CON CHỒN TINH QUÁI

Chương 5/Phần 11-14

 
11 - Chồn Và Quạ


Cách bờ sông không xa, có một cây đại thọ mọc trên một cánh đồng cỏ, phong cảnh ở đấy vừa yên tĩnh vừa xinh đẹp, lúc Chồn đi ngang qua thấy ḍng sông nước tinh khiết đang êm đềm chảy bèn dừng lại tắm mát. Tắm xong Chồn lăn lộn trên đám cỏ non chờ cho cái áo lông mịn màng của hắn khô ráo. Chồn nằm lim dim muốn ngủ nhưng trong trí óc đang nghĩ đến cái thực đơn buổi cơm trưa.

Gần đấy có một nhà nông, gặp ngày lễ nên vợ bác nông phu làm rất nhiều bánh sữa. Một chú Quạ thấy những chiếc bánh đầy hấp dẫn ấy phơi trước sân thèm quá cứ bay lượn quanh măi. Nông phu không nghi ngờ ǵ đến chú Quạ con nên vào nhà trong. Quạ thấy cơ hội đến bèn đập cánh thật nhanh bay xuống cắp ngay một chiếc bánh. Vừa lúc ấy vợ bác nông phu đi ra trông thấy Quạ ăn cắp bánh bèn kêu ầm lên:

- Quân ăn cắp, bớ người ta, bắt lấy nó. Mày không thả ra bà đánh chết!

Mụ ta ném theo rất nhiều đá nhưng không trúng ḿnh Quạ một viên nào. Quạ cắp bánh vào móng thật chặt, cười nhạt:

- Bà già ơi, chồng bà có hỏi bánh đâu cứ nói tôi lấy mất rồi. Sáng nay tôi c̣n để bụng trống đợi ăn bánh của bà làm và lúc ăn thế nào tôi cũng nghĩ đến bà. Bánh coi bộ ngon lành lắm, chắc mùi vị cũng không đến nỗi tệ. C̣n bà, dặn chồng lần sau đừng coi thường các giống vật bé nhỏ nhé!

Quạ nói xong bay đến đậu trên cây đại thọ, bên dưới có Chồn đang nằm mơ màng đến bữa cơm trưa. Quạ trông thấy Chồn nhưng lờ đi. Hắn lấy mỏ mổ vào bánh bóc vỏ ngoài rất khéo. Nhưng có khi hắn mổ mạnh quá làm rơi một ít mảnh vụn xuống vừa đúng trước mặt Chồn, và Chồn vừa nh́n thấy là biết ngay bữa cơm trưa của hắn sắp dọn.

Chồn đang đói nên vội vàng mở cuộc điều tra xem cái món cao lương mỹ vị kia từ đâu đến. Khi Chồn đă thấy được anh chàng Quạ con đang nấp trên cây thưởng thức dần từng miếng bánh nhỏ một cách phong lưu bèn làm bộ vui mừng kêu lên:

- Ḱa, cháu Qụa đấy à? Trời ơi, chú không ngờ gặp được cháu ở đây! Xin trời phật phù hộ cho linh hồn ba cháu, ngài Quạ Bá Tước, được lên Thiên đường, Niết bàn, Cực lạc. Chú là bạn thân của ba cháu lúc c̣n sanh tiền nên chú biết rơ lắm. Ba cháu ngày xưa hát rất hay và chú say mê giọng hát của ba cháu vô cùng. C̣n cháu nếu chú nhớ không lầm th́ lúc cháu c̣n bé tí tẹo đă thích hát rồi. Không biết bây giờ giọng cháu c̣n tốt như xưa không? Chú vốn thích âm nhạc, và chú sẽ rất sung sướng nếu cháu vui ḷng hát vài bài cho chú đuợc thưởng thức giọng hát mê hồn của cháu.

Quạ thấy có người nịnh ḿnh nên đầu óc đâm ra rối loạn. Hắn tưởng thật vội vàng kêu lên mấy tiếng quạ quạ để cho ông bạn của cha thưởng thức.

Chồn gật gù lẩm bẩm:

- Hay, hay thực! Có tấn bộï hơn ngày xưa nhiều lắm. Nhưng theo ư chú giọng cháu c̣n có thể cao hơn nhiều.

Quạ nghe thế tưởng ḿnh đă thành một ca sĩ trứ danh thực sự rồi, nên cố lấy hết gân cổ gào lên mấy tiếng để phá kỷ lục tê no.

Chồn vỗ tay khen ngợi:

- Hay hơn nhiều lắm! Giọng thanh thoát, âm hưởng ấm dịu thấm đến tận tim gan. Nhưng nếu từ nay cháu đừng ăn hạnh đào th́ giọng cháu sẽ thanh thoát vô cùng, âm điệu sẽ đạt đến một cao độ không thể tưởng tượng. Cháu có thể vui ḷng hát thêm vài bài nữa không?

Được người tâng bốc, ḷng háo danh hăo của Quạ nổi dậy bừng bừng. Hắn muốn hát thực to cho ông bạn của cha kia biết tay, biết hắn cũng hát hay không kém ǵ bố. Hắn gào thực to quạ, quạ, quạ, và v́ phải dùng đến sức lực toàn thân nên hắn buông lỏng chân và cái bánh rơi xuống ngay trước mặt Chồn.

Chú Chồn thấy bánh tuy thèm nhỏ giăi nhưng hắn muốn bữa cơm đầy đủ hơn nên tạm thời giả vờ phớt như ăng lê vậy. Hắn làm bộ đi khập khễnh lên mấy bước và nói:

- Thật vô phúc! Hôm nay chú nằm đây là để nghỉ ngơi dưỡng vết thương ở chân. Vừa rồi được nghe cháu hát chú cũng tạm quên bớt đau k hổ, bỗng nhiên ở đâu rơi xuống cái của quái này. Chẳng biết giống ǵ mà nặng mùi quá chú chịu không nổi. Xin cháu làm ơn đến vứt hộ cho chú để chú được ngồi yên, v́ chân chú đau quá không thể lê đi đâu một bước. Cháu yêu quí, cháu vẫn thích bánh này, nhờ cháu lấy đi để chú khỏi trông thấy, khỏi phải ngửi cái mùi nặng đến ngạt thở của nó.

Quạ vốn tiếc miếng bánh ngon lành nên bay ngay xuống đất định nhặt, nhưng hắn cũng ngài ngại không dám bước lại gần.

Chồn cố lấy giọng dịu dàng:

- Cháu sao thế? Chú không thể trở ḿnh được cháu cũng c̣n sợ đến thế sao?

Quạ bước thêm hai bước nói:

- Không, tôi có sợ ǵ đâu!

Chồn không thể kiên nhẫn đợi chờ thêm nữa, nhẩy chồm lên vồ lấy quạ. Quạ may mắn đứng c̣n cách hơi xe nên kịp vỗ cánh bay, chỉ phải mất một ít lông và cái bánh. Quạ đậu trên cây kiểm điểm sự tổn thất, tức giận mắng:

- Tao đoán chẳng sai tí nào. May là mày chỉ mới cướp được bốn cái lông đuôi và lông cánh xinh đẹp của tao. Quân lưu manh. Giống hồ ly vàng ác độc, mày là đồ bất nhân, bất nghĩa. Thế mà tao đă ngu muội nghe lời đường mật tán tỉnh của mày suưt bỏ mạng.

Chồn thấây Quạ giận dữ định an ủi dỗ dành. Chồn bảo cái hành động thô lỗ vừa rồi làm Quạ suưt chết chỉ là một sự rủi ro bất ngờ mong Quạ đừng hiểu lầm nghi oan cho hắn. Nhưng Quạ đă biết rồi không tin lời hắn nữa. Quạ bảo:

- Thôi, ăn miếng bánh đi cho đỡ thèm! Nhưng mày nhớ chỉ được ăn một miếng bánh ấy thôi chứ đừng mong viết tên tao vào thực đơn bữa cơm trưa của mày. Từ nay tao sẽ không thèm nh́n mặt mày và nghe mày nói một câu ǵ nữa!

Chồn nhún vai trả lời:

- Cút đi đâu th́ cút cho rảnh. Tao đă có miếng bánh này rồi cũng chả cần nghe mày hát nữa. Đời tao chưa từng được nếm thứ bánh ngon như thế này! Thật cũng bỏ công nghe cái giọng quang quác của mày thét đến nhức óc.

Quạ giận dữ bay đi. Chồn tiếp tục ăn và cảm thấy bữa cơm h́nh như thanh đạm quá, hắn rất tiếc đă làm mất ḷng tin cậy của cháu Quạ yêu mến. Không phải tiếc v́ mất t́nh bè bạn quen biết với cụ Quạ thân sinh lúc c̣n sinh tiền nhưng v́ mất món thịt Quạ non trong bữa cơm trưa.










12 - Vào Bụng Đói, Ra Bụng No


Sau một thời gian dọ dẫm, Chồn t́m ra một hầm chứa lương thực của một nhà giàu. Mặc dầu chủ nhà không hề mơiø Chồn đến cùng chung hưởng các món sơn hào ấy nhưng Chồn không cần biết. Hắn trông thấy một cái lỗ của Mèo vẫn dùng để ra vào và lợi dụng lỗ ấy làm cửa chui vào hầm. Hắn khuân ra rất nhiều thịt ướp dấu vào một nơi khác rất kín để ăn dần. Hôm ấy hắn vừa ăn xong miếng thịt cuối cùng, đang ngồi liếm mép nghĩ đến chương tŕnh hành động th́ bỗng cậu Sói của hắn đi đến.

Sói độ này đói quá nên rất gầy và không đủ sức để nghĩ đến chuyện thù oán với hắn nữa, làm hắn cảm thấy thương hại ông cậu luôn luôn gặp vận xui.

Chồn đă ăn sạch hết không c̣n ǵ để mời cậu, nhưng hắn cũng không lấy thế làm ân hận. Hắn hứa sẽ giúp Sói, mời Sói ăn một bữa tiệc thịnh soạn nhất trong đời, đồng thời hắn không quên nghĩ cách cho Sói vào tṛng lần nữa.

Chồn dẫn Sói đi, vừa đi vừa kể :

- Xúc Xích to bằng cổ tay này, thịt xông khói từng đùi treo đầy nhà này, lại c̣n từng tảng thịt mỡ tươi, thịt ướp ngũ vị hương và thịt ướp muối . .Ối chào, vào được th́ tha hồ, chỉ sợ không có bụng mà ăn . . .

Sói nghe nước dăi cứ nhỏ ḍng ḍng hỏi:

- Chạy nhanh lên cháu. Nhưng cháu có chắc là c̣n không? Đă lâu cháu không đến cơ mà!

Chồn trả lời:

- Hôm qua cháu vừa đến xong. Mà cháu th́ chú biết đấy, có bao giờ đến nhà ai mà phải về bụng đói bao giờ? Hơn nữa, lúc cháu vào chính tai cháu nghe chị bếp nói chị ta sẽ cất thêm nhiều lương thực vào kho để dành ăn trong mùa đông. Chúng ta tha hồ chọn lựa thứ nào vừa ư.

Sói chỉ nói rất ít:

- Chạy nhanh lên cháu!

Cái lỗ Mèo rất béù c̣n thân h́nh Sói vẫn to lớn hơn Chồn xưa nay làm Sói lo lắng chỉ sợ chui không lọt, nhưng may làm sao mấy hôm gần đây Sói bị đói quá nên gầy bớt rất nhiều, và nhờ thế Sói mới có thể chui vào được. Chồn ở ngoài canh cửa cho Sói và hắn hứa sẽ canh rất cẩn thận.

Sói vào lọt kho trông thấy món ǵ cũng thèm. Hắn đă ăn một bụng đầy cứng nhưng vẫn cố gặm thêm một đùi thịt ướp. Sói đang ăn ngon lành bỗng nghe Chồn gọi:

- Có người đến ra mau cậu ơi!

Sói vội vàng chạy đến lỗ Mèo chui đầu ra trước, rồi đến vai, nhưng chỉ ra được đến đấy mà thôi. Th́ ra cậu Sói tham ăn quá nên bụng to ph́nh ra như một cái bao da. Lúc bụng đói chui vào lọt th́ bây giờ bụng no ra không thoát.

Sói cố sức trườn ra ngoài thở hồng hộc lên. C̣n Chồn cũng cuống quít nắm lấy tai, mũi, vai, cố gắng sức kéo Sói ra. Lần đầu tiên thằng cháu tốt bụng đem hết sức b́nh sinh mong cứu cậu. Hắn cắn cổ Sói thật chặt để kéo ra nhưng cũng không ăn thua ǵ, v́ cậu Sói bị cái bụng lớn tướng chận cứng cửa hang không nhích ra được tí nào. Ngừng lại để thở một lúc sau Chồn bảo:

- Cậu hăy đợi đây để cháu thử t́m cách khác xem.

Chồn định t́m một sợi giây buộc cổ Sói để kéo ra, nếu hắn t́m thấy giây buộc được cổ Sói xong, hắn có kéo ra không lại là chuyện khác.

Chồn chạy vào nhà t́m giây, nhưng mới vào đến pḥng trong hắn trông thấy ngay chủ nhà đang sửa soạn ăn một con gà quay.

Chồn ta lúc ấy quên mất cậu Sói, quên cả chuyện t́m giây. Trong đầu óc hắn chỉ có độc một h́nh ảnh con gà mái tơ quay vàng tươi đầy hấp dẫn. Hắn nhẩy lên bàn cắn chặt con gà, quay ḿnh chạy trốn. Chủ nhà ngẩn người ra v́ hắn cướp nhanh quá, lúc hoàn hồn vội kêu ầm lên:

- Có trộm, có trộm, nó lấy mất con gà rồi!

Chị bếp, anh làm vườn nghe tiếng vội chạy đến giúp chủ nhà đuổi theo. Chị bếp tay cầm cái xiên để quay gà c̣n đỏ hồng, anh làm vườn cầm cái cào, chủ nhà tay lăm lăm cầm con dao chỉ chực giết quân ăn cướp. Cả ba cùng hồng hộc chạy đuổi theo Chồn như đuổi giặc. C̣n Chồn muốn xuống hầm nên cứ chạy quanh măi trong nhà, hết chui vào nhà trong lại chạy ra nhà ngoài, để t́m lối thoát .

Trong lúc ấy Sói vẫn c̣n đang đợi Chồn đến cứu. Hắn chui ra không được nên rất sợ hăi và nóng ruột, đành phải lui vào để đợi Chồn, nhân tiện ăn tạm một cái ǵ cho đỡ sốt ruột.

Chồn xuống đến hầm kho thấy cửa hang bỏ trống liền chui tuột ra ngoài. Lúc bấy giờ chủ nhà mới chạy đến, tưởng là phen này bắt được tên trộm giết chết và lấy lại con gà không ngờ vừa vào là đụng đầu ngay với Sói.

Cuộc gặp gỡ bất ngờ mà cả hai cùng không muốn, nhưng cũng không thể lờ nhau đi được. Chủ nhà mời Sói chịu tội thay cho Chồn. C̣n Sói bị một trận đ̣n bất hủ để trả giá một bữa tiệc sang trọng nhất trong đời hắn ta.









13 - Chồn, Chim Và Thỏ


Chồn đang lang thang trên đồi, bỗng trông thấy một đôi chim bay lượn thật thấp trên đống cỏ bèn nghĩ thầm.

- Hôm nay thế nào cũng có một bữa chén no say. May mà gặp ngày lễ món ăn lại chờ sẵn, không phải lo nghĩ kiếm đâu xa nữa. Nhưng làm thế nào để bắt được cả hai con nhỉ?

Hắn đi chậm răi từng bước ngắn, vừa đi vừa suy nghĩ, may ra có thể t́m được cách ǵ không.

Hắn đang ḍ dẫm từng bước một bỗng nhiên ngă lăn đùng trên đám cỏ, dưới bóng cây, lưỡi thè ra ngoài, bốn chân giăng thẳng cứng đờ.

Chim vợ trông thấy Chồn vội bảo chồng:

- Ḱa anh, có phải Chồn đấy không nhỉ? Hắn ta trúng gió chết lăn quay ra kia ḱa!

Chim chồng điềm tĩnh và nhiều kinh nghiệm hơn có vẻ không tin:

- Hôm qua anh c̣n trông thấy hắn ta khỏe mạnh săn mồi khiếp lắm cơ mà!

Chim vợ làm ra bộ thông thạo:

- Chắc hắn trúng phong trúng gió ǵ đây, như thế gọi là chết dại ấy mà! Xem bộ dạng thế kia đúng là đă chết mười mươi!

Chim chồng vẫn không tin:

- Có khi hắn ta đang ngủ.

- Không phải, nhất định là hắn đă chết rồi! Em c̣n lạ ǵ, chết với ngủ khác nhau cơ mà! Để em đến gần xem cái bộ mặt hắn ta ra sao.

Chim chồng lo lắng nhưng không cản nổi vợ, hắn đành phải dặn ḍ:

- Em cẩn thận nhá, giống Chồn nó tinh quái lắm!

Chim vợ cười nhạt:

Ối chào, bộ nó làm ǵ nổi em! Em nhất định nh́n tận mặt xác chết thằng lưu manh này!

Chim vợ xưa nay vẫn bướng bỉnh và chưa hề biết sợ là ǵ. Chim chồng can không nổi, và cũng không dám xuống nên chỉ bay quanh đợi vợ. Chim vợ vỗ cánh thực nhanh đáp xuống cạnh xác Chồn. Thấy bộ dáng chết quay lơ một cách thảm thương, chim vợ thêm can đảm bước đến gần hơn nữa. Và muốn nghe cho kỹ hơi thở của Chồn đă thực tắt hẳn hay chưa, Chim vợ kê đầu ngay mũi Chồn. Thế là chỉ trong chớp mắt linh hồn Chim vợ được lên Thiên đàng.

Chim chồng thấy vợ chết kêu thương thảm thiết, bay quanh trên ḿnh vợ chẳng rời, Chồn cố lấy giọng ngọt ngào an ủi hắn:

- Tội nghiệp chị ấy quá đi mất! Đàn bà thực hay ṭ ṃ lắm điều, ưa sinh sự vô cũng, đă thế lại không nghe lời chồng khuyên bảo, bọn họ rất bướng bỉnh, chỉ thích suốt ngày t́m ṭi ḍ dẫm tất cả mọi chuyện đâu đâu! Đấy anh xem, xưa nay anh vẫn hay trách chị về khuyết điểm ấy, bây giờ tôi đă cho chị một bài học rồi, từ nay chị sẽ khỏi hẳn bệnh ṭ ṃ không c̣n tái phát vào đâu được nữa! Bây giờ nếu anh cho phép tôi sẽ đem thi hài chị đi nơi khác cử hành lẽ an táng thực long trọng, để cho xứng đáng với danh giá và địa vị của anh.

Lễ an táng hắn cử hành long trọng thực. Hắn không ăn tươi, nuốt sống ngay tại chỗ nhưng đem về nhà. Các con hắn đốt lửa, và vợ hắn ướp gia vị làm món chim nướng rất ngon lành.

Sau bữa đại yến ấy, Chồn định ra ngoài hô hấp không khí trong sạch, nhưng vừa bước ra tới cửa lại đụng đầu ngay với Thỏ. Chồn chận Thỏ lại hỏi:

- Ḱa Thỏ, em đi đâu mà vội vàng thế?

Thỏ bị Chồn chận đường hoảng hốt run bắn cả người. Hắn ấp úng trả lời:

-Tôi chạy đi kiếm ăn. Mấy bữa nay đói quá nên chạy bừa, rủi đụng nhằm anh, xin anh tha lỗi.

Chồn ngọt ngào vồn vă:

- Chẳng mấy khi em đi qua đây, nhân tiện tạt vào nhà tôi chơi dùng tạm bữa cơm xoàng. Tôi vẫn mong mỏi được mời em đến chơi với các cháu. Thực rủi hôm nay chẳng có ǵ ngon cả, chỉ có một ít hoa quả, và cỏ tươi, em dùng tạm nhé?

Thỏ chẳng muốn vào nhà Chốn tí nào, nhưng hắn sợ quá nên không dám từ chối. Thỏ hoảng hốt cảm tạ rồi rón rén vào nhà. Chồn lấy ghế mời hắn ngồi rất vồn vă, vợ Chồn cũng sốt sắng dọn ra hạnh đào và cỏ tươi ân cần mớ hắn, Thỏ ăn rất dè dặt, mắt vẫn láo liên liếc nh́n quanh để lỡ có biến biết đường chạy.

Chồn ngồi nh́n Thỏ ăn, cười một cách rất nham hiểm. Lúc ấy bọn Chồn con mon men đến gần để xem Thỏ ăn ǵ. Tính Chồn con cũng rất tham ăn giống bố, hễ thấy có ăn là sà đến. Hắn định xin nếm thử xem hạnh đào mùi vị ra sao. Thỏ thấy chồn con đến gần vội vàng tự vệ. Hai tai hắn dựng lên như hai lưỡi kiếm chỉ chực đâm vào kẻ địch, và hắn nhảy chồm đến đứng trước mặt Chồn con thủ thế làm Chồn con sợ quá kêu thét lên. Thế là mặt trận bắt đầu. Chồn vội xông đến tát lia lịa vào mặt Thỏ, làm Thỏ bị thương máu chảy ṛng ṛng. Đánh nhau được ba hiệp, Thỏ thấy ḿnh yếu nên dùng miếng vơ hộ thân cuối cùng là nhẩy vọt lên không thực cao, làm Chồn ngạc nhiên đứng nh́n. Thỏ nhẩy tiếp ba ṿng và nhờ thế thoát được ṿng vây chạy thẳng vào rừng.





14 - Chồn Chữa Bệnh



Mùa Đào bắt đầu, trên một cây quả chín mọng, chim sẻ nhí nha nhí nhảnh nhảy hết cành này sang cành khác rỉa những trái chín ngon nhất để nếm thử.

Chồn đi ngang qua trông thấy Chim Sẻ hắn liền ngoại giao một câu:

- Chào chị Sẻ, Đào năm nay được mùa trông ngon quá nhỉ?

- Vâng, ngon không thể tưởng tượng được anh ạ. Chưa bao giờ tôi thấy Đào ngon như năm nay. Anh xơi thử vài quả nhé?

Chồn giả vờ khách khí:

- Không dám, xin chị cứ dùng tự nhiên, để mặc tôi.

Ối chào, chỗ láng giềng thân thuộc anh đừng khách khí thế. Tôi ăn đă no đến cổ nhưng trông thấy Đào tươi ngon thơm, hấp dẫn quá nên vẫn không thể đứng yên nh́n được. Tôi hái mấy quả anh nếm thử xem.

Sẻ thả rơi xuống đất vài quả đào chín rất ngon, Chồn vội vàng nhặt và ăn lấy ăn để. Khi không c̣n nuốt được nữa, Chồn bảo:

- Chị Sẻ, chị đối với bạn bè rộng răi tốt quá. Tôi cảm ơn chị bữa tiệc hôm nay và mong rằng hôm khác sẽ có dịp mời chị lại nhà xơi cơm xoàng.

Sẻ khiêm nhượng đáp:

- Anh bằng ḷng là tôi sung sướng rồi. tôi có vẽ vời ǵ đâu, có ǵ ăn nấy thôi mà!

Chồn nh́n Sẻ liếm mép nói:

- Nếu khi nào chị có việc ǵ cần, tôi xin tận tâm tận lực giúp chị.

Sẻ có vẻ nghi ngờ:

- Thật không? Một gịng giỏi quí phái danh giá như anh có bao giờ chịu hạ ḿnh giúp đỡ giống bần dân bé nhỏ nghèo nàn như chúng tôi. Nhưng nếu anh thực có ḷng nhân đức đến như thế, tôi xin nhờ anh giúp một việc.

- Việc ǵ chị cứ nói. Nếu có thể làm được, tôi vui ḷng làm ngay.

Sẻ kể lể:

- Anh ạ, chả dám giấu anh, hai con bé cưng của tôi mấy hôm nay phát chứng kinh phong. Chúng nó giật chân giật tay đau đớn rên la suốt ngày đêm, tôi thương cháu sốt ruột quá nhưng không có tiền để rước cụ lang về xem cho cháu.

Chồn trả lời rất sốt sắng:

- Tưởng chuyện ǵ khó khăn chứ chỉ có thế thôi à? Chẳng c̣n ǵ dễ dàng hơn nữa! Lúc tôi đi du lịch Đông phương, có đến thăm Hoàng đế Trung hoa, ngài có một vị Công chúa cũng đau chứng ấy. May phước gặp tôi mới lành được. Chị để tôi chữa hộ hai cháu không tính tiền công chị đâu! Chỗ quen biết mà!

Sẻ sung sướng:

- Nếu thế mẹ con chúng tôi suốt đời không dám quên ơn anh! Để tôi đem hai cháu đến.

Chim sẻ mẹ vội vàng vào tổ bế con ra ném xuống đất cho Chồn xem bệnh.

Mẹ Sẻ ném xong cúi nh́n xuống đất nhưng mụ rất ngạc nhiên v́ chẳng thấy bóng dáng chúng nó đâu cả. Mẹ Sẻ hoảng hốt hỏi:

- Chúng nó đâu rồi anh Chồn?

Chồn cười nhạt:

- Tôi đă trị khỏi bệnh rồi. Từ nay chúng nó sẽ không c̣n khổ sở đau đớn ǵ nữa!

Sẻ chợt hiểu bứt đầu bứt tai khóc:

- Trời đất ơi! Anh ăn thịt chúng nó rồi phải không?

- Không, chúng nó khỏi bệnh bay đi rồi đấy chứ!

- Chúng nó chưa có đủ lông cánh làm sao mà bay được? Anh nói dối.

- Tôi muốn làm ǵ th́ làm, cũng rất có thể là tôi nói dối.

- Tôi sẽ bay xuống mổ mắt cho anh thành ra một thằng Chồn mù.

- Chị Sẻ thân yêu ơi, chị cứ xuống đi. Như thế tôi mới có thể đem chị đi thăm các con được.

- Đi thăm nó ở đâu?

Chồn chỉ vào bụng ḿnh một cách kiêu hănh:

- Đây chứ c̣n đâu! Chao ôi! Nghĩ đến sự chúng nó hết đau khổ, hết làm chị lo lắng xót thương, chị nên vui lên mới phải chứ. khi nào chị cần tôi cũng xin vui ḷng giúp chị như thế. Tôi dám tự phụ có thể chữa khỏi tất cả các chứng bệnh nan y trên đời.

Hắn nói xong bỏ đi mồm lẩm bẩm một ḿnh:

- Hôm nay ăn một bữa ngược đời. Món tráng miệng hoa quả ăn trước, chim non ăn sau. Nhưng mà thật chả bỏ dính răng!

Trong lúc Chồn chê chả bỏ dính răng, chim Sẻ vật vă khóc con:

- Các con yêu quí ơi! Các con cưng của mẹ ơi! Chính mẹ đă giết các con. Mẹ quá tin lời thằng lưu manh làm các con chết oan. Mẹ thề sẽ báo thù cho các con.

Mẹ Sẻ than khóc một hồi xong vỗ cánh bay đi t́m những người bạn thân. Đám bạn này xưa nay vẫn nhờ vả mang ơn Mẹ Sẻ rất nhiều, Mẹ Sẻ tin rằng bọn họ sẽ vui ḷng giúp mụ báo thù và trừ hại cho tất cả giống vật yếu đuối trong rừng.

Nhưng đến bây giờ Mẹ Sẻ mới biết trên thế gian vốn rất khan hiếm sự biết ơn và t́nh nghĩa. Bọn bạn quí của Sẻ sau khi biết chuyện đều lảng nhanh như chớp. Kẻ cáo ốm, người than bận việc, kẻ cần phải đi xa ngay lập tức, người than không thể phân thân . . . Cuối cùng có con chim Chích Cḥe thành thật nhất. Hắn khuyên Sẻ nên về tổ khóc con cho đến hả th́ thôi. Báo thù Chồn là một chuyện viễn vông không thể thực hành được.