CON CHỒN TINH QUÁI

Chương 18/Phần 44-47

 
44 - Cứu Sư Tử Lần Thứ Hai

Lần này không như lần trước, Chồn lại về Kinh nhưng với chức Đại nguyên sư nên tất cả Bá quan và Bách thú đều hoan hô nhiệt liệt. Vương phi đối với Chồn bao giờ cũng quí mến nên càng thân mật hẳn lên.

Sư vương về cung c̣n đang chuyện tṛ kể lể với Vương phi về cuộc đi săn bỗng nhiên thấy trong người mệt mỏi và h́nh như muốn sốt. Dần dần cơn sốt nặng thêm. Bao nhiêu Lương y được mời đến xem bệnh đều lắc đầu thở ra xin chịu thua. Bọn họ xem măi , bàn đi tán lại hàng giờ vẫn không biết bệnh ǵ. Lục phủ ngũ tạng của Sư vương có lẽ đang có cuộc bạo động, biểu t́nh hay làm reo trong bụng, nên kêu réo ầm ỹ lộn xộn vô cùng. Trật tự náo loạn cả lên, nên thầy Lang bắt mạch không c̣n phân biệt được đâu là con Tỳ đâu là con Vỵ, con Phế th́ c̣n đoán làm sao được bệnh!

Sáng hôm sau Sư vương vẫn c̣n thiêm thiếp mê man, các quan đă bắt đầu bàn tán vụ Đăng quang của Quốc vương mới. Chồn một ḿnh lẳng lặng vào rừng t́m mấy thứ lá cây tiêu thực, hắn biết rơ chứng bệnh của Sư vương chỉ v́ bội thực mà ra nên tin là ḿnh chữa được. Chồn đốt lá ra tro, ḥa cùng mấy thứ lá khác tán thành bột, rồi cân rồi lượng bận rộn mất nửa ngày mới xong.

Chồn về đến cung thấy Bách thú đang bao vây chung quanh giường bệnh của Sư vương đợi Sư vương tắt thở, và cũng chờ

xem trước khi chết Sư vương có trối trăng để lại cho ḿnh cái ǵ, hay phong cho chức tước ǵ không. Thấy Chồn măi lúc bấy giờ mới đến Sư vương có vẻ giận nói mát:

- Khanh dạo rừng hôm nay có ǵ lạ không? Trời đẹp thế này mà dạo rừng hay đi săn th́ tuyệt nhé!

Chồn cung kính đáp:

- Thần đi từ sáng tinh mơ vào tận rừng sâu rất xa để t́m cây thuốc. Gia phụ lúc xưa có dạy cho thần mấy thứ thuốc gia truyền hiệu nghiệm như thần. Thấy bệnh t́nh của Đại vương quá trầm trọng, bao nhiêu Ngự y đều chạy hết nên thần chẳng quản khó nhọc nguy hiểm, một ḿnh lặn lội trong rừng sâu măi đến bây giờ mới t́m được đủ các thứ lá chế thành thuốc, may ra Longc thể chóng b́nh phục th́ thực là hồng phúc của toàn thể Bách thú.

Sư vương nghe nói có thuốc gia truyền mừng rỡ ngồi nhổm dậy hỏi:

- Thật thế à? Th́ ra khanh v́ ta khó nhọc đi hái thuốc? Thế khanh c̣n cần dùng những thứ ǵ nữa không?

- Xin Đại vương cho phép thần xem mạch mới biết c̣n cần dùng thêm những thứ ǵ.

Chồn nói xong làm ra dáng một ông Lang chính cống, trang trọng cầm tay Sư vương bắt mạch. Hắn bảo Sư vương há mồm thè lưỡi ra cho hắn xem họng, hắn banh mí mắt, hắn gơ vào ngực vào lưng như đập trống, hắn bắt Sư vương hết ngồi xổm lại nằm dài, hết nằm nghiêng lại nằm sấp. Chồn cố ư quần Sư vương một lúc làm cho Sư vương mệt nhừ rên ầm ầm náo động cả rừng.

Chồn khám bệnh xong nghiêm trang bảo:

- Bệnh t́nh Đại vương nếu để chậm một hôm nữa sợ khó ḷng qua khỏi. May mà thần sớm đoán được nên bây giờ mới kịp trị ngay. Đây là chứng nội thương ngoại cảm, kiêm cả thương hàn nhập lư.

Kỳ thực Chồn chẳng hiểu Thương hàn nhập lư là cái quái quỷ ǵ, và có thể đi chung với Nội thương ngoại cảm được không, nhưng đă trót nhận là thuốc gia truyền th́ phải chữa bịnh ǵ cho lạ và nghe vừa kêu vừa văn chương, v́ thế trong đầu có bao nhiêu chữ Chồn đều cho ra hết, để dọa Sư vương và tăng thêm giá trị cho thuốc của hắn.

Sư vương rên rỉ;

- Khanh gắng trị ta khỏi bệnh, ta xin chia đôi Sơn hà với khanh.

Chồn khiêm tốn đáp;

- Thần không cầu được đáp ân, chỉ cốt bệnh Đại vương chóng khỏi mà thôi. Bây giờ thần yêu cầu bất luận vật ǵ, miễn dùng để chữa bệnh chóng lành xin Đại vương cố t́m cho ra.

- Khanh cứ nói đi. Ta cho khanh toàn quyền đ̣i hỏi.

Mọi người chú ư đợi xem Chồn chữa bệnh và khoác lác đến bậc nào. Có người tin tài Chồn chắc chắn làm đuợc, nhưng có bao nhiêu kẻ mong cho Sư vương b́nh phục th́ không ai dám đoán biết rơ ràng.

- Trước hết thần cần một tấm da Sói thực mỏng để đắp. Đại vương cần ra mồ hôi thật nhiều th́ thuốc mới công hiệu. Ở đây hiện có một trong mấy cậu Sói của thần chắc vui ḷng cho mượn cái áo da để cứu Đại vương.

Sói hoảng hốt nh́n quanh t́m lối ra cửa, định dùng cái chước thứ ba mươi sáu, nhưng bao nhiêu cửa lớn cửa nhỏ đều đă đóng chặt từ hồi nào.

Sư vương dịu dàng bảo Sói:

- Khanh cho ta mượn cái áo của khanh để chữa bệnh, chỉ độ ba hôm thôi, phải không Nam tước?

Chồn đáp:

- Đúng thế, vả lại bây giờ khí trời ấm áp không có áo lông cũng chẳng sợ bị lạnh phải cảm. Hơn nữa chỉ một thời gian rất chóng cậu sẽ có bộ áo mới khác, như thế lăi thêm một bộ áo khoác ngoài để mặc lúc đại hàn.

Sói khóc năn nỉ:

- Xin Đại vương tha cho thần, đừng lấy áo của thần. Chồn nói dối đấy. Nó muốn lột áo thần không phải để cứu Đại vương nhưng chỉ cố ư để hại thần thôi.

Chồn nghiêm nghị:

- Không có áo, bệnh không lành!

Sư vương giận dữ:

- Khanh xưa nay tự xưng là trung thần của ta, mở miệng là thề xoen xoét xin hy sinh tánh mệnh v́ ta, thế mà bây giờ ta bệnh t́nh thập tử nhất sinh, mượn cái áo của khanh để cứu mệnh, khanh cũng không cho, thế th́ trung thần vào đâu? Hy sinh cái ǵ? Khanh không bằng ḷng, ta phải dùng vơ lực vậy!

Sư vương ra hiệu các vệ sĩ Sư tử xông đến vật Sói ngă lăn quay ra và lột áo của Sói một cách không khách khí chút nào.

Sói đau đớn quá nằm ngất đi, Mèo vội vàng lảng nhanh ra nơi khác. Trông thấy một cái lỗ thông hơi rất cao tận trên nóc hang. Mèo nhẹ nhàng nhún ḿnh nhẩy mấy cái đă chui ra được đến bên ngoài không hề có một tiếng động nào. Lấy áo của Sói đắp cho Sư vương xong Chồn nói tiếp:

- C̣n hai chân của Đại vương cũng cần phải giữ rất ấm, bộ áo của Mèo vừa đúng kích thước.

Mọi người đổ xô đi t́m Mèo nhưng không thấy bóng dáng Mèo đâu cả. Điểm này ai cũng phục Mèo có tài tiên tri. T́m không được Mèo, các Đai thần lo cuống cả lên, không biết bao giờ đến lượt ḿnh phải hiến áo cho Sư vương. Và trong tâm họ rủa thầm Chồn không biết c̣n dở tṛ ǵ ra nữa, và rủa Sư vương sao không chết sớm đi cho xong.

Không t́m thấy Mèo đâu, Chồn tuy bực ḿnh nhưng trong ḷng cũng phục Mèo đáng là “ tri kỷ” của ḿnh. Chồn xin thêm một cái sừng Dê, một cái răng Nanh của Lợn ḷi và bắt đầu chế thuốc, nào đốt nào nghiền, nào tán nào cân, lăng xăng một lúc mới xong.

Sư vương uống hết thuốc, ngủ một giấc, thức dậy mồ hôi toát ra như tắm cơn sốt nhẹ hẳn, người cũng khoan khoái khác thường.

Hôm sau Chồn lại đến chữa bệnh, nhưng trong cung vắng vẻ hẳn, không c̣n thấy một vị đại thần nào. không biết họ làm reo hay mắc chứng bệnh dịch ǵ mà làm sớ cáo ốm cùng một lúc. Lần này Chồn chỉ cho Sư vương uống thuốc lá và c̣n bắt nhịn đói chưa cho ăn ǵ. Uống thuốc của Chồn được ba ngày và cũng nhịn đói ba ngày Sư vương khỏi hẳn bịnh., và Chồn thành ân nhân cứu mệnh của Sư vương lần thứ hai

45 - Chồn Từ Quan Về Quê

Từ ngày Chồn chữa bệnh cứu Sư vương thoát chết, Sư vương càng tin cậy hơn lên, ngày nào cũng mời Chồn vào cung bàn việc Triều chính, chuyện ǵ Sư vương cũng hỏi ư Chồn nên xử trí ra sao?

Một hôm Sư vương bảo:

- Làm Quốc vương không khó, nhưng muốn làm một Quốc vương công minh là một việc khó vô cùng. Xử một vụ kiện dù rất bé nhỏ cũng không thể nào vừa ḷng cả đôi bên. Việc ǵ cũng phải lắng tai nghe, mà mỗi tiếng chuông đều không bao giờ giống nhau, mỗi tiếng mỗi khác, không tinh vi không thể nào phân biệt được đâu là phải đâu là trái. Cùng một câu chuyện mà mỗi người báo cáo một cách, tŕnh bày một lẽ khác nhau, lắm lúc ta thấy chán nản , muốn bỏ cả chức vị !

Chồn im lặng nghe không nói ǵ. Sư vương tiếp:

- Xưa nay ta rất tin cậy Sơn dương, hắn vốn hiểu đời và trung trực nổi tiếng. Ta đă coi Sơn dương là kẻ tâm phúc nhất, chuyện ǵ quan trọng cũng phải giao cho Sơn dương thi hành ta mới đủ tín nhiệm. Ta cần sự thật thà của Sơn dương trên cả tài năng của hắn, thế mà không ngờ hắn nỡ phản ta gây ra vụ án đầu Thỏ, làm ta thất vọng biết bao nhiêu.

Chồn đáp mập mờ:

- Tâu đại vương, ở đời đă mấy ai chống lại được với sự cám dỗ . . .

- Bây giờ ta cần một người thực giỏi, một người vừa trung thành, vừa cẩn thận và thông minh. Người ấy phải biết điều tra t́m ra kẻ phản ta, giúp ta phá hoại kế của địch. Nếu có được một người như thế th́ uy quyền của ta sẽ vững bền măi măi.

Ta đă phong cho khanh chức Đại nguyên sư, bây giờ khanh hăy nhận lời giúp ta. Con người ấy chỉ có thể là khanh, chức vị ấy cũng chỉ có khanh mới xứng đáng giữ!

Chồn lễ phép đáp:

- Tâu đại vương, thần rất cảm tạ Đại vương hiểu rơ ḷng trung thành của thần mà trao trọn ḷng tin cậy. Đáng lẽ thần phải đem hết tài hèn sức mọn ra giúp Đại vương để đền đáp ân tri ngộ, nhưng gần đây thần nhận thấy trong ḿnh già yếu mệt mỏi quá rồi, chỉ muốn về nhà sống yên tĩnh với vợ con cho qua ngày tháng thôi.

Vả lại đường công danh vốn đầy chông gai và xương máu, thần không c̣n tham vọng trèo cao, sợ không đủ sức chịu đựng lúc té nặng. Thần tính t́nh công minh chánh trực, nên gây thù oán rất nhiều, bọn kẻ thù chỉ ŕnh thần hở miếng là xâu xé, làm cho thần tán gia bại sản, chết nhục nhă trên đoạn đầu đài mới cam tâm. Bọn chúng sẽ bịa đặt ra những chuyện huyễn hoặc tày trời, đồng thời t́m cách che tai bịt mắt Đại vương để Đại vương nghi ngờ thần, tưởng thần là quân lừa thầy phản bạn, lúc ấy tính mệnh của thần sẽ rẻ hơn bèo . . .

Chồn ngần ngại một lúc nói tiếp:

- Được Đại vương hiểu đến chút tài mọn thần cảm kích vô cùng nhưng thần không dám nhận chức. Giá ba năm trước thần c̣n khỏe mạnh hăng hái chắc sẽ sung sướng được theo hầu tả hữu Đại vương, nhưng bây giờ thân thể già yếu, ḷng ham công danh nguội lạnh mất rồi!

Sư vương thở dài:

- Thực đáng tiếc, đáng lẽ ta và khanh phải hợp tác từ lâu! Ta tiếc rằng hiểu tài khanh và ḷng trung thành của khanh chậm quá. Nhưng dù chậm cũng c̣n hơn không, khanh không thể nào từ chối chức vị ấy được. Bây giờ ta cho phép khanh về quê thăm vợ con dưỡng sức ít lâu. Sau thời gian nghỉ ngơi khanh sẽ trở lại nhận chức giúp ta trị v́ Bách thú.

Chồn dù là một con vật bất chấp cả thiên hạ, bán Trời không cần văn tự xưa nay, dám làm tất cả những việc thực kinh thiên động địa, nhưng giờ phút này hắn cũng không dám nói thực ư nghĩ của ḿnh. Hắn sợ Sư vương nổi giận treo cổ hắn lên ngay tức khắc, hay v́ phép xă giao nói ra bất lịch sự nên không nói. Chẳng ai hiểu ư hắn ra sao. Hắn chỉ im lặng nghĩ ngợi rất lâu.

Hắn nghĩ rằng đuợc một “ đại nhân vật” có quyền sinh sát trong tay sũng ái, cố nhiên hắn sẽ được chức trọng quyền cao, nhưng đồng thời cũng như chơi với lửa, nguy hiểm vô cùng.

Có uy quyền phải biết dùng đúng lúc, nắm đúng cơ hội th́ danh lợi đùng đùng kéo đến. Nếu lạm dụng uy quyền, không biết mức tối đa th́ có ngày chết không kịp ngáp.

Riêng Chồn vốn biết rơ khả năng tự chế của ḿnh thấp dưới hạng bét, biết ḷng tham của ḿnh vô bến bờ. Hắn càng biết rơ hơn về hàng chục trận đấu chết đi sống lại của hắn, không phải lúc nào cũng nhờ sức mạnh anh dũng, trí thông minh hay tài xảo quyệt mà thoát nạn.

Trong tiềm thức hắn cảm thấy h́nh như có một v́ sao Hộ Mệnh nào đó đă đặc biệt chiếu cố đến hắn. Nhưng nói dại, nếu lỡ một ngày kia v́ sao ấy “ đi chơi chỗ khác” mà sao Quả Tạ sẽ chiếu cố th́ Nam Tước Chồn sẽ thân bại danh liệt, vạn sự Ô Hô ! ! ! Trời ơi là Trời ! ! !

Lịch sử từ đông sang tây, từ cổ chí kim c̣n để lại sờ sờ ra đấy: Xưa nay những Trung thần Lương tướng, Anh hùng Hào kiệt, hay Khai quốc Công thần, lúc hoạn nạn hy sinh tánh mạng pḥ tá Quốc vương, thế nhưng sau khi thành công rồi , có mấy ai khỏi bị mất đầu không trước th́ sau! Bất giác hắn thấy lành lạnh ở gáy.

Nếu hắn c̣n dám chơi vơi với lửa th́ hăy tiếp nhận sự sủng ái ngay từ bây giờ. Nếu cơ hội đến như thế này mà không nắm lấy, tương lai lúc về quê trở lại vị tất đă được trọng vọng như bây giờ!

Chồn lại nghĩ đến cuộc sống trong hang hốc của hắn. Tuy phải săn mồi rất chật vật, v́ sự khôn ngoan quỷ quyệt của loài người cũng như loài thú càng ngày càng tiến bộ hơn lên, hắn không kiếm ăn dễ dàng như trước, cái thời gà nhà c̣n thả đi chơi tự do chứ không bị nhốt kỹ như bây giờ.

Cuộc sống đầy tự do và mạo hiểm. Có những ngày no nê đầy đủ cũng có ngày đói rét mang vết thương chạy về chết rũ trong cánh tay vợ nhưng tâm hồn thực thảnh thơi! So sánh cuộc sống ấy đối vói cuộc sống hầu hạ kiếm mồi và phải biết chia phần khéo cho Quốc vương, hơn nữa ngày đêm lo ngay ngáy chỉ sợ thất sủng, hắn thấy cuộc sống mạo hiểm kia hợp ư hắn hơn.

Ở triều đ́nh cạnh vua hay trong khu rừng già của hắn chung quanh cũng đều đầy cả kẻ thù và lúc nào cũng phải chiến đấu, để tranh lấy sự tồn tại của ḿnh. Kẻ địch chung quanh ngày đêm ŕnh ṃ t́m dịp hại hắn, nhưng trong cuộc sống ấy, mặc dầu có đầy những cạm bẩy mà không có đoạn đầu đài, chỉ cần tinh anh gan dạ hắn sẽ có nhiều cơ hội thoát nạn hơn.

Sau khi đắn đo suy tính xong Chồn lấy giọng rất thành thực cảm động, hứa hẹn thề thốt với Sư vương và Vương phi rất nhiều lời “ thề cá trê”. Hắn hứa sẽ trở lại tận tâm phục vụ Sư vương sau khi nghỉ ngơi dưỡng sức, hắn sẽ vân vân và vân vân .

Và một lần nữa Chồn lại hú vía thoát khỏi chông gai, trở về với vợ con thân yêu để lo thu xếp cái kho lương thực sắp cạn.

46 - Ngựa Quen Đường Cũ

Đi trên con đường ṃn quen thuộc trở về nhà, Chồn sung sướng cảm thấy ḿnh là kẻ được Thượng Đế chiều chuộng nhất đời. Hắn đă nhận rất nhiều ân huệ mà kẻ khác không có. Nào là bộ áo lông đẹp đến loài người cũng thèm thuồng ao ước, nào là bộ móng thật sắc, hàm răng thực bén, thân thể nhẹ nhàng chạy nhanh như gió, đă thế lại c̣n được cái khối óc thông minh tinh quái chấp cả Ttriều đ́nh Bách thu,ù không ai địch nổi.

Lần này tuy là từ giă Kinh đô áo gấm về làng chứ không phải từ giă đoạn đầu đài như lần trước, nhưng hắn vẫn giữ thái độ nhũn nhặn b́nh thường, v́ ở đời ai dám đoán trước được tương lai ! Kẻ nào gần mặt trời th́ nóng, và gần Vua cũng là gần Pháp trường, huống chi hắn đă đuợc nhiều ân huệ của Thượng đế, lại c̣n có nhiều kẻ thù ganh ghét muốn ám hại. Hắn thấy trong sự cáo quan về làng của ḿnh hôm nay quả thực là một việc thông ḿnh nhất trong đời. Xưa nay hắn chỉ dùng trí thông minh để chiếm đọat, cám dỗ, chứ chưa bao giờ dùng trí thông minh để xa lánh sự cám dỗ như lần này bao giờ.

Chồn bằng ḷng ḿnh lắm và lúc đi ngang qua nhà Sói hắn bỗng chợt có ư định vào thăm cậu mợ hắn xem ra sao. Với kẻ khác th́ sự vào nhà một kẻ ḿnh đă từng lột da không phải là một việc làm thông minh, nhưng với Chồn hắn thấy mạo hiểm là một caiù thú hắn trót nghiện mất rồi. Lúc có cơ hội để mạo hiểm hắn không thể nào kiềm chế được nữa.

Hắn gơ cửa nhà Sói và bảo:

- Cháu đến thăm cậu mợ và các em, nhân tiện đem sức khỏe của Đại vương đến cho cậu hay.

Sói chỉ hứ một tiếng. Hắn đă chán lên tận cổ cái thằng cháu quỷ quái dịch vật kia. Hắn không muốn nghe tên thấy mặt, cả đến Đại vương của hắn sống chết cũng mặc xác!

Vợ Sói xưa nay vẫn rất tử tế với Chồn bây giờ cũng đổi hẳn thái độ. Cả nhà chủ nhân lănh đạm như thế, khách vẫn trơ trơ không hiểu tí ǵ. Chồn nh́n lên nóc nhà trông thấy mấy đùi thịt ướp treo lủng lẳng, nuốt nước giăi khen:

- Chà, mấy đùi thịt ướp thơm ngon quá! Cậu ướp lấy phải không?

Sói lạnh nhạt:

- Phải. Để dành ăn mùa đông.

- Cậu không sợ kẻ trộm sao? Cậu treo thế lộ liễu quá, người tử tế thực thà trông thấy cũng có thể bị cám dỗ mà sinh tà tâm.

- Ai dám lấy của tôi. Cửa ra vào rất chắc, lỗ thông hơi trên nóc nhà cũng bị bít kín, làm thế nào trộm c̣n vào được?

- Theo ư cháu th́ cậu nên dấu thịt thực kỹ, xong rồi hô hoán lên là bị mất trộm, như thế kẻ nào đă trông thấy thịt của cậu treo cũng tưởng mất rồi mà không nghĩ đến chuyện ŕnh ṃ nữa. cẩn thận vẫn hơn, bây giờ săn khó khăn, được mồi phải lo giữ cho kỹ.

Chồn vừa tán dóc vừa khơi chuyện cho Sói nói để cố ư ngồi thực lâu mong được mời một bữa cơm có thịt ướp, nhưng đợi măi Sói không mời đành phải ra về.

Sói tiễn Chồn ra cửa, nh́n theo đợi Chồn khuất hẳn sau đồi mới trở về nhà khóa cửa thật chặt. C̣n Chồn nh́n trở lại không thấy bóng Sói lại đi ṿng quanh trở về nhà Sói nấp sau một bụi cậy. Chồn nằm măi đến tối lắng tai nghe thấy tiếng Sói ngủ ngáy rất đều, Chồn trèo lên nóc nhà gỡ hết đất bịt ống thông hơi, Chồn vào lấy hết tất cả những đùi thịt ướp ngon lành đem về nhà ḿnh làm quà cho vợ con.

Sói ngủ đến nửa đêm bỗng nhiên thấy lành lạnh, từng ngọn gió cuộn lồng lộng trong nhà một cách tự do. Hắn tưởng có ai mở cửa bèn gọi lớn:

- Ai vào đấy?

Không có ai trả lời, vợ hắn bên cạnh vẫn c̣n ngủ say. Sói ngồi dậy nh́n ra cửa thấy vẫn đóng chặt. Gió vẫn thổi lồng lộng, người hắn bộ áo da mới mọc c̣n non nên lạnh buốt làm hắn hắt hơi một lúc sáu cái liền. Sói bỗng chợt nh́n lên nóc nhà thấy một mảnh trời rất trong lại có cả mấy v́ sao lấp lánh. Thôi thế là xong, gió không thổi hắn cũng thấy lạnh toát cả người. Bao nhiêu thịt ướp mất ráo, cả một mùa đông no ấm của hắn cũng tiêu ma!

Sói vùng dậy chạy ra khỏi cửa nhưng c̣n biết tên trộm chạy ngơ nào để đuổi theo! Hắn rên rỉ đi ṿng quanh nhà mong t́m thấy vết tích ǵ của quân gian phi để lại đây không, thế là hắn hết cả ngủ, cứ ngồi than trời trách đất cho đến sáng.

Gần trưa Sói vẫn c̣n ngồi than thở t́m quanh quẩn xem có trông thấy vết chân ai lạ không bỗng thấy Chồn từ xa đi đến. Trông thấy Sói, Chồn vồn vă hỏi ngay:

- Chào cậu, ḱa sao trông cậu có vẻ buồn thế?

- Mất trộm.

- Chết chửa, có trộm dám vào nhà cậu à? Nó lấy mất những ǵ?

- Thịt ướp!

Chồn làm ra vẻ tiếc ngẩn ngơ:

- Hoài của, có c̣n lại đùi nào không? Cháu định đến hỏi cậu có thể bằng ḷng cho cháu đổi mười hai con cá thu rất lớn vừa mới câu được sáng nay lấy một đùi thịt ướp cho các cháu. Chúng ăn cá măi nên chỉ thèm thịt. Cậu đổi miếng bé tí xíu thôi cũng được.

Mười hai con cá thu lớn đổi một miếng thịt muối, Sói càng nghĩ càng tiếc điên lên.

Chồn theo Sói vào nhà, hắn nh́n lên nóc nhà và bỗng cười lên:

- Ha, ha, ha, cậu khéo tay và nhanh nhẹn lắm! Cậu cố đóng kịch kêu trời trách đất thêm tí nữa là thành công. Bây giờ xong việc hô hoán thịt bị mất trộm rồi, thịt giấu kỹ rồi, cậu chỉ việc phong nóc nhà lại là có thể yên tâm ngủ kỹ.

Sói giận sôi lên không thèm trả lời.

Chồn thở dài nói tiếp:

- Thôi các cháu hôm nay lại đành phải ăn cá vậy! Thủ đoạn cậu nhanh quá! Nhưng cậu chịu làm theo kế cháu nghĩ là cho cháu nói đúng chứ ǵ? Nhưng thực là gậy ông đập lưng ông, cháu bày mưu cho cậu, bây giờ thịt đă hô lên mất trộm rồi, đâu c̣n có thể đem ra đổi cá nữa! Chỉ tại cháu dại mồm dại miệng!

Chồn cười thêm trong bụng từ giă cậu mợ Sói ra về. C̣n Sói tiếc ngẩn tiếc ngơ, tiếc thịt ướp, tiếc mười hai con cá thu lớn, và ức nhất là Chồn cứ tưởng hắn đă dùng kế của Chồn đă dạy cho.


47 - Cái chết của Chồn

Chồn đi được ít lâu Sư vương bắt đầu thấy nhớ, và nhất là trong công việc cần phải có người bàn bạc giúp đỡ ư kiến một cách đắc lực. Sư vương suy nghĩ một lúc nhận thấy Chồn nghỉ dưỡng sức như thế cũng đă đủ lắm rồi bèn gọi Sóc cho lănh sứ mệnh mời Chồn về triều. Sư vương dặn:

- Khanh phải nói rơ rằng Chồn sẽ được hoàn toàn tự do xuất nhập ra vào lănh thổ lúc nào cũng được. Chồn phu nhân sẽ được phong Quư phụ ra vào bầu bạn với Vương phi, các công tử Chồn cũng được vào cung học tập chung với các Hoàng tử theo chương tŕnh của Hoàng gia.

Ta cho khanh quyền chấp thuận bất cứ điều kiện ǵ của Chồn. Nếu khanh mời được về ta sẽ thưởng cho khanh huy chương Đệ nhất Công thần. Bây giờ khanh đi nhưng nhớ giữ bí mật đừng cho ai biết tin này.

Sóc vâng lệnh vội vàng ra đi một cách bí mật. Nhưng cái tin bí mật không hiểu do một Đài phát thanh bí mật nào phát ra bay vụt đến tai Chồn trước khi quan Khâm mạng đại thần đến nơi.

V́ thế lúc Sóc ḷ ḍ gơ được cửa nhà Chồn th́ thấy không khí lạnh lẽo khác thường. Vợ Chồn và các con mặc áo đại tang ra tiếp khách. Ngay giữa nhà có một bàn thờ khói hương nghi ngút, ṿng hoa câu đối treo la liệt khắp nhà.

Sóc đứng trước bàn thờ Chồn, nghĩ đến cái huy chương Đệ nhất Công thần mà rầu đứt ruột, hắn không thể nào cầm được nước mắt nấc lên từng cơn một cách chân thành.

Vợ Chồn thấy Sóc khóc,mủi ḷng cũng khóc theo. Mụ khóc thê thảm quá làm Sóc phải ngưng khóc để an ủi:

- Thôi chị cũng nên bớt sầu gượng vui để chăm nom các cháu. Ở đời sống là cảnh tạm, chết mới thực đi về quê hương. Anh tuy chẳng may qua đời nhưng công lao đối với đồng loại không phải nhỏ. Anh đă đem vinh dự rất nhiều cho xứ sở giống ṇi . . .

Vợ Chồn không đáp chỉ sụt sịt chùi nước mắt.

Sóc buồn rầu ra về, đầu óc hắn giản dị không nghi ngờ ǵ về cái chết cấp tốc khả nghi của Chồn, hắn chỉ tiếc cái huy chương. Nhưng thôi, có cũng thế, không cũng thế, cha sinh mẹ đẻ hắn ra ḿnh trần thân trụi chứ có đẻ ra cái huy chương cùng một lúc đâu, thế mà hắn vẫn sống đàng hoàng cho đến bây giờ, vậy th́ cái huy chương ấy cũng chẳng có nghĩa lư ǵ cho cuộc sống lắm.

Sóc biết hắn đem tin này về, Quốc vương sẽ hạ lệnh toàn quốc treo cờ rủ, sẽ có cuộc chính thức điếu tang rất long trọng, và như thế, hắn sẽ lại có dịp viết văn tế. Mà đối với Sóc như thế là quá đầy đủ rồi.

C̣n ǵ hơn ai chết đâu th́ chết để hắn viết văn tế, c̣n hắn th́ vẫn sống sờ sờ.

Sóc quay lại nh́n mái nhà Chồn một lần cuối cùng, lại nặn ra cái vẻ mặt đi điếu tang, thầm nghĩ đến bài văn tế sẽ viết, không phải cho Chồn mà cho chính hắn. Bởi v́ hắn, nói dại, nếu hắn bỗng lăn đùng ra chết như Chồn c̣n lấy ai viết văn tế cho hắn nữa! Hắn vừa đi vừa gọt văn một cách say sưa.

Sóc đang đi bỗng thấy trong bụi rậm có một cái bóng đen cử động. Tưởng là quân gian phi Sóc vội xông đến, nhưng vừa nh́n thấy hắn đă kêu rú lên, chạy cuống cuồng vào tận rừng sâu. Và cho đến bây giờ, không ai trông thấy Sóc thi sĩ đâu nữa! Có kẻ bảo “ ma” bắt hắn đi mất rồi, có người bảo hắn thấy ma nên sợ quá phát điên, không ai biết sự thực ra sao.

Linh Bảo (Sưu tầm)