CON CHỒN TINH QUÁI

Chương 6/Phần 15-17

 
15 - Báo Thù


Mẹ Sẻ bay về tổ rất thất vọng, mụ không ngờ t́nh đời lại đen bạc như vậy. Lúc bay qua một cái hàng rào mụ nghe tiếng gọi rất yếu ớt:

- Chị Sẻ, chị lại đây thăm tôi một chốc đă nào!

Mẹ Sẻ dừng lại và nhận ra bác Chó săn. Lúc xưa bác ta c̣n trẻ vốn rất anh dũng, thiện chiến và danh tiếng lừng lẫy khắp nơi.

Mẹ Sẻ hỏi:

- Chào bác Chó, bác làm sao thế?

Chó rất ốm yếu tiều tụy, bao nhiêu xương sườn đều lộ ra cả có thể đếm được từng chiếc, trông có vẻ yếu đuối, h́nh như ốm nặng th́ phải.

Chim Sẻ ái ngại hỏi:

- Bác mệt phải không? Bác có cần giúp?. hay là tôi đi mời cụ lang cho bác nhé?

Chó lắc đầu:

- Không, tôi không có bệnh ǵ cả, chỉ đói đấy thôi. Chủ nhân bảo tôi già rồi, vô dụng nên không cho tôi ăn nữa. Nhưng tôi biết nếu được ăn uống đầy đủ, tôi vẫn c̣n có thể làm việc được như thường. Chủ không cho ăn tôi mới mất sức dần như thế chứ! Tiếc rằng tôi nghe nói chị có chuyện buồn nhưng yếu quá không thể giúp chị được.

Chim Sẻ thấy có người thương xót ḿnh th́ rất cảm động. Mụ kể cho Chó nghe câu chuyện Chồn lừa mụ, và mụ định sẽ báo thù cho con, dù phải trả bằng một giá như thế nào đi nữa.

Chó cố sức lấy hơi nói:

- Nếu tôi được ăn một bữa thực no, cho nó hồi sức lại, tôi nhất định sẽ báo thù giúp chị. Thằng lưu manh ấy cứ tưởng là nói giỏi lắm. Cao nhân tất hữu cao nhân trị chứ! Tôi mà mạnh th́ phải biết!

Mẹ Sẻ mừng rỡ bảo:

- Nếu bác có ḷng như thế th́ c̣n ǵ hơn nữa! Bác giúp tôi báo được thù tôi xin phụng dưỡng bác như cha tôi vậy. Bây giờ bác gắng sức theo tôi đến cạnh đường lớn, sẽ có lương thực đủ cho bác no ba ngày.

- Chị định làm thế nào?

- Bác cứ để mặc tôi, tôi đă có cách.

Chó nghe lời Mẹ Sẻ cố sức đi đến đường lớn, nằm nấp sau một bụi cây rậm bên đường.

Mẹ Sẻ dặn:

- Bác xem ḱa, đằng xa đang có một chiếc xe đi đến. Tôi biết bác phu xe ấy đi họp phiên chợ lớn về, trong xe tải rất nhiều lương thực. Bác để ư nếu bác phu xe ngừng xe lại chạy theo tôi th́ đến xin một ít thịt cá ǵ tùy ư.

Chó trông thấy mâm cỗ sắp hiện ra trước mắt nên rất sung sướng, sức khỏe cũng tăng lên gấp bội.

Mẹ Sẻ bay trước mặt bác phu xe một cách mệt mỏi. Bác ta tưởng là chim bị thương nên muốn bắt về cho con bác chơi. Bác xuống xe đuổi theo chim, nhưng khi bác gần với tới chim lại bay đi một quăng ngắn. Mẹ Sẻ rất khôn, cứ bay một cách khó khăn làm như sắp đuối sức đến nơi, để giữ hy vọng của bác phu xe.

Bác phu xe hăm hở đuổi, chim vẫn bay một cách tuyệt vọng, nhưng măi vẫn không thấy rơi. Mẹ Sẻ cố dụ bác ta đi thật xa và thật lâu, cho đến khi mụ đoán công tác ùï xong rồi mới bay vụt lên cao mổ vào mũi bác phu xe một cái làm bác giận đến phát cáu lên.

Trong lúc ấy Chó đă chui vào xe, lôi ra được một đùi thịt ướp và rất nhiều dồi, tha vào bụi cây làm công tác bí mật.

Bác phu xe thấy đuổi măi không được nên chán bỏ về xe, Mẹ Sẻ cũng hài ḷng bay đi t́m Chó.

Sẻ hỏi Chó:

- Thế nào, bác bằng ḷng chứ?

- Vâng, cảm ơn chị. Tôi ăn đến đâu sức lực trở về đến đấy. Tôi tin là hai ngày nữa có thể đánh nhau được rồi. Chị cứ dụ hắn đến, tôi sẽ cho hắn về thăm ông bà ông vải.

Hai hôm sau, Chồn đang ngủ trưa trong biệt thự riêng bỗng nghe tiếng Sẻ gọi thực to ngoài cổng:

- Chồn ơi! Tôi đau khổ quá, xin anh giữ lời hứa cho tôi được ở cùng một nơi với con tôi. Chồn ơi! Ăn tôi đi!

Chồn đang ngủ, nhưng chỉ một câu cuối cùng đủ làm hắn tỉnh cả người. Ban đầu hắn hơi nghi ngờ, nhưng sau nhất định ra xem chuyện ǵ. Dù Sẻ có khiêu chiến đi nữa không lẽ một kẻ đa mưu túc trí và văn vơ toàn tài như hắn lại sợ một con chim Sẻ bé tí tẹo đến nỗi phải treo miễn chiến bài sao?

Hắn nghĩ thế bèn mở cửa ra ngoài.

Mẹ Sẻ hai hôm trước đóng kịch với bác phu xe như thế nào, bây giờ đóng lại y như thế với Chồn. Bắt đầu mụ bay là là trước mặt Chồn. Mỗi lần Chồn vồ, mụ bay trái sang một bên thành ra Chồn cứ hụt măi. Chồn ngọt ngào bảo:

- Sao chị lại c̣n trốn chạy tôi măi thế. Chị phải hợp tác một chút tôi mới có thể giúp chị được chứ! Muốn đoạn trừ phiền năo cũng phải có can đảm, đừng trốn chạy một cách hèn nhát như thế! Tôi không làm chị đau đớn khổ sở đâu. Người ta ở đời phải biết xem cái chết nhẹ như lông hồng. Sách có chữ tử như qui nghĩa là sống ở đời chỉ là một cuộc lữ hành đầy gian nan khổ sở, c̣n chết mới chính là đi về, về đúng cái quê hương của ta. Ta phải nồng nhiệt vui vẻ đón nó như đón người yêu ta đă chờ đợi từ vạn kiếp!

Chồn cố sức giảng cho Mẹ Sẻ giác ngộ triết lư tử như qui chết là đi về bụng nó, Mẹ Sẻ cứ phớt như Ăng Lê, mụ chỉ cố hết sức diễn xuất vở kịch không lời của mụ, vở kịch mà mụ đă đem hết tinh thần ra tự biên, tự đạo, và tự diễn.

Khi đă đến nơi Chó nấp, mụ dừng lại bảo:

- Đến rồi! Tôi muốn được đi về với con tại đây. Bây giờ anh giúp tôi đi!

Chồn hí hửng chạy vội đến. Hắn rơi trúng ngay vào tầm phục kích của Chó.

Suốt đời Chồn lần nầy là lần thứ nhất bị một trận đ̣n kinh thiên động địa như vậy. Chó cắn hắn, lột da hắn từng đám . . . Nghĩa là Chó đem tất cả những miếng vơ gia truyền, những đường cắn thần sầu quỉ khốc ra thân tặng Chồn. Hắn đánh rất hăng một phần để cảm tạ ơn tri ngộ của Mẹ Sẻ, một phần hắn cũng muốn biểu diễn cho đời biết rằng, hắn, một con chó già người ta đă tưởng là vô dụng cũng c̣n có sức lực, có can đảm, có tim óc, có nhiệt huyết giết giặc trừ gian, không như những phường vong ân bội nghĩa giá áo túi cơm khác. Chó c̣n tưởng tượng thêm ra rằng Chồn là đời và hắn là Chó. Đời đă dùng, đă vắt hết tinh tủy, sức lực, xong rồi đào thải, đời quất lên lưng nó bao nhiêu lằn roi, đời cho nó nếm bao nhiêu đắng cay chua chát, giờ phút này hắn trả lại hết cho đời và vô phúc Chồn phải lănh cái vạ vịt ấy.

Cắn, xé cho đến khi Chồn chỉ c̣n là một đống thịt mềm nhũn không cử động, Chó mới dừng lại bảo Mẹ Sẻ:

- Thế là chị báo được thù cho con rồi. Hắn không c̣n có thể làm hại ai được nữa! Trừ phi hắn có mật ước riêng với Tử thần.








16 - Cô Vạc


Không ai biết chính Chồn có kư mật ược riêng với Tử thần, hay là hắn nhờ tài chết giả nên thoát khỏi chết thật. Th́ ra trong khi hắn khuyên kẻ khác tử như qui th́ chính hắn lại bám vúi vào cuộc sống hơn ai cả. Dự định của Chó và Mẹ Sẻ thế là thất bại. Chồn vẫn c̣n sống để làm những việc rung động cả rừng xanh, hắn chỉ phải tốn rất nhiều tiền thuốc thang để tẩm bổ và nằm trên giường bệnh một thời gian khá lâu.

Một hôm cụ lang cho phép hắn ra ngoài tản bộ. Đó là lần thứ nhất hắn được phép đứng dậy tập đi nên hắn thấy trong người yếu ớt không muốn chạy nhảy ǵ cả. Hắn cũng tự biết cái dáng bộ thiểu năo của hắn nên rất buồn. Hắn nghĩ thêm giá lúc ấy bị đánh úp th́ đến chạy cũng không có sức nữa.

Hắn đi dọc theo bờ sông, mắt lấm lét nh́n quanh để đề pḥng phục kích. Bỗng hắn thấy cách đấy không xa một cô Vạc đang đứng bắt cá. Hắn hồi hộp và thấy máu trong người bỗng chảy mạnh hơn, tim cũng đập mạnh, hắn thầm bảo:

- Chà, trông cô nàng mới ngon lành làm sao!

Và trong phút giây ấy hắn chợt hiểu tại sao người hắn yếu ớt, buồn chán và bi quan. Th́ ra chỉ tại suốt thời gian dưỡng bệnh hắn chỉ uống thuốc, ăn lá cả ngày. Tuy những món ấy có ích cho bệnh t́nh, nhưng không khai vị, không ngon miệng và thiếu nhiều sinh tố chiến đấu cho một dũng sĩ như nó.

Khi hiểu được chân lư rồi hắn đứng im lặng đắm đuối nh́n cô Vạc. Hắn thấy yêu nàng lạ lùng, hắn có cảm tưởng như trời đă sinh nàng ra cho hắn, và chiều nay nàng đứng bên bờ sông cũng là để chờ đợi hắn.

Nhưng làm thế nào để được đến gần nàng là cả một vấn đề. Giống Vạc vốn rất linh mẫn, nếu cô nàng thấy động, hay nh́n thấy bóng hắn th́ đến nửa mắt cũng không thèm nh́n, cô nàng sẽ kiêu hănh hay thẹn tḥ bay đi mất tăm mất dạng ngay.

Mấy tháng nằm trên giường bệnh, tuy thân thể có hơi yếu, nhưng phần trí tuệ của hắn không giảm bớt tí nào.

Suy nghĩ một chốc, hắn bèn nhặt một ít cành lá để lên một đám rong và bèo xong đẩy nó trôi xuôi theo gịng nước. Đám bèo trôi đến gần Vạc làm cô nàng giật ḿnh kinh hoảng, nhưng khi biết đấy chỉ là một ít bèo và rong lá, cô nàng yên tâm lấy mỏ đẩy đi và lại chăm chỉ bắt cá như cũ.

Một lúc sau lại có một đám bèo khác trôi đến. Cô nàng giật ḿnh, nhưng cũng như lúc năy, cô nàng lại yên tâm chăm chỉ bắt cá như những thiếu nữ chăm làm siêng năng khác.

Khi đám bèo thứ ba trôi đến, cô Vạc không thèm chú ư đến nữa. Cô đă biết đấy không phải là một giống ǵ đáng sợ.

Thế là cô nàng mắc kế Chồn. Trong đám bèo thứ ba Chồn nằm yên lặng, rong che khắp ḿnh nên cô Vạc không trông thấy hay ngờ vực ǵ cả. Chồn đă đến trước mặt cô Vạc, nhưng cô nàng không thèm để ư cũng không thèm nh́n, hắn thấy tủi thân vội vàng vồ lấy Vạc, bẻ đầu, vặt cánh nhai ngấu nghiến một cách ngon lành.









17 - Thỏ Học Hát


Ở đời có những sự t́nh cờ rất may mắn th́ cũng có những sự t́nh cờ rất rủi. Hôm ấy trời đẹp Thỏ định đi t́m một đám cỏ non để mời các bạn trong dịp sinh nhật của hắn. Hắn đang đi bỗng đụng đầu ngay với Chồn. Thế có chết không chứ! Thỏ xưa nay vẫn nổi tiếng là một anh chàng nhút nhát, bất cứ một giống ǵ, vật ǵ, dù là một ngọn lá rơi cũng đủ làm cho hắn hoảng sợ huống ǵ gặp Chồn. Hắn thấy bao nhiêu hồn vía đều lên mây cả.

Chồn thấy Thỏ run rẩy cố lấy giọng dịu dàng bảo:

- Chào anh Thỏ, may quá được gặp anh ở đây. Đă lâu tôi có chuyện muốn nói với anh nhưng không có dịp. Đời thật là bất công quá, chả lẽ anh cứ ở măi cái địa vị hèn kém như t hế này măi sao? Trẻ tuổi, tài cao như anh đáng lẽ phải chiếm được một chức phận xứng đáng. Các bạn thân ở Triều đ́nh không biết làm cái giống ǵ mà không tiến cử anh làm chức Giám tế của Quốc vương Sư Tử chúng ta.

Thỏ trả lời líu cả lưỡi:

- Dạ . . . dạ . . . thưa . . . anh, không phải tại các bạn tôi không chịu chịu tiến cử . . . chỉ tại . .. tại v́ tôi không biết hát. Giữ chức vị cao quí ấy phải biết xướng, biết hát thánh thi và nhất là phải tốt giọng mới được.

- Thế tại sao anh không học?

Thỏ vẫn c̣n rụt rè:

- Tôi không dám học, không có tiền và sợ người ta cười nữa!

Chồn sốt sắng:

- Ồ, đi học th́ có ǵ đáng thẹn. Anh nghèo tôi cũng biết, tôi không thu tiền học của anh đâu! Tôi vui ḷng dạy giúp anh vài buổi, anh cứ yên trí, đừng để tâm lo nghĩ đến chuyện ơn nghĩa ấy làm ǵ. Nhưng mà, trời ơi, anh đứng xa thế th́ làm sao mà học cơ chứ! Nào tôi có ăn thịt ăn cá ǵ anh đâu mà anh sợ hăi quá thế. Bây giờ trước hết chúng ta hăy đọc kinh Kính Chúc, đó là bài kinh tất cả Giám tế ai cũng phải học trước tiên.

Thỏ rón rén bước thêm vài bước nhưng vẫn c̣n giữ ư đứng cách xa Chồn. Chồn bắt đầu tằng hắng lấy giọng và cất tiếng hát. Giọng hắn rít lên the thé nghe thực chát tai, nhưng Thỏ không hiểu lắm về nhạc thanh, và cả đến nhạc lư Thỏ cũng rất dốt nên cứ trợn tṛn mắt mà nghe. C̣n Chồn cũng biết ḿnh hát chẳng ra hát, nhưng hắn chẳng cần, chỉ cố há mồm thật to, cất cao giọng gào lớn là được.

Hát xong hắn bảo Thỏ:

- Bây giờ đến lượt anh, anh cố bắt chước đúng như giọng tôi, chỗ nào hỏng tôi sẽ bảo anh biết. Lấy hơi thực nhiều vào đan điền, lúc hát cho ra từ từ như tôi vậy.

Thỏ cảm động quá, hát không ra tiếng. Chồn khuyên:

- Anh cứ b́nh tĩnh đừng sợ ǵ cả, cứ xem như không có tôi ở trước mặt anh. Nhưng anh đứng xa quá tôi không nghe rơ. Học hát cần phải đứng ngay cạnh thầy và bạo dạn lên mới được.

Thỏ bước thêm vài bước, nhưng vừa đến gần cạnh ông giáo, Thỏ bỗng thấy sợ hăi lùi ngay lại. Chồn chờ đợi khuyên dỗ măi đă sốt ruột nên xông lên, vồ lấy Thỏ, chú bé chưa kịp định thần đă thấy ḿnh ở trong ṿng tay ông giáo sư âm nhạc rồi.

Thỏ kinh hăi vùng vẫy kêu cứu ầm cả lên. Một con Hải Ly t́nh cờ đi ngang qua đấy nghe tiếng vội chạy đến xem. Hải ly vốn là một vị Bá tước trong Triều đ́nh, lại thêm có tinh thần hiệp sĩ nên thấy vậy vội vàng can thiệp ngay.

Hải Ly xông đến, Chồn vội vàng thả Thỏ ra để nghênh chiến. Hồ Ly và Hải Ly vốn ngày xưa cùng là đồ đệ học vơ với một vị lăo tổ nên tài nghệ cũng tương đương. Cả hai đều dở ra tất cả những miếng học với sư phụ, những miếng học lóm được trong lúc đánh nhau với các anh hùng hảo hớn khác, và cả những miếng gia truyền tuyệt kỹ cũng phải dở ra hết, nào là tát, vả, cắn xé, dằn, vật đánh nhau mấy chục hiệp vẫn bất phân thắng bại.

Trong khi ấy Thỏ chạy thẳng về rừng chui ngay vào hang nằm nghỉ dưỡng sức, và từ đấy hắn bỏ hẳn cái mộng học hát để làm quan Giám tế trong Triều.