén lút, thần theo ŕnh xem thấy tiên phụ mở cửa một cái hang đá bí mật. Một lúc sau trở ra và lấy đuôi quét tất cả các dấu vết trên mặt đất. Đó là lần đầu tiên thần học đuợc cách xóa vết chân ấy.

Đợi tiên phụ đi xa, thần lén vào xem th́ ra đấy là một kho tàng đầy kim ngân châu báu. Thần khuân vác suốt đêm dấu kín vào một hang bí mật khác, vẽ bản đồ để ghi nhớ v́ hang này rất khó t́m.

Lúc bấy giờ tiên phụ đang họp hội nghị tối cao. Gấu và Sói đă âm thầm chiêu mộ được rất nhiều binh mă, các chư hầu cũng mua chuộc được gần hết. Tiên phụ đưa ra một danh sách có tên những kẻ nào mua được, kẻ nào hứa hậu tạ về sau v. v. . cuối cùng quyết định Sói sẽ đích thân dẫn hai ngàn năm trăm quân Sói, Mèo làm quân sư. Lợn Ḷi và Gấu làm tiên phong. tất cả đều bằng ḷng với điều kiện lănh ba tháng lương trước.

Tiên phụ sắp đặt công việc xong trở lại kho tàng để lấy tiền phát cho các Tướng ra quân th́ thấy kho tàng đă trống rỗng.

Trong hội nghị tuy đông đủ cả, nhưng thực t́nh cũng nhiều kẻ muốn đến chơi cho biết, xem điều kiện có rộng răi phong phú không, liệu có nên thay đổi hoàn cảnh, lợi hay hại, nghĩa là họ muốn ḍ xét t́nh thế. Khi mọi việc đều thỏa thuận chỉ c̣n đợi tiền, th́ tiên phụ trở lại nói kho tàng đă bị mất trộm không c̣n tí ǵ.

Chư hầu bá quan mất công đi lại tưởng phát tài nhưng chẳng được ǵ đều tức giận bảo tiên phu là quân bịp bợm, buôn chính trị v.v .. .Chẳng bao lâu có tin đồn tiên phụ thắt cổ chết trong rừng sâu. Không biết là tự tử hay bị bọn chúng giận giết chết rồi phao lên như vậy.

C̣n thần, v́ nghĩa diệt thân, hy sinh cả cha già để bào toàn giang sơn và ngai vàng th́ giờ đây là một tên tử tủ đang đợi giờ chết!

Sư vương nghĩ ngợi một lúc và sau khi bàn bạc với Vương phi xong bảo:

- Người c̣n nhớ kho tàng ở đâu không. Ta cần có chứng cớ mới tin được.

- Thần đă có vẽ một bản đồ vào kho tàng rất rơ ràng. Địa thế kho tàng rất hiểm trở. Bản đồ ấy thần cất vào một nơi rất bí mật không ai có thể t́m thấy được. Nay thần xin hiến cho đại vương kho tàng ấy chỉ xin đại vương nghĩ đến vợ con thần, mẹ góa con côi mai đây không có nơi nương tựa, Đại vương cho phép giữ lại tài sản thần hiện đang có để vợ con được sống qua ngày.

Sư vương trả lời rất dịu dàng;

- Aùn của khanh ta xử trước khi biết chuyện phản nghịch này. Bây giờ t́nh thế khác hẳn rồi. Ta chỉ cần khanh đưa ra bằng cớ của kho tàng ta sẽ tha tội tất cả. Ta vốn không nỡ xử khanh tử h́nh nhưng t́nh thế bắt buộc ta phải làm thế.

Bây giờ khanh hiến kho tàng, ta lại biết thêm ḷng trung thành của khanh đối với ta, án khanh ta xử lại là vô tội.

- Tâu đại vương kho tàng ấy rất xa, bản đồ thần cất kỹ một nơi không tiện nói ra đây, sợ ai nghe được sinh ḷng bất lương. Không biết Đại vương có đại thần nào có thể tin cẩn hơn Sói, Gấu và Mèo chăng?

- Khanh nói rất phải. Ta không nên tiết lộ chỗ để kho tàng. Bây giờ ta phái kẻ thật thà đáng tin cậy đi theo khanh, và hắn sẽ đem về cho ta một vài chứng cớ là khanh không nói dối ta.

- Như thế c̣n ǵ bằng. Tốt nhất nên có ba vị để trông nom giúp đỡ lẫn nhau.

Sư vương vui vẻ:

- Ừ, như thế có thể lấy thêm được nhiều châu báu hơn.

Sơn Dương và Thỏ được phái đem bố tải đi theo Chồn để đựng châu báu mang về.