CON CHỒN TINH QUÁI

Chương 16/phần 38-40

 
38- ĐẤU VƠ


Lúc bấy giờ Sói đứng dậy hậm hực bảo:

- Chồn là một tên lưu manh suốt đời không bao giờ biết hối cải. Trước mặt Đại vương th́ nói toàn những lời nhân nghĩa sau lưng Đại vương th́ không có chuyện ác nào là không làm. Tôi xin kiện Chồn vụ Chồn lừa tôi xuống hang Đười Ươi mà Chồn nhận là bác. Hôm ấy tôi bị một trận đánh suưt chết.

Chồn cười nhạt:

- Sao anh không nói rơ hơn chút nữa, cứ ấp úng như thế c̣n ai hiểu được đầu đuôi ra làm sao. Tâu Đại vương và thưa các Đại thần, tôi xin kể đầu đuôi câu chuyện để quí vị xét đoán xem hôm ấy Sói bị đ̣n v́ lỗi tại ai.

Sáu tháng trước Sói và tôi cùng đi săn chung trong rừng. Tôi xin nói trước tôi chỉ có họ xa với anh chị Khỉ làm luật sư tại triều. Anh Khỉ hiện đi công cán vắng, chỉ có chị Khỉ là một quư phụ vẫn chầu chực bên cạnh Vương phi. Ngoài ra cái hang Đười uơi tôi gặp hôm ấy không có bà con gịng họ ǵ hết. Tôi bắt buộc phải gọi bằng bác v́ phép lịch sự đấy thôi.

Hôm ấy chúng tôi đi đă đói bụng nhưng vẫn chưa săn được một tí ǵ. Trong lúc thất vọng bỗng trông thấy một cái hang gần đấy. tôi bèn bảo Sói:

- Trong hang này chắc có người ở. Chúng ta vào xem may ra chủ nhân có ǵ thết đăi chúng ḿnh chăng.

Sói lắc đầu:

- Cậu ngồi ngoài này đợi cháu. Cháu vào trước v́ cháu có tài ngoại giao hơn. Nếu chủ nhân tử tế có cho ǵ ăn, cháu gọi cậu sẽ vào sau, như thế tiện hơn.

Tôi hiểu ư Sói muốn tôi vào trước, nếu có chuyện nguy hiểm tôi sẽ gánh lấy hết, có ăn anh ấy mới vào sau, nhưng đói quá tôi phải liều. Tôi nhất định vào xem ra sao.

Đường trong hang vừa dài vừa tối vừa ẩm thấp. Tôi cố lấy hết can đảm nhưng vẫn thấy run sợ lo lắng. Vào măi đến tận cuối hang mới gặp bọn Đười ươi đang quây quần nhảy múa chung quanh một con Đười Ươi Chúa. Trời, bây giờ giá ai cho tôi bạc triệu tôi cũng không dám vào lại. Con Đười ươi Chúa rất cao lớn, mồm to đến tận mang tai, nanh dài, tay chân đều có vuốt, đuôi cũng thực dài, thật giống hệt một con Quỷ dạ xoa. Con cháu mụ ta rất đông, vừa lớn vừa bé nhung nhúc đầy hang và cũng xấu xí vô cùng, giống hệt một bầy quỉ con. Thú thật trong đời tôi chưa từng trông thấy giống vật ǵ xấu xí đến như vậy. Bọn chúng đùa nghịch trên một đống rơm mùi hôi xông lên tận óc, buồn nôn đến chết người. Bọn chúng thấy tôi cùng nhe răng trợn mắt xông đến như muốn xé xác ăn thịt tôi vậy.

Trong lúc tôi sợ gần chết khiếp bỗng tôi chợt nghĩ ra bọn chúng đông tôi chỉ có một ḿnh, chạy cũng không kịp, chỉ c̣n cách nên xử mềm là hơn. Tôi bèn làm bộ b́nh tĩnh đến cúi chào Đười Ươi Chúa và nói:

- Thưa bác, nhân dịp hôm nay trời đẹp cháu xin đến thăm bác. Cháu cầu trời phù hộ cho bác sống lâu trăm tuổi. Các anh chị đây phải không ? Cháu rất sung sướng được trông thấy các anh các chị đông đúc mạnh khỏe như thế này. Các anh chị đă xinh đẹp, tinh thần lại hoạt bát, thân thể tráng kiện giống hệt các Vương tôn công tử. Cháu được hân hạnh bà con với bác thực phúc lớn vô cùng.

Đười Ươi Chúa nghe tôi chào hỏi lễ phép rất bằng ḷng, mỉm cười bảo:

- Ḱa cháu đấy à? Ta cũng rất vui mừng được gặp cháu. Cháu c̣n nhớ đến ta có ḷng đến thăm thật quư hóa quá. Cháu có tài văn hay vơ giỏi ǵ dạy cho các em vài miếng, để nay mai ta cũng cho chúng ra khỏi hang kiếm đôi chút vinh quang phú quí ở đời.

Tôi sợ quá chỉ muốn chuồn nhanh, t́m cách xin về nhưng Đười Ươi Chúa không chịu. Mụ ta bắt con cháu đem ra thật nhiều sơn hào hải vị mời tôi ăn. Sau cùng c̣n tặng tôi một đùi thịt Nai bảo tôi đem về cho con.

Ra khỏi hang tôi thấy Sói đang nằm rên rỉ đói quá, tôi bèn lấy đùi thịt cho ăn. Lúc ấy anh ta cảm tạ rối rít bây giờ quên bén đi mất c̣n trở lại kiện tôi. Sói ăn xong tinh thần hồi phục đôi chút hỏi tôi t́nh h́nh trong hang, tôi trả lời:

- Trong ấy có rất nhiều lương thực tuy không khí chẳng được tinh khiết lắm. Cậu muốn vào cũng được, nhưng trông thấy ǵ không nên nói thực điều ḿnh nghĩ. Phát biểu ư kiến nên liệu sao cho người ta dễ nghe lọt tai ḿnh mới khỏi bị thiệt.

Sói ừ hử cẩn thận nhưng lúc vào hang không theo lời tôi dặn, trông thấy bọn chúng, Sói gào lên ngay:

- Mụ là giống ǵ mà xấu xí gớm ghiếc đến như thế? Con cháu mụ đấy à? Trông thực giống hệt một bầy quỉ sứ, cảnh địa ngục cũng ghê tởm đến thế này là cùng. Sao không vứt chúng cho cọp tha phứt đi ! Có ǵ ăn không? Không mang ra th́ tao tự t́m lấy!

Sói nói xong sục sạo đi t́m đồ ăn. Đười Ươi Chúa nổi giận thét lên một tiếng, cả bọn con cháu xông lại đánh Sói, chúng vặt lông, véo tai, cào mặt, đánh một trận tơi bời. Lúc Sói chạy ra được mắng tôi:

- Sao cháu đă biết đấy là địa ngục c̣n lừa cậu vào trong ấy?

Tôi trả lời:

- Tôi chắc cậu đă nói thực ư nghĩ của ḿnh chứ ǵ? Tôi đă dặn cậu gặp Đười Ươi Chúa th́ nói:” Chào bác, bác vẫn mạnh giỏi chứ? Cháu rất sung sướng được gặp bác và các anh các chị đông đủ mạnh khỏe”.

Sói gắt:

- Bọn yêu tinh ấy đừng ḥng tôi nhận làm bà con! Như một bầy quỷ sứ!

Đầu đuôi câu chuyện như thế, tại Sói không nghe tôi đấy chứ có phải tôi không bảo trước đâu!

Sói căi:

- Hôm ấy anh cho một khúc xương chứ thịt đă vào bụng anh hết rồi, bây giờ c̣n kể nghe hay lắm. Chúng ta không nên dùng lời nói với nhau nữa. Xin đại vương cho phép đấu vơ trước mặt mọi người. Ai thắng sẽ được kiện.

Chồn nghĩ thầm Sói to lớn như thế nếu lỡ thua hắn th́ thực bao nhiêu quỷ kế cũng đi đời. Hắn định từ chối nhưng chợt nhớ lại hai móng trước của Sói không có, vả lại tánh Sói nóng nảy hùng hổ nhưng lại không có đầu óc sắp đặt mưu kế. Nếu khéo tránh né chưa chắc hắn đă thắng đuợc.

Vả lại Chồn biết ḿnh đang ở vào cái thế không thể từ chối , nếu từ chối nghĩa là chịu thua. Đành cứ liều mạng đánh nhau một trận có khi may ra được cũng nên. Quyết định xong Chồn bằng ḷng nhận lời. Sư vương cũng bằng ḷng cho phép hai Đại thần ngày mai đấu vơ để giải quyết vụ kiện. Hai bên bèn chọn bạn làm chứng. Sói chọn Gấu và Mèo, Chồn chọn Khỉ và Lợn Ḷi.

Sáng hôm sau Lợn ḷi mang đến cho Chồn một con Vịt nước. Điểm tâm xong cả bọn kéo nhau ra đấu trường. Bọn Sói đă đến từ lâu rất nóng ruột chỉ muốn đánh ngay. Nhưng dù sao có Sư vương đến dự nên cũng phải giữ đúng luật. Hai bên tuyên thệ xong cùng dự bị và bắt đầu cuộc đấu.

Sói hùng hổ nhe răng há mồm xông vào Chồn, làm như muốn nuốt sống ngay thằng cháu mất dạy. Chồn thân thể bé nhỏ nên né tránh nhẹ nhàng. Chồn cố tránh Sói, và giữ sức đợi Sói thực mệt rồi mới phản công. Sói đuổi, Chồn chạy một cách sợ hăi. Hắn giả vờ khéo đến nỗi ai cũng tưởng là hắn sợ và sắp chịu thua. Hắn văi cả tiểu tiện ra nhưng lấy đuôi thấm hết nước xong kéo lê đuôi dưới đất cho dính đầy cát bụi. Sói thấy bộ dạng hắn cúp đuôi chạy thật thê thảm càng đắc ư đuổi theo gấp. Chồn đang chạy bỗng dừng ngay lại và đánh mạnh đuôi vào mặt Sói làm hắn không né tránh kịp. Mắt Sói bị cái đuôi đầy nước tiểu và cát quất vào rát không thể tưởng tượng. Hắn không trông thấy ǵ nữa đành đứng lại chùi mắt. Chồn chạy quanh ḿnh Sói cào đất cát bắn vào mắt hắn thêm. Sói càng chùi mắt càng thấy ngứa càng thấy xót, càng đau đớn thêm. Chồn thừa thế xông vào cắn và dùng đuôi quất măi vào mặt không thôi.

Chồn gào to:

- Cậu Sói ơi, đầu hàng đi thôi, may ra cháu tha cho cái thân già đuợc toàn tính mệnh về với vợ con. Bọn Dê Cừu vô tội bị cậu xơi đă khá nhiều, linh hồn chúng đang chờ cậu đấy.

Trong lúc Chồn đắc ư ham nói, Sói bỗng vùng dậy cắn chặt đùi Chồn. Lúc bấy giờ Chồn hoảng sợ không c̣n dám cựa ḿnh chỉ sợ Sói nghiến đứt mất gị.

Sói bảo:

- Nam tước Chồn, bây giờ đến lượt tôi. Tôi mù một mặt. Nam tước què một gị. Thế là công b́nh không c̣n ân hận ǵ nữa đấy chứ? Chà, Nam tước chỉ sống bằng thịt gà non, chắc đùi này cũng ngon lành chả kém ǵ gà!

Chồn thấy ḿnh thất thế đổi giọng ngọt ngào:

- Cậu Sói thân yêu của cháu ơi! Cháu rất vui ḷng và hân hạnh được đầu hàng cậu. Cháu xin làm một kẻ bộ hạ của cậu đời đời. Tài sản của cháu sẽ giao cho cậu quản lư. Cháu sẽ đi chầu Thánh địa xin Thượng đế giáng phúc cho cậu mợ và các em. Cháu sẽ kính trọng cậu như cha mẹ như Thần thánh. Cháu xin thề từ nay trở đi, cả gia tộc cháu sẽ thuộc cậu xử trí, việc lớn việc nhỏ ǵ cũng do cậu chỉ huy. Cháu t́m được lương thực miếng ngon vật lạ ǵ cũng dâng cậu chứ không dám ăn trước. Cháu xin bảo hộ cho cậu và toàn gia ngọc thể b́nh an. Chúng ta sẽ hợp tác chặt chẽ. Cậu có sức mạnh, cháu có trí khôn, chúng ta làm ǵ mà không xong.

Cháu vốn là kẻ biết thủ phận có dám đánh cậu đâu! Chỉ v́ cậu nhất định bắt buộc phải đánh nên bất đắc dĩ cháu v́ danh dự phải nhận lời. Cháu trót lỡ làm mù mắt cậu, cháu xin t́m thuốc chữa ngay tức khắc. Cháu có một bài thuốc gia truyền bí mật, chỉ một tuần lễ là khỏi hẳn.

Cậu tha cho cháu, cháu sẽ quỳ xuống trước mặt Đại vương nhận tất cả tội lỗi về phần cháu. Cháu xin làm chứng cậu là người đức hạnh, cao quư quân tử nhất trên đời.

Cậu giết cháu bây giờ cũng chẳng ích ǵ. Gia tộc cháu rất đông và toàn thông ḿnh cả. Chúng sẽ t́m cách trả thù cho cháu, lúc bấy giờ cậu sẽ ăn không yên ngủ không ngon, như thế có được ích ǵ?

Ở đời phải biết tha thứ mới là người quân tử, rộng lượng và đáng ca tụng muôn đời. Riêng phần cháu sống chết có nghĩa lư ǵ!

Sói cười nhạt:

- Thôi, chú mày đừng nói mất công. Ta không nghe đâu! Ai c̣n lạ ǵ, chú mày mở miệng ra không c̣n chết được nữa! Chú mày nói Rắn trong hang, Kiến trong lỗ cũng phải ḅ ra! Nhưng ta th́ không, lần này chú em sẽ được gặp tất cả tổ tiên ông bà!

Trong khi Sói cao hứng nhiếc móc, Chồn thừa thế co chân tống mạnh vào bụng dưới Sói , quăng giữa hai đùi. Chồn đạp mạnh đến nỗi Sói đau quá thả ngay chân Chồn. Chồn thừa thế quay lại dùng đầu húc mạnh vào chỗ vừa mới bị thương. Sói kêu lên một tiếng ngất đi.

Thế là trận đấu kết liễu. Sư vương tuyên bố Chồn hoàn toàn thắng trận. Chồn được khôi phục chức Nam tước, trả lại hết tất cả quyền hành danh dự tài sản.

Vợ con Sói vực Sói về nhà thuốc thang. Tất cả Bách thú c̣n lại đều vây quanh Chồn ca tụng tài năng mưu trí của Chồn. Cả những kẻ vừa kiện xin xử tử Chồn, bây giờ cũng xông đến nhận bà con, xin làm tôi tớ v. v. . rối rít cả lên.-

39 - Chồn Nhạc Sĩ

Chồn đă thắng trận cũng muốn giữ thể diện với Sư vương và tất cả mọi người bèn tuyên bố nhất định đi ngoại quốc công cán và vượt bể chầu Thánh địa! Sư vương bèn đặt tiệc tiễn hành bắt tất cả Bá quan và Bách thú phải đến dự để tiễn Chồn lên đường! Ai cũng tưởng chuyến này hắn ta đi ngoại quốc, kỳ thực Chồn chỉ đi về phía ấy mà thôi! Chồn thăm mấy người bà con xa ở cạnh các rừng gần đấy xong đi ngao du sơn thủy một độ để tĩnh dưỡng sau những phút sống thần kinh căng thẳng đến cùng cực!

Đi lang thang măi cũng chán, một hôm Chồn thấy nhớ nhà bèn nhất định trở về! Dọc đường, Chồn đă vứt mất gậy nhưng lại nhặt được một cây Đại huyền cầm. Cuộc lữ hành khá lâu làm cát bụi dính đầy người Chồn trông rất bẩn thỉu không c̣n vẻ ǵ là Nam tước Chồn rất đẹp trai đă chiến thắng Sói tướng quân ngày nào nữa!

Chồn đi gần đến nhà bỗng gặp Lợn Ḷi nhưng Lợn ḷi không nhận ra được Chồn, tưởng là một nghệ sĩ giang hồ nào đang đi hát dạo, bèn đến chào hỏi và tỏ ư muốn mời Chồn đến đàn hát giúp vui trong tiệc cưới tái giá của vợ Chồn với một anh Chồn Hương trẻ tuổi trong vùng.

Th́ ra vợ Chồn trong lucù chờ đợi chồng được một đoàn lữ hành đi ngoại quốc về báo tin Chồn đă chết giữa đường, người ta c̣n kể lại rằng chính tay một lăo Chồn già động ḷng từ tâm săn sóc Chồn, Chồn đă chết trong tay lăo, và đă được chôn cất rồi.

Ban đầu vợ Chồn rất đau khổ nhưng thời gian qua, nỗi buồn cũng phai dần, và về sau, một phần v́ sinh hoạt khó khắn, một phần v́ các con không ai dạy bảo đến nỗi càng ngày càng hư, vợ Chồn mới phải bằng ḷng tái giá.

Lúc nghe Lợn ḷi mời, Chồn rất kinh ngạc, nhưng hắn nghĩ lại có lẽ đấy là một mưu kế ǵ của kẻ địch nên không nỡ vội trách vợ.

Chồn thấy không ai nhận ra được ḿnh bèn vui vẻ nhận lời biểu diễn ca nhạc giúp vui trong tiệc cưới. Hắn ta vừa đàn vừa hát như một ca sĩ giang hồ thực thụ và đóng kịch khéo đến nỗi cả vợ con hắn cũng không nhận ra.

Lúc tiệc tan mọi người đều đă ra về, chú rể định vào pḥng riêng, bỗng trông thấy Chồn bèn đến gần bắt tay cảm ơn rối rít, hân hạnh v́ Chồn đă đến giúp vui cho hôn lễ được thêm phần long trọng.

Chồn hỏi:

- Bây giờ chắc anh sắp đi làm lễ Tế Trời Đất đấy phải không? Có cần tôi giúp ǵ không?

Chàng rể lắc đầu:

- Không, tôi không định đi dâu cả. Nhưng tại sao lại phải làm lễ Tế Trời Đất?

Chồn làm bộ kinh ngạc:

- Chết chửa? Chuyện quan trọng thế mà không ai bảo cho anh biết cả sao? Chúng nó tệ thực, chỉ biết chè chén say sưa, việc quan trọng nhất lại không làm th́ kết hôn thế nào đuợc!

Chàng rể hoảng hốt:

- Anh làm ơn dạy bảo tôi với. Bây giờ chúng ta đi Tế có kịp không? Có hại ǵ cho hôn nhân không?

- May vừa kịp. Anh không biết những người nào làm lễ kết hôn mà không Tế Trời Đất th́ gia đ́nh thế nào cũng tan nát. May anh gặp tôi nếu không th́ . .

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chàng rể thủ thỉ tâm sự:

- Chuyến này nếu không v́ thằng bé con khó dạy th́ cô ấy chả chịu tái giá đâu. Trẻ con dù sao trong nhà cũng phải có đàn ông trông nom, nếu không sẽ mất dạy vô cùng. Về phần cô ấy th́ tôi không lo, tôi tin chắc chỉ một thời gian rất ngắn tôi có thể làm cho cô ta quên lăo Chồn già kia.

Chồn không nói ǵ nhưng chỉ một câu ấy cũng như một tấm giấy thông hành đưa chàng rể xuống âm ty và sẽ lưu trú vĩnh viễn ở đấy, không c̣n mong ǵ trở lại nữa.

Đến gần một nghĩa địa cạnh rừng, Chồn dừng lại bảo:

- Bây giờ anh làm lễ tTế ở đây. Phải tâm niệm cầu nguyện trong ḷng thực thành tâm, xin Trời Đất phù hộ cho gia đ́nh hạnh phúc, hôn nhân mỹ măn.

- Nhưng tôi phải đứng như thế nào?

- Anh quỳ xuống, hai tay tréo chữ thập lên đầu. Nhưng làm thế suốt đêm mỏi lắm. Hay anh để tôi cột tay anh lại treo lên cành cây kia, như thế anh khỏi mất sức nâng hai tay lên đầu suốt đêm.

- Thế ngày mai tôi làm thế nào để về.

- Tôi ở lại đây với anh suốt đêm cho có bạn. Tôi ngồi canh chừng đằng kia bảo hộ cho anh, trời vừa sáng sẽ đến mở trói ngay chúng ta cùng về.

Chàng rể bằng ḷng và cảm tạ luôn mồm, ca tụng măi Chồn có ḷng tốt tận tâm giúp đỡ bạn bè trong lúc hữu sự.

Chồn trói xong ra về, v́ chàng rể không cần Chồn đợi đến sáng mai mở trói. Công việc ấy đă có mấy bác thợ săn sáng nào cũng đi qua đây rất sớm.

Chồn rời nghĩa địa ra suối tắm gội sạch sẽ, trút bỏ cái bộ dạng phong sương, chải chuốt rất bảnh xong mới về nhà.

Vợ Chồn lúc ấy đă đi ngủ nghe tiếng gơ cửa bèn hỏi:

- Ai đấy?

- Một kẻ bộ hành từ ngoại quốc đem tin Nam tước Chồn.

Vợ Chồn vội vàng mở cửa và nhận ngay là chồng bèn ôm chầm lấy khóc nức nở, định kể lể nhưng Chồn gạt đi không cần nghe.

- Anh hiểu hết tất cả rồi. Bỏ qua chuyện ấy đi, thằng bé ấy cũng đă yên thân rồi, c̣n những đứa nào ức hiếp em trong lúc anh đi vắng, anh sẽ lần lượt “ bảo cho”.

Chồn đánh thức các con định mắng cho thằng con út mất dạy một trận, v́ nó mà mẹ nó phải tái giá, và xuưt nữa cha nó mất vợ, nhưng thấy con hoạt bát thông minh rất đáng yêu nên không nỡ mắng, chỉ định bụng từ nay sẽ không đi đâu xa nữa. Cả nhà cùng xúm quanh Chồn bắt kể chuyện ngoại quốc. Chồn tuy không biết ǵ, nhưng hắn cũng kể được đại khái tất cả những điều ǵ mà thiên hạ đều biết hay không cần xem cũng đoán ra được, ví dụ như nhà tranh vách đất th́ không lộng lẫy huy hoàng như cung điện lầu đài v. v. . . và như thế là vợ con Chồn cũng lấy làm măn nguyện lắm rồi. Có đi thực đến La Mă cũng đến trông thấy như thế là cùng


40 - CHỒN BÁO THÙ GẤU


Ở nhà được vài hôm Chồn thấy lương thực gần cạn bèn nghĩ cách bắt đầu đi săn. Hắn chợt nhớ đến cách đấy không xa có một gia đ́nh nông phu, chồng cày cấy không có ǵ đáng kể, nhưng vợ chăn nuôi được một đàn gia súc rất đáng yêu.

Hôm ấy bác nông phu đang cầy ruộng bỗng dưng con trâu khỏe mạnh siêng năng nhất của bác không chịu đi, dục thế nào nó cũng đứng lỳ ra đấy, không xem ngọn roi của bác ra ǵ cả.

Bác nông phu không biết làm thế nào bèn bảo trâu:

- Sao hôm nay mày dở chứng ra thế. Hôm nọ có người muốn mua mày, tao dại nói thách cao quá, giá biết mày đâm hư thế này có ai xin tao cho không cũng chả tiếc! Chốc nữa ông Gấu đi qua đây tao nhờ ông ấy đem mày vào rừng cho khuất mắt tao .

Gấu vô t́nh đi ngang qua đấy và đă nghe rơ những lời bác nông phu nói với trâu bèn dừng lại bảo:

- Chào bác, tôi vừa nghe bác gọi tôi đấy phải không? Bác đă hứa điều ǵ với tôi th́ phải giữ lời nhé. Bác xưa nay vẫn có tiếng thật thà đứng đắn chắc không nói dối bao giờ.

Bác nông phu hốt hoảng:

- Không, không, đấy là tôi nói đùa thế để dục trâu làm việc đấy thôi, tôi chỉ muốn dọa cho nó sợ.

Gấu giân dữ:

- Bác lật lọng đấy phải không? Nếu bác đùa với tôi th́ đừng trách, tôi sẽ bắt tất cả trâu trong trại chứ không phải chỉ một con trâu toi này mà thôi!

Bác nông phu sợ mất cả đàn trâu vội vàng năn nỉ:

- Không, tôi không dám đùa với ông bao giờ cả. Tôi chỉ xin ông gia hạn cho tôi đến ngày mai, tôi xin nộp sớm, hôm nay tôi cày chưa xong.

- Được, tôi cho đến ngày mai, nhưng nếu muốn dở tṛ ǵ th́ liệu hồn đấy!

- Tôi xin thề.

Gấu hí hửng v́ gặp được món bở vừa đi vừa tủm tỉm cười thầm. Chồn vừa rảo bước đến gần đấy, trông thấy vẻ mặt vui tươi của Gấu, biết ngay là hắn vừa mới thành công một công tác khá lớn. Chồn nhất định điều tra cho biết một tên trong những “cậu” họ nhà Gấu vừa làm điều ǵ bất lương, bèn men theo bờ ruộng đi về hướng trại bác nông phu. Chỉ mấy bước hắn trông thấy ngay bác nông phu đang vuốt ve con trâu than thở:

- Khổ quá, tao có định đem mày cho Gấu thực đâu? Chẳng qua tao bực ḿnh nên dọa cho mày sợ làm việc nhanh lên đấy thôi. Bây giờ biết làm thế nào! Có tài thánh cũng không cứu được mày!

Chồn nghe qua hiểu ngay, hắn muốn nhân dịp bác nông phu gặp cơn hoạn nạn , giúp cho bác mang ơn để c̣n nhiều lai văng về sau, và nhất là bây giờ hắn cũng sẽ không thiệt. Chồn quyết định ngay tức khắc, mon men đến gần bác nông phu hỏi bác có cần Chồn giúp đỡ điều ǵ không. Bác nông phu nh́n Chồn bằng đôi mắt thương hại lắc đầu:

- Nhà anh? Một con Chồn bé tí hon thế kia th́ làm được tṛ ǵ ra hồn! Gấu nó to lớn bằng cả con trâu mộng kia ḱa.

Chồn đáp rất ḥa nhă:

- Bác nhầm rồi, tôi đă từng giúp rất nhiều người và toàn những việc khó khăn hơn thế này gấp bội. Nhưng thôi bác đă không tin tài của” Con Chồn tinh quái ” th́ đành vậy. Tôi muốn giúp bác chỉ v́ nghe bác than thở nên tội nghiệp, bác muốn mất trâu là việc của bác! Thôi chào bác.

Chồn giả vờ quay lưng đi, và lúc bấy giờ bác nông phu vội vàng giữ lại:

- Th́ ra bác chính là con Chồn tinh quái? Tôi nghe danh bác đă lâu. Nếu bác giúp tôi được, muốn ǵ tôi cũng xin hậu tạ. Trại nhà tôi chẳng thiếu giống ǵ, bao nhiêu cũng được.

Chồn trả lời:

- Tôi chỉ thích con gà trống xinh đẹp kia.

- Xin vâng, xin vâng, gà trống, gà mái, gà con tùy ư bác.

Chồn ghé tai bác nông phu th́ thầm nói rơ kế hoạch cứu trâu xong, bèn ra đi.

Bác nông phu vừa cày vừa suy nghĩ và nhận thấy mưu chước của Chồn thật đúng là thần sầu . Bác vừa tưởng tượng đến sự thành công trước mắt, đâm ra tiếc con gà Trống, tự cho là nếu ḿnh chịu khó suy nghĩ một lúc th́ cũng chẳng khó khăn ǵ mà không t́m ra được kế ấy. Nhưng thôi, bây giỡ hăy cứ nhận là sáng kiến của ḿnh. Cứ khoe khoang phóng đại thêm lên một chút cho vợ phục, c̣n vụ tạ ơn con gà Trống sau sẽ hay, miễn bây giờ cứu được con Trâu quí trước.

Theo lời Chồn dặn, bác mài sẵn một dao thật bén dấu kỹ và sáng hôm sau trời chưa sáng rơ bác đă thức dậy vác cày dắt trâu ra đồng.

Phần Gấu cũng định bụng dậy sớm ra đồng nhận trâu, nhưng khi vừa đến nơi đă thấy bác nông phu đang cầy, Gấu giận dữ bảo:

- Hôm qua bác hứa sáng nay nộp trâu không cày cơ mà! Bác đinh trở mặt đấy hẳn?

Bác nông phu vội vàng:

- Không, không, tôi có dám lật lọng bao giờ đâu! Hôm qua tôi cho trâu ăn no quá nên chương bụng, sáng nay định cho cày một lúc để nó vận động cho tiêu hóa bớt và thịt cũng mềm ra. Cày xong luống này tôi xin nộp ngay.

Gấu nghe thấy cũng cho là phải bèn ngồi đợi dưới gốc cây cạnh bờ ruộng.

Lúc ấy bỗng Gấu giật ḿnh lắng tai nghe, có tiếng chân người, ngựa rộn rịp, tiếng chó sủa, tiếng Tù-Và vang dội và có vẻ từ xa đang tiến đến gần.

Gấu lo lắng hỏi:

- Bác có nghe thấy ǵ không?

Bác nông phu thản nhiên:

- À, đấy là đoàn săn của ông chủ điền sáng nay đi săn sớm, bây giờ trở về qua đây.

Gấu hoảng hốt năn nỉ:

- Nếu thế th́ tôi nguy mất. Bác làm ơn cứu tôi với. Tôi xin trả Trâu lại cho bác và từ này sẽ không động đến một vật ǵ của bác nữa .

- Thật không?

- Tôi xin thề.

Bác nông phu giả vờ nghẫm nghĩ một lúc bảo:

- Chỉ c̣n một cách là tôi tạm dấu bác xuống dưới cái rạch này, lấp đất lại không ai trông thấy được, đợi bọn họ đi qua xong bác sẽ chui lên.

Gấu thấy không c̣n cách ǵ hơn bèn vội vàng nhảy xuống rạch, bác nông phu phủ đất kín cả ḿnh Gấu xong bảo:

- Cứ nhắm mắt nằm yên, không được lên tiếng.

Gấu ngoan ngoăn nhắm mắt, và bác nông phu lấy con dao mài bén từ hôm qua bổ mạnh mấy phát vào đầu Gấu. Bác chùi hết máu ở dao, lấp đầu Gấu lại v́ chính bác cũng sợ nếu chủ điền đi đến trông thấy được th́ con Gấu kia sẽ thuộc về chủ nhân. Luật lệ ở đây trên mảnh đất của chủ đất th́ cái ǵ cũng là của chủ.

Tối đến bác và vợ ra đồng khiêng Gấu về nhà lột da, lóc thịt ướp được một ṿ thịt lớn. Bác sung sướng thấy vừa khỏi mất trâu vừa được lăi một ṿ thịt ăn suốt mùa đông không hết, c̣n thêm một cái ao da Gấu, mặc mười năm chẳng sờn. Chỉ có một điều làm bác bớt vui là phải nộp con gà Trống đầu đàn cho Chồn. Nhưng chuyện đó ngày mai sẽ tính. Tối nay hăy nhắm rượu món thuốc bắc chưng tay Gấu với vợ, món ăn đại bổ rất quí hóa mà suốt đời bác không bao giờ dám mơ tưởng đến.