CON CHỒN TINH QUÁI

Chương 13/phần 32-34

 
32 - ĐẢNG SÓI THẤT BẠI



Lúc Chồn đang th́ thầm cùng Sư vương và Vương phi, kể lể những báu vật trong kho th́ Sói, Gấu Chó, và Mèo đứng ở pháp trường ngong ngóng đợi. Nhưng chúng đợi măi vẫn không thấy Chồn xưng tội và lập di chúc xong để thi hành án tử h́nh. Mèo cầm sẵn giây trèo lên cây để treo cổ Chồn, Gấu giận dữ nh́n quanh quẩn, Sói đi tới đi lui một cách hằn học. Bách thú đến xem náo nhiệt cũng sốt ruột t́m cách khác giết th́ giờ vui hơn. Chó đang nh́n về phía pháp đ́nh thấy Quạ bay ra bảo:

- Thôi hỏng hết công việc rồi!

Chó hoảng hốt:

- Việc ǵ thế. Hỏng như thế nào? Chồn làm sao?

- C̣n làm sao nữa! Chồn lại được cưng như xưa. Hơn xưa nữa là khác.

Gấu gào lên:

- Không thể thế được! Tôi không tin.

- Anh muốn không tin tùy ư anh, nhưng sự thực là như thế. Tôi không biết hắn ta nói ǵ mà Quốc vương và Vương phi đă hoàn toàn đổi ư rất chóng. Quốc vương cắp tay Chồn đi tới đi lui, Vương phi nh́n hắn cười một cách dịu dàng thân mật. Tôi phải báo gấp tin sét đánh này v́ Chồn được cưng lại là một điều không may cho các anh. Theo ư tôi, tất cả nên về nhà đi ngủ là hơn hết. Đừng đợi đến lúc hắn ta ra tay th́ chẳng c̣n da mà bọc lấy xương. Chẳng mấy chốc Quốc vương sẽ lấy sợi giây treo cổ hắn ta để treo cổ các anh cho mà xem. Bây giờ tôi có thân tôi phải lo. Thôi chào các anh nhé.

Quạ nói xong bay thật nhanh. Mèo vứt giây trèo tuốt lên ngọn cây cao. Gấu và Sói không tin có sự bất ngờ xảy ra như vậy. Cả hai cùng nhất định đến gần ḍ xét xem sao, nhưng muốn cẩn thận hơn, chúng đứng ngoài xa ŕnh xem trộm cảnh tượng có đúng như lời Quạ nói không sẽ tính sau.

Quả thực quang cảnh giống như Quạ tả. Sư vương khoác tay Chồn dạo tới dạo lui, Vương phi mỉm cười với Chồn một cách thân mật. Cách đấy vài bước, Thỏ, Sơn Dương đứng như đang chờ mệnh lệnh ǵ.

Vừa lúc ấy Lừa, viện trưởng của Tu viện động vật, đến chào Sư vương để trở về Tu viện. Quốc vương bảo:

- Viện trưởng có thể giúp ta đi theo Chồn chở một số châu báu về đây cho ta không? Ta sẽ quyên một ít để sửa sang Tu viện.

Lừa ṭ ṃ muốn xem kho tàng châu báu như thế nào, và may ra cũng chở về cho ḿnh được một ít nên nhận lời ngay.

Sói và Gấu thở dài lặng lẽ lui ra ngoài.

Quyết định mọi việc đâu vào đấy xong, Sư vương ra đứng trước sân, Chồn đứng cạnh Vương phi. Chư hầu, đại thần và Bách thú đều ngồi trước sân cỏ. Sư vương cất giọng oai nghiêm :

- Chư hầu, bá quan và toàn dân, hăy nghe ta nói. Sáng hôm nay ta đă xử Chồn tử h́nh, nhưng vừa rồi v́ Chồn tiết lộ cho ta biết rất nhiều chuyện bí mật mà ta tin là có thực. Ta đă suy nghĩ kỹ nên tha tội cho Chồn rồi, và lại tín nhiệm như xưa. Vương phi cũng đă đồng ư với ta như thế.

Từ nay về sau, bất luận tính mệnh, chức tước, tài sản của Chồn đều do ta bảo hộ, không một ai được xâm phạm đến. Ngoài ra, nếu có ai kiện Chồn ta cũng không xử. Những tội của Chồn trong quá khứ không truy xét nữa. Vă lại Chồn cũng đă thề cải tà quy chánh, sám hối ăn năn.

Sư vương dứt lời, bá quan nh́n nhau ngẩn ngơ. Mèo thở dài bảo Sói và Gấu:

- Bao nhiêu công của chúng ta đều là công toi cả. Bây giờ tôi phải chuồn sớm, nếu không, c̣n một con mắt này cũng khó giữ được b́nh yên.

Gấu bảo:

- Hừ, bây giờ tôi mới biết, chất óc thế mà đắt hơn chất thịt. Kẻ nhiều mưu kế đáng sợ thực!

Sói vẫn c̣n chưa chịu tin:

- Chuyện này kỳ quái lắm, chúng ta nên khuyên Sư vương mới được.

Sói và Gấu hầm hầm lên điện, đến trước mặt Sư vương và Vương Phi căn vặn hỏi lư do tha Chồn, và viện rất nhiều bằng cớ tội ác của Chồn, xin xử tử Chồn ngay lập tức.

Sư vương nổi giận đập bàn quát:

- Khanh không nghe thấy ta vừa tuyên bố điều ǵ sao? Ta đă tín nhiệm Chồn như xưa rồi.

Sư vương tức giận thấy Sói dám chống lại ư ḿnh, và chợt nhớ đến âm mưu phản nghịch Chồn vừa tiết lộ bèn truyền giam Sói và Gấu vào xà lim, xích cả chân lẫn tay, không cho được thấy ánh sáng và cấm ăn thịt.

Thế là chỉ trong mấy phút, một tên tử tù được trọng dụng, hai đại thần thế lực nhất của triều đ́nh biến thành hai tù nhân.

Chồn viện cớ đi chầu Thánh địa để cầu phúc cho Sư vương và Vương phi, xin Vương phi ban cho cái bao da tay của Gấu và hai đôi giầy của hai vợ chồng Sói. Vương phi nhận lời. Gấu liền bị lột da tay. Vợ chồng Sói mỗi người bị lật móng tháo giầy cho Chồn. Chồn đeo bao da, đi giày xong cảm tạ Vương phi.

- Thần có được đôi giày da tốt thế này đi đường mới được bền lâu . Thần đi chầu Thánh địa lần này được bao nhiêu phúc sẽ xin nhường cho Vương phi một phần lớn.

Chồn nh́n vợ chồng Sói bị lột mất giầy đau đớn nằm lăn trên đất bảo:

- Giầy của cậu mợ cho cháu đi vừa chân quá, chắc suốt đời không rách. Cậu mợ lúc năy có ḷng hảo tâm giúp cháu chết nhanh, bây giờ cháu phải trả lễ lại cho cậu mợ. Ở đời có đi có lại, cậu mợ đừng phiền nhé. Bây giờ cháu về nhà lấy báu vật dâng Quốc vương rồi sang chầu Thánh địa, lúc về có bao nhiêu phúc sẽ chia cho cậu mợ một ít.

Chồn nh́n quanh định t́m Mèo để nói mát vài câu nhưng không thấy bóng dáng tăm hơi đâu cả. Chồn đành bỏ ư định chào Mèo, chỉ xin một ít mỡ của Gà đánh giày xong nói với Sư vương:

- Xin Đại vương ra lệnh Giáo sĩ làm lễ chúc phúc cho thần để lên đường được may mắn.

Sư vương truyền lệnh Sơn Dương làm lễ chúc phúc và đeo bao da, trao gậy cho Chồn. Sơn Dương từ chối thưa:

- Tâu đại vương, Chồn đă bị trục xuất khỏi giáo tịch, nếu thần làm lễ chúc phúc cho Chồn là trái phép, Giáo chủ hay được sẽ khiển trách.

Sư vương quắc mắt:

- Đó là lệnh của ta truyền. Ta chẳng cần biết phép tắc ǵ của ai cả!

Sơn Dương sợ hăi, bất đắc dĩ phải lẩm nhẩm đọc vài câu kinh cầu nguyện, và đeo bao da, trao gậy cho Chồn. Trước khi đi Chồn c̣n “ diễn xuất” một màn biệt ly rất cảm động. Sư vương và Vương phi đều ra vẻ quyến 1uyến Chồn măi không nỡ rời tay.

Chồn căn dặn:

- Xin Đại vương cho giam cẩn thận hai tên phản nghịch. Nếu lỡ sổng ra th́ thần sợ chúng sẽ xúi đồng đảng làm loạn, mất cả an ninh trật tự của Bách thú. Sư vương gật đầu. Vương phi dặn riêng Thỏ nhớ đem về khá nhiều báu vật.

33 - Lên Đường Chầu Thánh Địa



Đoàn lữ hành lên đường rất vội vàng để khỏi bị ngủ đêm trong rừng sâu. Thỏ rất sợ rừng lạ, cả Sơn Dương và Lừa cũng thế nên đồng ư đi thật nhanh. Chồn th́ vừa được cải tử hoàn sanh, ở trên đoạn đầu đài bước xuống nên trong ḷng cũng rào rạt một niềm yêu đời rất mănh liệt. Hắn chạy nhanh hơn tất cả, tuy hắn rất thích mạo hiểm và ngủ trong rừng lạ.

Đi măi đến tối, Sơn Dương dừng lại trước bảo:

- Thôi tối rồi, tôi không dám đi nữa. Chúng ta t́m chỗ ngủ tạm đă.

Chồn đề nghị:

- Chúng ta ngủ ngay tại đây, phong cảnh đẹp, cỏ non thế này chắc anh thích lắm.

Sơn Dương dậm chân dẫy nẩy lên:

- Không, không, tôi không quen ở lộ thiên. Phải t́m một cái nhà hay hang đá mới được. Tôi sợ mấy ông Sói không quen lắm!

Lừa cũng đồng ư:

- Ừ, mấy ông Sói không quen khó nói chuyện lắm. Chúng ta gắng đi thêm vài dặm xem có nhà nào cho ngủ nhờ được chăng.

Thỏ nghe nhắc đến mấy ông Sói la,ï sợ run cầm cập không nói ra lời.

Chồn gật đầu nói:

- À, tôi nhớ rôi. Phía trước cách đây không xa có nhà của cậu Sói hai, tôi với cậu ấy ngày xưa có chuyện hiểu lầm nhau, nhưng chắc cậu ấy không v́ thế mà cự tuyệt không cho ngủ nhờ. Vả lại chúng ta toàn là những người tai mắt thể diện của Triều đ́nh, không lẽ cậu ấy lại không tiếp.

Lừa gật đầu:

- Đành phải đến đấy vậy. Tôi thấy chẳng thà chúng ta đi làm quen với một bạn Sói mới c̣n hơn ở đây chờ cả một đàn Sói đến” làm quen”.

Cả bọn kéo đến nhà Sói Hai gơ cửa, nhưng gơ măi không có ai trả lời, cửa lại khép hờ, Chồn vào trước và gọi tất cả vào, xong cài lại cẩn thận bảo:

- Họ đi vắng càng hay. Chúng ta có thể yên tâm ngủ ngon ở đây được.

Trong hang c̣n rất nhiều thức ăn, Chồn dọn hết ra và bốn kẻ lữ hành chè chén không khách khí ǵ cả. Cả bọn v́ uống nhiều rượu quá nên đều say, ca hát nhảy muá vang cả lên. Ai nấy tự hát bài và điệu của ḿnh sáng tác, không cần biết đến kẻ khác.

Lúc vợ chồng Sói đi chơi về nghe trong nhà ḿnh có tiếng ca hát và cửa đóng chặt, vợ Sói ngạc nhiên bảo chồng:

- Anh bế em cao lên để em xem bọn nào trong nhà ḿnh.

Vợ Sói nh́n vào kẽ vách hỡ trông thấy rất rơ ràng. Mụ cười một cách hiểm ác bảo chồng:

- Chúng ḿnh may mắn làm sao! Chồn nó tự nạp ḿnh, lại c̣n đem theo khối lương thực đến các thêm nữa!

Sói đập của kêu lớn:

- Mở cửa. Chồn! Tôi có chuyện cần muốn gặp anh gấp. Tôi không hà tiện , chúng ta không cần trả giá ! Giá nào tôi cũng trả, đắt bao nhiêu cũng trả!

Vợ Sói tiếp:

- Mở chậm cũng chết, mở nhanh cũng chết. Chẳng thà mở nhanh được chết nhanh c̣n sung sướng hơn. Cả bọn đồng đảng của mày cũng sẽ được cắt xẻ , ướp sấy tử tế!

Lừa hoảng hốt, Sơn Dương và Thỏ cũng sợ run lên cầm cập:

- Thôi chúng ta chết đến nơi rồi. Cầu nguyện đi thôi.

Chồn giọng quả quyết:

- Chưa tuyệt vọng đâu, các anh nghe tôi chỉ huy th́ chính bọn chúng nó phải cầu nguyện chứ không phải bọn ḿnh.

- Làm thế nào bây giờ.

- Anh Thỏ đứng ra xa kẻo vướng chân vướng tay người khác. Anh nhút nhát lắm, chỉ đem anh đốt ḷ quay hay nấu rượu vang là thích hợp nhất! Anh Lừa có sức mạnh, anh đến cửa chận thật vững xong hé ra một tí. Đợi Sói chui đầu vào anh phải chận lại cho thật chặt. Anh Sơn Dương lấy sừng húc mạnh vào đầu Sói, nhớ càng mạnh càng tốt.

Mọi người vâng lời làm đúng theo lời Chồn bảo. Sói chết không kịp kêu lên được một tiếng. Vợ Sói ở ngoài chưa biết chồng đă chết nhưng thấy bị kẹt, biết sức ḿnh không cứu được bèn chạy đi t́m viện binh.

Chồn bảo:

- Bây giờ chúng ta phải trốn nhanh lên. Con mẹ chằng tinh ấy kéo cả gịng họ nó đến th́ chúng ta thành tương bột mất!

Cả bọn vội vàng chạy trốn, nhưng đi chưa xa đă trông thấy một đàn Sói đang vây thi thể Sói Hai làm lễ “ truy điệu”.

Thấy cảnh tượng Sói được truy điệu bằng cách bị xé xác tan tành chôn vào bụng Sói đồng bào, Thỏ, Lừa và Sơn Dương cùng sợ quá không chạy nổi. Đêm lại tối mịt không trông rơ đường, Chồn bảo:

- Chúng ta trèo lên cây nấp chờ sáng may ra thoát nạn.

Lừa kêu lên:

- Tôi làm ǵ biết trèo!

Sơn Dương cũng nói ḿnh không có tài ấy.

Thỏ năn nỉ:

- Các anh cho phép tôi nấp dưới hang chờ trời sáng. Lúc đi các anh nhớ gọi tôi nhé!

Thỏ nói xong chẳng đợi ai trả lời chui tuột ngay xuống một cái hang gần đấy.

Chồn nói:

- Chính tôi cũng không quen trèo cao, nhưng lúc nguy hiểm như thế này ta phải cố gắng, trừ phi muốn chết không kể. Để tôi trèo cho các anh bắt chước.

Chồn chọn một cây mọc hơi nghiêng trèo lên. Lừa và Sơn Dương cũng theo phương pháp của Chồn trèo lên được một cành thấp hơn và trèo rất chậm.

Bọn Sói sau khi “ chôn cất” thi thể Sói xong, chúng vừa đi vừa bàn luận nên chọn đường nào để đuổi theo bốn tên cường đạo. Lừa và Sơn Dương nằm trên cây khó nhọc mỏi mệt nhất định đ̣i xuống.

Chồn bảo nhỏ:

- Các anh phải nằm im, động một tiếng là chúng ta lên Thiên đường ngay bây giờ. Chúng đă đến ngay dưới gốc cây kia ḱa.

Lừa cũng biết thế, nhưng cả một cái thân h́nh đồ sộ của hắn không thể nằm vắt trên một cành cây dễ dàng như Chồn được. Hắn cố sức chịu đựng nhưng cành cây trái lại không chịu đựng hắn, và cũng không biết điều tí nào. Hắn thấy cành cây cứ rung lên rồi oằn xuống vứt hắn rơi đánh bịch một cái xuống đất. Tiếp đến Sơn Dương cũng rơi theo. Cả hai cùng hồn vía lên mây, nhưng hắn chưa kịp định thần th́ đàn Sói cũng hốt hoảng chạy tán loạn. Chồn thừa dịp rú lên từng hồi một cách rùng rợn. Đàn Sói thấy có vật từ trên cây rơi xuống đè chết bốn đồng đảng lại nghe tiếng rú của Chồn tưởng là ma quỷ hiện h́nh bèn bảo nhau chạy về hang không đuổi theo nữa.

Bọn Chồn thế là thoát nạn. Lừa bảo:

- Tôi chán cuộc lữ hành này lắm rồi. Mạo hiểm một cách vô lư như thế này trái với tính nết tôi, và cũng không hợp với tư cách của một người xuất gia tu hành. Thôi các anh để tôi trở về Tu viện tụng kinh, các anh xin lỗi Đại vương hộ tôi.

Thỏ và Sơn Dương tuy cũng không thích mạo hiểm như thế, nhưng v́ có sứ mệnh không thể bỏ dở nửa chừng nên phải đánh liều cố gắng theo Chồn.

34 - Sứ giả Sơn Dương Trở Về



Đến trước của nhà Chồn, Sơn Dương ngần ngại bảo Chồn:

- Cho tôi đứng ăn cỏ ngoài sân thôi. Tôi chạy trốn suốt đêm, rơi từ trên cây xuống, lại phải dùng sừng húc đầu Sói mất sức nhiều quá, bây giờ đầu tôi hăy c̣n thấy choáng váng, không muốn vào nhà tí nào.

Chồn tỏ vẻ sốt sắng:

- Tùy ư anh. Cỏ ở đây xanh non rất ngon và bổ, không khí lại trong sạch. Anh cứ tự nhiên , ăn ngủ tùy thích.

- Để tôi bảo mẹ cháu có ǵ dọn ra cùng Thỏ dùng cơm tối cho vui. Anh Thỏ theo tôi vào nhà xem tôi soạn một số châu báu nhờ anh chọn và đem về cho Quốc vương.

Thỏ vui vẻ gật đầu theo Chồn vào nhà. Vợ Chồn tưởng chồng đă chết bây giờ thấy trở về tay cầm gậy đeo bao da rất sang trọng th́ ngạc nhiên hỏi:

- Trời, anh đă trở về đấy à! Mấy hôm nay em lo quá đi mất! Công việc như thế nào?

Chồn trả lời:

- Ban đầu anh bị xử tử, người ta đă trói anh dắt ra pháp trường, nhưng sau Đại vương và Vương phi không những tha tội, lại c̣n cho anh đi chầu Thánh địa cầu phúc. Đại vương thấy anh bị hàm oan c̣n Thỏ là nghịch thần đáng tội chết, nên thưởng cho anh để bồi thường thiệt hại.

Thỏ nghe nói hoảng hồn định chạy nhưng Chồn đă nhanh chân hơn chận ở cửa cắn cổ Thỏ.

Thỏ kêu cứu:

- Anh Dê ơi, cứu tôi với, cứu tôi.

Nhưng Thỏ chưa dứt tiếng đă tắt thở trong mồm Chồn.

Chồn âu yếm bảo vợ:

- Chúng ḿnh làm thịt ăn mừng đi em. Thỏ xưa nay chẳng làm được cái tích sự ǵ, anh cứ cho là đồ vô dụng không ngờ bây giờ có ích cho ta đáo để. Các con vẫn thèm thịt Thỏ xưa nay.

Cả nhà ra tay làm thịt Thỏ quay áp chảo làm tiệc mừng Chồn b́nh yên trở về. Vợ Chồn lần đầu tiên được ăn thịt Thỏ cho là ngon vô cùng. Chồn bảo vợ:

- Em cứ ăn đi đừng để dành nữa. Thỏ rừng nhiều lắm, chúng nó dám láo với anh th́ ngày nào em cũng có thịt Thỏ ăn.

Vợ Chồn hỏi:

- Nhưng em vẫn chưa hiểu anh làm cách nào thoát thân được.

- Chuyện dài lắm thong thả mới kể hết được. Anh đánh lừa Đại vương nên được tha. Sau này khi Đại vương biết rơ sự thật thế nào cũng báo thù xử tử anh, không c̣n mong ǵ trốn được. Bây giờ chúng ta sang rừng già bên cạnh đố ai t́m thấy được. Lương thực ở đấy quá phong phú, Gà, Thỏ rất nhiều, lại c̣n hoa quả mùa nào thức ấy, mật ong chim muông không thiếu thức ǵ. Nước sông vừa trong vừa ngọt, Cá nhiều, nước lại cạn rất dễ bắt, không khí vừa mát vừa thơm. Hồi anh ở đấy ngày nào cũng yến tiệc linh đ́nh. Chúng ta theo phong tục bản xứ rồi sống luôn ở đấy rất sung sướng.

Hôm ấy Đại vương tha anh v́ anh hứa dâng một kho tàng châu báu, nên đă tṛng dây vào cổ anh rồi lại cởi ra. Nếu không anh c̣n về thế nào được đến nhà. Nhưng mai đây thấy không có ǵ cả thế nào Đại vương cũng đem binh vây bắt chúng ta.

Vợ Chồn nghe xong ngần ngại bảo:

- Dọn nhà đi nơi khác, đất khách quê người làm sao vui được. Chúng ta ở đây thức ǵ cũng sẵn, dân quanh vùng đều phục tùng anh, việc ǵ chúng ta phải mạo hiểm đi đâu. Chúng ta ở đây b́nh yên sung sướng thế này, thành lũy lại kiên cố, dù Đại vương có đem binh đến vây đi nữa, đường hầm thông ra các nơi rất nhiều chúng ta lo ǵ chẳng có lối thoát. Chuyện này em không lo, chỉ có việc anh đi chầu Thánh địa là em không yên tâm mà thôi.

Chồn cười bảo:

- Ngày xưa có một nhà thông thái nói với anh rằng:” Chẳng thà thề dối c̣n hơn chịu khổ”. Và những lời thề bị bắt buộc thần không chứng giám. Anh đă thề với Đại vương thực, nhưng nếu em không muốn th́ thôi.Anh sẽ ở nhà với em không đi đâu cả. Không dọn nhà mà cũng chẳng chầu chực ai làm ǵ.

Sáng hôm sau Sơn Dương ăn cỏ ở bên ngoài đă no cất tiếng gọi:

- Anh Thỏ ơi, chúng ta đi thôi. Anh ở trong ấy nhậu nhẹt tiệc bàn ǵ mà lâu thế?

Chồn nghe tiếng trả lời:

- Anh Thỏ rất yếu bóng vía, vừa đi đường mệt vừa chạy nạn sợ khiếp vía mấy lần nên bị đau tim. Anh ấy muốn nằm nghỉ thêm một chốc, nếu anh muốn về gấp th́ cứ đi trước, anh ấy hết mệt dậy chạy theo cũng kịp.

- H́nh như tôi nghe có tiếng ai kêu cứu.

- À, đấy là tại tôi nói chuyện tôi sắp đi chầu Thánh địa nên nhà tôi lo ngại đường xa nguy hiểm ngất đi. Anh ấy hoảng hốt gọi tôi bế lên giường ấy mà!

Sơn Dương nghi ngờ hỏi:

- Có thực anh ấy vẫn b́nh yên không ?

Chồn chỉ tay lên trời thề:

- Tôi xin thế với anh có mặt trời làm chúng, anh Thỏ đang ngủ rất ngon lành dưới sự bảo hộ của toàn gia chúng tôi. À, này hôm qua chắc anh cũng có nghe Đại vương bảo về nhà lo liệu sắp đặt xong viết thư cho Đại vương hay. Thư tôi vừa viết xong, nhờ anh đem về nhé. Trong thư tôi kể tất cả công việc và tỏ bày ḷng trung thành của chúng chúng ta đối với Đại vương.

- Nếu thế anh phải cho vào phong b́ niêm cẩn thận, lỡ rách phiền lắm đấy.

- Tôi đă có cách. Anh Gấu cho tôi cái bao da rất tốt. Tôi để thư vào đấy, nắng mưa cũng chẳng sao. Đại vương thấy thế tưởng anh cẩn thận nhất định thế nào cũng trọng thưởng anh.

Chồn nói xong vào nhà lấy đầu Thỏ bỏ vào bao cột lại thật chặt, niêm phong cẩn thận. Chồn đưa bao cho Sơn Dương và dặn:

- Anh đeo bao vào cổ cẩn thận kẻo rơi và nhớ không được mở ra xem. Tội xem trộm công văn nặng lắm đấy. Tôi gởi công văn cho ai bao giờ cũng có dấu mật và niêm phong. Anh đừng làm mất dấu Đại vương không bằng ḷng đâu. Anh tâu rằng tất cả mọi sự đều do ư anh quyết định, tôi chỉ là kẻ giúp anh thi hành mà thôi. Như thế bao nhiêu công lao sẽ về anh, Đại vương sẽ ban thưởng cho anh.

Sơn Dương sung sướng nhảy tới nhảy lui bảo:

- Cảm ơn anh, anh đối với tôi tốt quá đi mất. Đại vương xem thấy công việc hoàn thành chắc sẽ khen ngợi vô cùng, các quan khác sẽ không bằng tôi được. Văn chương chữ nghĩa tôi tuy không bằng anh thực, nhưng ai biết đấy là đâu! Người ta sẽ tưởng đấy là tác phẩm trứ danh của tôi. Lần nầy đi theo anh tôi đă học được rất nhiều điều ích lợi. À, anh c̣n ǵ dặn tôi nữa không ? Anh Thỏ có cùng đi với tôi không?

- Anh ấy chưa muốn đi vội. Vả lại tôi c̣n nhiều việc cần phải dặn anh ấy. Anh cứ yên tâm đi trước để về cho nhanh kẻo Đại vương mong.

Sơn Dương từ giă Chồn xong nhận bao thơ đi thật nhanh. Hắn cố tránh con đường hôm qua sợ găïp lại bọn Sói. Tối đến hắn ngủ trong một trại hoang rất b́nh yên. Sáng hôm sau hắn dậy lên đường thực sớm nên buổi chiều đă về đến Kinh Đô.