CON CHỒN TINH QUÁI

Chương 3/phần 6, 7, 8

 
6---Sói Thí Phát Quy Y
Lúc bên trong hang động của Chồn đang vẽ ra một bức tranh gia đ́nh hạnh phúc lư tưởng: vợ Chồn chải bộ áo lông quí giá cho chồng, hai con quạt lửa hồng nướng cá, th́ bên ngoài tuyết phủ trắng xóa cả mặt đất, ngọn cây. Cậu Sói thường rủi nhiều hơn may, hôm ấy cũng đói chẳng kém ǵ Chồn ban sáng. Sói đi kiếm ăn lang thang gần hang động của Chồn, bỗng đánh hơi thấy mùi cá nướng từ trong các khe hở lọt ra ngoài. Trời mùa đông kiếm ăn khó khăn, lại thêm trong cảnh tuyết, không khí trong sạch làm cho mùi cá nướng càng đậm thêm, càng làm cho Sói đói và thèm thuồng cái chất đang chín tới kia.
Chỉ có một mùi thơm thoáng qua trong không khí mà bao nhiêu tính tự tôn, tự đại, tự ái, tự trọng của Sói xưa nay chạy biến đi đâu mất cả. Hắn đến gần kề mũi hôn mấy cái khe hở thầm bảo:
-Trời ơi! Thơm quá đi mất! Giá có giảm thọ mất hai tuổi . . .
Hắn đi ṿng quanh nhà để t́m lối vào, nhưng tất cả các cửa ra vào, cho đến cửa sổ cũng đều đóng kín và yên lặng như bên trong không c̣n một ai, trừ cái mùi thơm đầy quyến rũ kia cứ lùa qua các khe hở, ḥa trong không khí để khiêu khích hắn mà thôi.
Sói đi qua đi lại trước của lớn mấy ṿng, hít cái mùi thơm rất vật chất ấy không những chẳng an ủi được chút nào, trái lại càng làm cho dạ dày đau khổ gấp bội. Vừa đói vừa rét, hắn ta hắt hơi liên hồi, nằm gục mặt bên khe cửa. Cuối cùng hắn ta nhất định lên tiếng gọi:
• Mở cửa, mở cửa mau. Cháu ơi, cậu có chuyện này gấp lắm.
Chồn nghe tiếng biết ngay là Sói nhưng vẫn cứ vờ hỏi:
• Ai đấy?
• Cậu đây.
• Cậu là ai mới được chứ?
• Cậu Sói của cháu đây mà! Cháu yêu quí mở cửa cho cậu vào kẻo rét quá.
Chồn gào to:
• Sao? Chính thực cậu đấy à? Cháu cứ tưởng là tên kẻ cắp nào nhận vơ nhận vào!
Sói năn nỉ:
• Mở cửa mau lên cháu. Cậu chết mất!
Chồn trả lời rất nghiêm trang:
• Xin lỗi cậu để lúc khác. Bây giờ các Đạo nhân đang làm lễ “ Ngọ phạn”, cơm trưa, cấm người trần tục không được đến gần.
Sói ngạc nhiên hỏi lại:
• Các Đạo nhân nào mới được chứ?
• Ḱa, cậu vẫn chưa biết tiếng các Đạo nhân của “ Thiên tu giáo hội” sao? Cháu đă quy y nhập đạo từ lâu, và nhà cháu bây giờ đă thành ra Tu viện rồi. Các Đạo nhân hiện đang dùng cơm tại nhà cháu.
• Thế cháu cho cậu vào chào các Đạo nhân và thăm Tu viện của cháu một lúc được không?
• Đâu có chuyện dễ như thế được. Luật của Giáo hội nghiêm khắc lắm, người phàm tục nh́n Đạo nhân dùng cơm là một sự vô lễ không thể tha thứ được.
• Nhưng các ngài dùng thịt ǵ thơm quá, làm cậu thèm chết đi được.
Chồn kinh ngạc;
• Các ngài có dùng thịt bao giờ đâu. Giáo hội chỉ cho phép dùng trứng sống, và cá tươi béo nướng trên lửa hồng thôi.
• Giống ǵ cũng được, cháu cho cậu xin một miếng, cho cậu nếm thử một chút “ Ngọ phạn” của các Đạo nhân để cậu được mở mang kiến thức.
• Nhưng cháu không thể mời cậu vào được. Để cho một người không phải Đạo nhân hay chưa Qui y thí phát vào Tu viện tội nặng lắm. Cháu chả dại!
Sói biết không thể xin vào nhà được, nhưng hắn vẫn thèm thứ đồ ăn thơm đến ngạt mũi kia nên vẫn cố năn nỉ:
• Thế thôi, cậu không vào nhưng cháu cho cậu một miếng kẻo cậu chết đói mất! Cháu đă qui y th́ cũng coi như bố thí làm phúc để đức cho con cháu sau này.
Chồn trả lời rất miễn cưỡng:
• Vị t́nh bà con cháu đành phải phạm giới một lần đầu vậy. Cậu đợi một chốc.
Chồn nói xong vào bếp lấy hai lát cá, hắn cố ư để Sói đợi thực lâu mới trở ra. Chồn ăn thử lát cá lớn để xem đă thực chín chưa và mùi vị có ngon không. Theo tục lệ, hắn là chủ nhân có bổn phận phải kiểm soát thức ăn trước khi mời khách, v́ lỡ trong món ăn có chất độc th́ hắn sẽ bị tội ám sát bà con, hắn sẽ phải đền mạng, nếu không cũng tù chung thân, ai nuôi vợ con hắn, và c̣n ǵ là danh giá nhà Chồn nữa. Bởi thế hắn ăn thử trước, mà ăn miếng lớn là một hành động “ danh chính ngôn thuận” không cần phải hổ thẹn với núi sông chút nào. Chồn ăn xong thấy quả thực cá chín tới rất ngon thơm bèn bỏ lát cá nhỏ qua khe cửa cho Sói và nói:
• Của ít ḷng nhiều, đấy các Đạo nhân gởi tặng cậu để tỏ t́nh thân hữu. Các ngài nói mong cậu cũng sẽ nhập đạo nay mai.
Sói vừa trông thấy cá đă vồ lấy cho ngay vào mồm. Trời! cá tuơi, béo, uớp hương liệu, lại nướng trên lửa hồng vừa chín vàng mới ngon thơm làm sao! Sói nuốt xong c̣n thèm thuồng liếm môi hỏi:
• Có thường được ăn ngon như thế không cháu? Nếu cậu nhập đạo ngay từ bây giờ, cháu có thể cho cậu thêm vài lát nữa được không?
• Cửa từ bi có đóng với ai bao giờ. Cậu sẽ được Giáo hội hoan nghênh đón tiếp rất long trọng. Cậu muốn bao nhiêu cá cũng có. Nhưng bây giờ trừ phi cậu làm lễ Qui y Thí phát ngay. Nếu không cháu không thể phạm giới thêm một lần nữa.
Sói hỏi lại:
• Nhất định phải làm lễ Qui y Thí phát thực sao?
• Phải, Thí phát, nghĩa là cạo trọc đầu. Chắc là cậu không chịu nổi!
Sói ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng hắn không thể chống cự được mùi cá nướng thơm phưng phức đành chịu nhượng bộ:
• Nếu vậy cháu làm lễ Tthí phát cho cậu ngay bây giờ đi. Nhưng cạo đầu xong thế nào cũng phải cho cậu thêm vài miếng cá nướng cháu nhé.
Chồn cao giọng:
• C̣n phải xin ǵ nữa. Được cậu dùng Ngọ phạn tại Tu viện của cháu là một vinh dự to lớn cháu xưa nay không hề dám mơ tưởng đến. Một người vừa thông minh vừa danh giá vừa cao quí, lại thêm tâm hồn thanh khiết và thành kính như cậu nhập đạo, cháu tin rằng chẳng bao lâu cậu sẽ thăng chức “ Tối cao Viện trưởng”. Cậu sẽ thành sư phụ của cháu, quyền lực của cậu sẽ to lớn biết bao nhiêu! Cháu rất sung sướng có một người cậu như cậu làm cho cháu cũng được vẻ vang lây!
Sói nghe nịnh rất “ hài ḷng” nhưng vẫn c̣n vờ khiêm nhượng:
• Cháu quá khen! Giờ phút này cậu chỉ mong được thành đạo hữu của các vị Đạo nhân trong Tu viện của cháu. Xin Thí phát nhanh lên kẻo trễ mất giờ Hoàng đạo.
Chồn định tâm trêu Sói một vố thực đau c̣n “ Cậu Sói” tham ăn kia chỉ v́ mấy lát cá nướng nên Chồn bảo ǵ cũng nghe, nói ǵ cũng tin.
Chồn vào bếp bê cả một nồi nước sôi to tướng ra gần cửa gọi Sói bảo:
• Cháu mở một cái cửa nhỏ cho cậu chui đầu vào. Đây là cửa đặc biệt chuyên để làm lễ Thí phát. Cậu phải gắng chịu sự đau đớn vật chất một lúc để hưởng hạnh phúc tâm linh về sau. Khi cháu làm lễ nhập đạo cho cậu xong rồi, cậu sẽ thành một vị Đạo nhân cao quí nhất của Giáo hội.
Chồn nói xong vội vàng đổ cả nồi nước sôi lên đầu Sói vừa chui vào cửa. Sói bị phỏng lăn lộn kêu thét lên:
• Trời đất ơi! Cháu Chồn ơi! Cháu cạo đầu nhiều quá, cậu chết mất!
Tuy Sói không chết nhưng bị phỏng nặng, da đầu lột bong cả lên rất đau đớn. Hắn cố gắng lắm mới rút được đầu ra ngồi bệt xuống đất rên rỉ. Chồn giả vờ an ủi khuyến khích, sự thực hắn thè lưỡi ra và cười với vợ con một cách đắc ư.
Chồn tuyên bố một cách long trọng:
• Lễ Thí phát hoàn tất! Bây giờ cậu đă thành một Đạo nhân của Giáo hội. Chúng ta phải bàn chuyện tổ chức lễ “ Tham thiền” đầu tiên của cậu đêm nay cho thực chu đáo. Theo luật của Giáo hội vị Đạo nhân nào cũng phải trải qua một lần thử thách đạo hạnh để phân cấp bực cao thấp. Không biết cậu có đủ đạo tâm và can đảm để tuân theo không?
Sói cố nén đau đớn trả lời:
• Tuân, tuân, cố nhiên cậu phải tuân.
Trong lúc cậu Sói vẫn c̣n đau đớn, “ cháu Chồn yêu quí” đă nghĩ xong kế hoạch trêu ông cậu hờ một vố nữa và cố nhiên cậu Sói chỉ c̣n chạy đằng trời!

7--- Sói Câu Cá

Sói bị bỏng nằm lăn trước cửa nhà Chồn rất đau đớn. C̣n Chồn tuy trong ḷng hả hê vô cùng nhưng ngoài mặt giả vờ làm bộ xót xa. Hắn đi ṿng cửa sau ra ngoài đến cạnh Sói bảo:
• Cậu xem cháu quí cậu biết bao nhiêu! Cháu không nỡ để cậu buồn một ḿnh trong đêm dài giá rét như thế này. Cháu ra nói chuyện với cậu cho vui, may ra cậu thấy đêm ngắn bớt.
Sói không c̣n hơi sức đâu để trả lời. Sói chỉ run rẩy, rên rỉ và tự oán trách ḿnh. Hai cậu cháu lặng lẽ đi cạnh nhau trong đếm tối không ai nói ǵ với nhau nữa.
Đi măi đến một cái hồ rất lớn, và không ai biết đấy chỉ là một sự t́nh cờ hay là Chồn cố ư cho cậu “ leo cây” lần nữa. Trời rét đến nỗi nuớc hồ đă đóng lại thành băng. Bên cạnh bờ hồ có một cái lỗ thủng những người dân trong vùng phá vỡ để lấy nước cho súc vật uống, và bên cạnh lỗ lại có cả một cái thùng con để múc nước nữa.
Chồn giả vờ như nói một ḿnh:
-Trời, chỗ này câu cá th́ tuyệt!
Sói vốn tham ăn, vừa mới nghe đến cá th́ đă quên bén ngay tất cả những nỗi đau đớn lúc ”Thọ giới”, vội vàng hỏi:
• Làm thế nào mà câu đuợc hở cháu?
Chồn chỉ thùng gỗ bảo:
• Lấy cái thùng này cột giây thả xuống đáy hồ. Nhưng muốn câu thứ cá nướng cậu ăn lúc năy vừa to béo, vừa tươi ngon phải biết nhẫn nại chờ đợi thật lâu mới được.
Sói thở dài:
• Để cậu thử cố câu xem sao.
Chồn làm bộ sốt sắng:
• Nếu cậu muốn câu th́ cứ câu đi. Cháu hứa sẽ không nói với các đạo hữu khác. Các ngài không làm sao biết đuợc chuyện cậu phá giới đêm nay đâu. Nhưng khuya quá rồi chúng ta t́m đâu ra đuợc giây để thả thùng xuống nước bây giờ. Cháu chỉ có một đoạn giây gai yếu lắm chẳng thấm vào đâu.
Sói vội trả lời:
• Không sao, cháu cứ lấy thùng buộc vào đuôi cậu, cậu sẽ chịu khó ngồi xổm ở đây đợi cho đến lúc cá vào đầy thùng. Làm như thế nhất định không có ai dám đến cướp cá của cậu cháu ta được.
Chồn cười thầm ông cậu, nhưng bề ngoài tỏ ra vẻ rất phục trí óc thông minh của cậu. Hắn cột đuôi Sói vào thùng, bảo Sói ngồi trên băng và thả thùng gỗ xuống hồ.
Chồn làm xong công việc bèn đến nấp trong một đám bụi cây um tùm gần đấy, vừa ngủ gật vừa canh chừng Sói.
Đêm càng khuya càng lạnh, lỗ hổng dần dần cũng đóng băng chung quanh đuôi Sói. Sói cảm thấy thùng cứ nặng dần tưởng là cá đă vào đầy thùng rất mừng. Một lát sau băng đóng cứng lại và Sói không thể nào cử động được nữa. Hắn kêu to:
• Cháu ơi, cá vào đầy nặng quá một ḿnh cậu kéo không nổi cháu đến giúp cậu một tay. Trời cũng gần sáng rồi, chúng ta phải đi chứ ngồi đây lâu nguy hiểm lắm!
Chồn ở xa nghe thấy hắn thích chí cười bảo:
• Ai bảo tham ăn! Cậu muốn xơi được cá cũng c̣n lâu!
Trời gần sáng, dân làng dần dần thức dậy. Gần đấy có một nhà thợ săn, ngày nào cứ tảng sáng cũng vào rừng lục lọi t́m muông thú. Hắn cưỡi ngựa, chó săn chạy trước, người theo sau. Cả bọn cùng xông về phía hồ rất huyên náo. Trông thấy Sói họ kêu lên:
• Ḱa có chó Sói. Bắt lấy nó, đánh chết nó di!
Đoàn người ngựa và chó vừa chạy vừa la hét cùng xông đến hồ. C̣n Chồn lúc vừa nghe tiếng ồn ào đầu tiên hắn ta đă chạy biến mất tăm mất dạng.
Bác thợ săn xuống ngựa, tay lăm lăm cầm kiếm định chạy đến gần Sói, lúc ấy đă bị đàn chó săn bao vây chung quanh. Hắn ta chạy trên băng nhưng vội vàng quá nên trượt chân ngă dài, nhát kiếm đâm không trúng ḿnh Sói, chỉ cắt đứt đuôi Sói đang bị đóng cứng vào băng, và cũng nhờ thế Sói được tự do.
Sói may mắn thoát nạn, hắn bị trầy mất da lông rất nhiều, nhưng điều làm hắn đau khổ nhất là đứt mất cái đuôi dài xinh đẹp. Hơn nữa, hắn cũng đă hơi nghi ngờ thằng cháu mất dạy đă đă cố ư ám hại, làm hắn càng thấy đau khổ hơn.

8--- Sói Đánh Chuông

Chồn thông minh và khéo đến nỗi lúc bị Sói trách mắng hắn chỉ nói vài câu là Sói tin ngay tai nạn xẩy ra ở hồ cá chỉ là v́ số mệnh rủi ro xui khiến. Trước hết là đêm quá lạnh, kế đến bọn đi săn đến bất ngờ làm Chồn trở tay không kịp. Nếu không, nhất định là Chồn đă có cách kéo được cá lên rồi. Nhưng v́ gặp một bọn thợ săn và chó săn đông như thế th́ đến Thánh cũng chịu không có phương pháp ǵ khác hơn là trốn chạy!
Sói cho Chồn giải thích như thế kể cũng hợp t́nh và hợp lư. Trong trường hợp như thế dù Chồn có hy sinh tính mệnh cũng không cứu được hắn. Sói vốn định tâm mắng cho một trận về tôi canh pḥng không cẩn thận, đến nổi lúc nguy cấp không kịp báo cho hắn biết, nhưng nghĩ lại đối với một đứa không thích câu cá, lúc rạng đông ngủ gật là một việc rất thường . Lẽ nào lại không thể rộng lượng tha thứ cho hắn một lần nữa hay sao!
Bao nhiêu thử thách tai nạn xẩy ra làm Sói chán nản vô cùng nhưng hắn vẫn không sao quên được mùi vị cá nướng chín tới thơm béo ngon lành mà chỉ riêng để cho các Đạo nhân dùng. Nếu hắn không lầm th́ quả thực suốt đời hắn chưa từng bao giờ được nếm thử mùi vị ngon lành đến thế. Bây giờ trong giấc mơ hắn cũng chỉ thích mơ đến món cá nướng ấy mà thôi. V́ thế hắn theo sát Chồn, bắt Chồn phải giữ lời hứa:
• Cậu đă làm lễ Thí phát thọ giới xong rồi, thế là đă làm đủ lễ để nhập vào Giáo hội, cháu c̣n đợi ǵ nữa mà không cho cậu vào thăm viếng Tu viện của cháu ? Cậu mong được thành một Đạo nhân của Tu viện cháu ngay bây giờ.
Chồn thong thả trả lời:
• À, nhưng mà c̣n một điều kiện nữa, chúng ta phải làm nốt đă.
• Lại c̣n điều kiện nữa à? Điều kiện ǵ mới được chứ?
• Cậu biết đánh chuông không?
• Đánh chuông để làm ǵ?
• Tất cả các Đạo nhân, Giáo sĩ đều phải biết đánh chuông cả. Cậu là người học rộng biết nhiều, đối với chuyện này lẽ nào lại không biết. Chúng ta chỉ cần thử một tí là xong ngay. Gác chuông của nhà thờ giờ này không có ai, ta vào thử nhé.
• Đành phải thử vậy, mặc dầu đời cậu cả đến cái chuông bé nhất cũng chưa từng đánh thử bao giờ. Nhưng chắc cũng không có ǵ khó khăn lắm.
• Đối với cậu th́ cố nhiên là dễ vô cùng. Cậu là người khéo léo lại có sức mạnh, lại c̣n thêm thông ḿnh hơn người, nhất định làm ǵ cũng phải thành công. Chứ đối với kẻ khác th́ chỉ một việc học cũng c̣n tốn vô khối cơm đấy!
Sói hỏi;
• Xong công việc này cậu sẽ thành Đạo nhân trong Tu viện của cháu chứ?
• Dạ thưa cậu đă hẳn là như thế!
• Nếu vậy chúng ta đi ngay bây giờ.
Hai cậu cháu cùng đi vào gác chuông, và lúc ấy là giờ các Giáo sĩ được nghỉ ngơi nên đều đi tản bộ ngoài đồng, hay ở trong pḥng riêng đọc kinh, gác chuông không c̣n một ai.
Chồn chỉ sợi dây nằm trên mặt đất bảo:
• Cậu xem, việc dễ lắm, chỉ cầm sợi dây này kéo mấy cái là có tiếng chuông kêu.
Sói ngắm sợi dây một lúc bảo:
• Cậu muốn chỉ làm một lần đầu là được việc ngay, vậy cháu buộc giây vào hai chân trước của cậu, như thế cậu mới dám chắc là không thả giây nửa chừng.
Chồn vội vàng khen ngợi:
• Ừ nhỉ, thật là một ư kiến rất hay, một sự phát minh mới mẻ mà cháu chưa nghĩ đến bao giờ! Cháu cột hai chân cậu vào hai sợi dây và cậu lần lượt kéo, như thế buổi thử chuông hôm nay nhất định phải thành công. Lúc cậu đang đánh chuông cháu sẽ ở ngoài canh gác không cho dân làng đến làm phiền cậu.
Chồn cột chân Sói thật chặt xong bảo Sói cố sức kéo dây, c̣n Chồn lẻn ra ngoài.
Công việc tiến hành rất dễ dàng. Sói cố sức kéo giây nhưng v́ chuông nặng quá nên Sói bị nhất bổng lên không trung và Sói tưởng như ḿnh không c̣n mong ǵ trở lại mặt đất được nữa. Đến lúc ấy bỗng có tiếng động nhẹ và một cái chuông kêu lên rồi dần dần tất cả chuông cùng kêu lên một lúc thành một bản hợp tấu không ḥa âm, vừa lộn xộn vừa không nhịp nhàng ǵ cả. Tất cả chuông trong nhà thờ đều kêu và kêu măi không ngừng làm cho dân làng và các giáo sĩ đều ngạc nhiên chạy đến xem việc ǵ xảy ra, Chồn lúc ấy mới tḥ đầu vào cửa làm bộ hoảng hốt gọi:
• Cậu ơi, trốn nhanh, người ta sắp đến đánh chết chúng ḿnh đấy!
Chồn nói xong chạy biến ngay vào rừng nhanh như gió. C̣n Sói hai chân bị trói chặt lơ lửng trên không trung đă tưởng chuyến này chắc chết không c̣n ngờ ǵ nữa. Nhưng may mắn làm sao, sợi giây lâu ngày đă mục nên đứt ngang, và Sói bị rơi mạnh từ trên cao xuống đất. Sói vùng vẫy tháo đuợïc giây trói và chạy biến ngay. Bọn người vây chung quanh không hiểu việc ǵ xẩy ra, chỉ ngần ngại có một phút nên nhờ phút giây mầu nhiệm ấy hắn chạy thoát.
Vụ đánh chuông này Sói cũng để lại trong gác chuông khá nhiều máu, bị trầy da, mất lông không ít và lần này hắn tin chắc chắn là Chồn đă cố ư cho hắn vào tṛng, đă cố ư muốn hại hắn, cố ư bắt hắn mạo hiểm trong khi cũng như bao nhiêu lần khác, Chồn không hề thiệt hại một tí nào.
Sói khập khễnh đi về hang, vừa đi vừa thề sẽ báo thù, và hắn biết chắc chẳng chóng th́ chầy thế nào hắn cũng có dịp.