CON CHỒN TINH QUÁI

Chương 7/Phần 18-19

 
18 - Sói Trả Thù





Không biết hôm nay gặp ngày xấu hay bị sao Quả Tạ chiếu mệnh mà Chồn đụng đầu với Hải Ly. Vừa đánh vừa chạy đến gần trăm hiệp vẫn không thoát, Chồn biết mình sắp nguy đến nơi. Hắn ta dù chưa học qua binh pháp chính quy nhưng vẫn có dịp nghe các bậc đàn anh nhắc câu “Biết mình, biết người, trăm trận đánh, trăm trận thắng”, hắn biết tài nghệ cũng như sức mạnh của hắn không thể nào địch nổi Hải Ly, và hắn cũng biết Hải Ly là một vị Bá Tước rất anh hùng và quân tử, không hề giết đối phương đã ngã ngựa bao giờ: hắn bèn cố ý hở miếng, để cho Hải Ly vật hắn bằng một thế võ rừng rất dễ dàng.

Quả nhiên khi Hải Ly thấy địch thủ ngã quay lơ, và nằm lịm đi như một cái xác không hồn, bèn bỏ đi không đánh dồn thêm một kẻ không đủ sức chống cự đã ỉu xìu như một chiếc mền rách nữa.

Chồn nằm dưới đất nhìn trộm thấy bóng Hải Ly khuất hẳn mới dám bò dậy. Hắn cẩn thận xem chung quanh không có ai mới len lén đến nhà mụ lang Chuột rừng nhờ mụ nhai lá thuốc băng bó các vết thương.

Chồn uống xong cốc rượu thuốc “ Đại bổ cấp tốc gia truyền” của mụ Chuột rừng, thấy tinh thần tỉnh táo khỏe mạnh lại như thường bèn lên đường, hẹn hôm khác sẽ trả công cho mụ bằng một chục trứng gà tươi.

Chồn đi ngang qua cửa nhà Sói, hắn dừng lại ngẫm nghĩ không biết có nên vào thăm không. Thím Sói xưa nay đối với hắn rất tốt, thường có món ngon vật lạ gì cũng ân cần niềm nỡ mời hắn ăn. Nghĩ đến trận đòn vừa rồi, hắn bèn nhất định vào thăm thím, nhân tiện may ra có gì tẩm bổ được chắc thím sẽ không tiếc với hắn.

Sói đi vắng, các Sói con chơi trước cửa rừng cạnh nhà, chỉ có một mình thím Sói đang sửa soạn làm cơm. Thím Sói thấy mặt hắn hỏi ngay:

- Kìa cháu, lâu ngày không gặp. Trông cháu xanh xao tiều tụy quá. Cháu ốm đấy phải không?

Chồn phục thầm sự nhận xét tinh anh của vợï Sói, hắn trả lời:

- Thưa thím cháu vừa mới bị một con chó rừng bần tiện hèn nhát đánh úp. Thật ra nếu dàn trận đàng hoàng thì một mình cháu chấp năm đứa chúng nó ấy, nhưng vì bị đánh lén nên cháu mới thảm bại thế này, thật không nhờ hồng phúc của thím thì cháu đã về chầu Ôâng Bà Ông Vải từ tám mươi đời Vương rồi chứ còn đâu! Thím Sói nghe nhờ hồng phúc của mình nên mát ruột lắm, thím dịu dàng:

- Thật tội nghiệp cháu tôi! Cháu ngồi trên cái ghế bành kia dựa lưng cho khỏe.

Thím vừa mới chưng cách thủy một con bồ câu non với yến sào và hạt sen, định để chú về xơi tối nay, nhưng bây giơ øcho cháu ăn đồ bổ cho chóng lại sức. Chốc nữa chú về chắc có thịt, thím làm món khác cho chú cũng được.

Chồn nghe nói chỉ có một con chim bồ câu thôi trong lòng thầm chê ít, nhưng nghĩ lại đây là món chim thượng hạng lại hầm với yến sào và hạt sen, ăn vào đến đâu bổ đến đấy, vốn là phần của chú mà thím lấy cho mình! Đó là một cái vinh dự mà không phải bất cứ một thằng cháu hơ, cầu bơ cầu bất nào trên đời cũng có thể hưởng được, nếu không có liên hệ đặc biệt. Nghĩ thế hắn bèn thưởng thức món bồ câu non chưng yến sào, hạt sen một cách ngon lành.

Bọn Sói con xưa nay vẫn ghét Chồn đáo để, chúng nó ghét một phần cũng tại mẹ chúng nó yêu, hay lấy những thức ăn cho bớt Chồn. Hôm nay chúng vừa thấy bóng Chồn đều lánh mặt nhưng cố rình xem “ ông anh họ” kia làm gì. Chúng thấy mẹ cho Chồn ăn mất món bồ câu thì giận vô cùng. Chúng vẫn đợi tối ba về thế nào ba cũng chia cho một miếng, dù một miếng rất bé cũng được. Chúng đợi sẵn ngoài cổng, vừa thấy Sói cha về là kể ngay, lại còn trề môi nhọn mõm thêm muối thêm tiêu vào cho Sói bố tức giận thêm.

Sói tuy thô lỗ nhưng lắm lúc cũng biết dè dặt, hắn tiếc con bồ câu nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ niềm nỡ tiếp đãi Chồn rất vui vẻ. Sói bảo Chồn:

- Chú nghe người ta đồn cháu và lão lái cá đấu trí. Cháu xoáy được của lão ta vô khối cá. Thủ đoạn của cháu cao cường thực. Chú rất hãnh diện có được một thằng cháu thông mình như cháu.

Chồn trả lời:
- Chú Sói hai cũng bắt chước cháu nhưng bị thất bại. Chú ấy rủi gặp đúng ngay lão lái cá đã bị cháu lừa nên lão ta không tin nữa. Trông thấy chú Hai giả chết, lão ta muốn cho chắc chắn đánh thêm một trận cẩn thận làm chú Hai phải cố chạy thoát thân. Thực bỗng dưng mua lấy trận đòn . Cháu không can thiệp vào đấy, cháu cũng không xúi dục chú ấy bắt chước cháu, nhưng chú Hai cứ đổ riết cho cháu, nói là lỗi tại cháu. Mưu ấy cháu nghĩ ra, cháu làm thành công vì đó là lần đầu tiên. Chú cũng thừa biết là một mưu kế làm thành công lần đầu không nhất định là sẽ thành công mãi mãi.

- Đúng thế, nhưng với tài sáng kiến của cháu thì mỗi ngày nghĩ ra một kế khác nhau cũng chẳng khó khăn gì. Chú muốn hợp tác với cháu làm một chuyến để bổ khuyết kho lương thực của chú cháu ta. Nhưng phải là một sáng kiến mới cơ. Bây giờ đang mùa cá, mỗi ngày xe cá chở ra chợ bán rất nhiều, chúng mình bắt tay làm một chuyến, có trí thông minh của cháu, sức lực của chú, khó gì chẳng mang được vài thùng cá về nhà cho vợ con, cháu nhỉ:

Chồn cho là một ý kiến hay nên rất tán thành:

- Vâng, chú cháu ta sẽ đợi xe cá, còn mưu kế đến lúc ấy tự khắc sẽ có.

Hai chú cháu bàn định địa điểm và ngày giờ xong Chồn bèn ra về.

Hắn vừa đi vừa nghĩ đến con chim bồ câu chưng hạt sen yến sào vẫn còn thấy ngọt ngào ở đầu lưỡi.

Hôm sau, đúng giờ Chồn đến chỗ hẹn. Hai chú cháu chờ đến lúc mặt trời lên cao vẫn chưa thấy một xe cá nào. Đợi mãi thấy chán Sói định rủ Chồn đi nơi khác kiếm món gì để điểm tâm, bỗng vừa đúng lúc ấy có một xe cá từ từ đi đến. Bác phu xe đang ngủ gật, xe nặng nên ngựa chạy rất chậm, ngựa có vẻ thuộc đường cứ thong thả kéo xe đi theo lối ra chợ.

Chồn bảo:

- Bác phu xe đang ngủ chúng ta không phải dùng mưu kế gì cả, chỉ nhảy lên xe ăn một bụng thật no. Nhưng phải nhanh nhẹn và cẩn thận đừng làm bác ta thức dậy mới được.

- Theo ý chú chỉ một mình cháu nhảy lên thôi. Thân thể chú nặng hơn cháu nhiều sợ làm xe rung động bác ta tỉnh dậy mất.

Chồn cũng đồng ý vì hắn ta nghĩ rằng nếu có chuyện gì xảy ra thì con vật đi dưới đất sẽ lảnh đủ và được nhận trước những miếng đòn thần sầu của chủ cá. Sói đề nghị như thế thực chẳng còn gì hơn nữa.

Cả hai đứng yên đợi xe cá qua mặt xong Chồn nhón chân nhảy lên không một tiếng động. Sói chạy theo sau cũng không dám thở mạnh. Chồn mở vội một dỏ cá ra và ném nhanh xuống đường cho Sói nhặt. Hắn biết phải hành động nhanh nên không dám bỏ phí thì giờ, cũng không nếm thử. Thực trong đời hắn chưa bao giờ thực thà và tin bạn đến như thế.

Theo chương trình đã định thì Sói phải nhặt hết cá đem đến một nơi đã định sẵn, và đợi Chồn đến chia đều hai phần. Chồn chưa kịp mở dỏ cá thứ hai thì bác phu xe tỉnh dậy, việc thứ nhất của bác ta là quất một roi vào mông ngựa, ngựa cũng như sực tỉnh vội vàng phi nước đại chở theo cả Chồn trên xe.


Chồn đợi đến lúc thuận tiện bèn nhảy xuống xe vội vàng tìm đến chỗ hẹn. Hắn hoảng hốt vì chẳng thấy bóng Sói đâu cả. Mãi sau mới tìm thấy Sói trong một bụi rậm ở rừng bên cạnh.

Thấy Chồn, Sói giả vờ mừng rỡ:

- Kìa cháu đã đến đấy à? Chú đợi cháu mãi, chú tưởng là cháu ham ăn trên xe nên quên cả chú, hay là rủi bị bắt rồi, chú lo quá cầu nguyện mãi.

Chồn gắt:

- Tại sao chú lại trốn vào đây? Chỗ hẹn ở rừng bên cạnh cơ mà!
Sói giả vờ ngạc nhiên:

- Sao lại phải trốn cháu kia chứ! Chú chờ cháu theo lời dặn rồi còn gì nữa! À, có lẽ tại nắng nóng quá nên chú nhức đầu quên mất nên lầm chăng.

- Thế phần của cháu đâu?

- Phần gì cơ chứ?

Chồn gắt:

- Phần cá chứ còn phần gì nữa!

- À, phải rồi, phần cháu đây này.

Sói chỉ cho Chồn xem một cái đầu cá dưới đất. Thấy Chồn giận dữ Sói bảo:

- Cháu tưởng là cháu ném xuống nhiều lắm đấy hẳn! Đáng lẽ cháu phải cố lấy thêm kha khá vào kia chứ. Thôi chú hiểu rồi, chắc cháu sợ phu xe biết lỡ bị đòn nên không dám chứ gì! Chú cũng không ngờ cháu hèn nhát đến như thế, chú tưởng là phen này hầm lương thực của nhà sẽ đầy kia đấy! Thực là phụ cả lòng tin tưởng của chú! Nhưng thôi để lần sau chú phải lên mới được, chú chia cho cháu cái đầu thế là công bình lắm rồi. Chú cũng chỉ mới ăn no. Hồi nãy Sói con đã mang về cho má nó rồi, cháu khỏi lo phần thím. Còn cái đầu này mang về cho vợ cháu. Chú chắc cháu đã ăn no trên xe rồi nên cũng không cần để phần nữa.

Chồn tức uất lên. Một nhân vật khôn ngoan giảo quyệt như hắn, mà phải mắc mưu thua trí trả thù của một chú Sói ngu ngốc xưa nay thì chẳng còn thể thống gì nữa. Thật là tất cả nước sông Hồng hà cũng không đủ rửa cái nhục này. Trong trí hắn nghĩ ngay một kế báo thù, và đồng thời nhớ đến món đại bổ chim bồ câu non chưng yến sào hạt sen béo lịm hôm qua, hắn mỉm cười một cách bí hiểm và để cho Sói về nhà.


19 - Thiên Đường Dưới Giếng

Những ngày gần đây Chồn không có cơ hội may mắn nào để kiếm ăn. Trời rất xấu không săn được mồi, đã thế ai cũng cẩn thận không chịu mắc lừa hắn nữa mới dễ ghét chứ! Chồn chỉ gặp một con ốc Sên, nhưng hắn lại phòng bị kỹ quá. Giống ốc Sên xưa nay vẫn chậm cạp chỉ nhờ biết giữ mình nên không ai làm gì được. Cả đến kẻ trăm mưu nghìn chước như Chồn cũng đành phải chịu thua. Tuy bên ngoài hắn tỏ ra không thèm ốc Sên, ăn chả bỏ dính răng, nhưng thực ra nếu nhai được cũng còn hơn không.

Chồn bắt đầu chán nản. Hắn cảm thấy vì cuộc sống mà phải ngày ngày tranh đấu một cách vất vả quá chừng. Hắn mất cả tự tin. Chiếc áo lông trên mình hắn bớt vẻ óng chuốt, xương sườn cũng lộ gần như đếm được. Tình cảnh như thế buộc lòng Chồn phải lo xông pha kiếm ăn. Chồn ra khỏi rừng ban đầu hơi sợ, nhưng khi thấy xa xa hiện ra bức tường trắng của Tu viện thì can đảm trở lại với hắn. Chồn nói thầm:

- Tục ngữ nói rất đúng, nơi nào có nhà thờ là có nguồn sống. Nào là hầm trữ dồi dào, chuồng gia súc đông đúc, trong bếp lại còn những đùi thịt ướp, thịt xông khói nào là . . . Tu viện này cũng thế không thiếu các món hưởng thụ căn bản ấy được.

Điều khó khăn nhất là cái hào đáng ghét bao chung quanh tường. Nước sâu lắm Chồn không dại gì nhảy xuống đấy tìm cái chết. Chồn vừa than thở vừa đi vòng quanh Tu Viện. Hắn đến trước một cái cửa lớn tần ngần nghĩ ngợi. Chồn biết bên trong cánh cửa ấy là cả một thế giới thần tiên đầy dẫy những gà thiến, gà trống, gà mái, vịt bầy, vịt cồ v. v. . . Bọn chúng đều nấp sau cánh cửa kia, sống trong cảnh thanh bình. Còn cánh cửa dày, nặng, kiên cố như ngạo nghễ, như thách thức Chồn.

Cái ý tưởng bị cánh cửa khiêu chiến làm Chồn tức uất lên. Hắn nhìn quanh tìm tòi bỗng chợt thấy một cái lỗ mèo rất nhỏ dưới cánh cửa ăn sâu xuống đất. Cũng một cái lỗ mèo như thế ngày xưa đã báo hại Sói bị một trận đòn suýt chết, nhưng đối với Chồn thì không nghĩa lý gì , hắn là người biết giữ đạo ẩm thực trung dung.

Chồn co rúm thân mình chui vào bên trong, hắn vừa sợ vừa mừng hắt hơi luôn mấy cái. Chồn sợ gặp các Tu sĩ rủi bị bắt, nhất là nếu họ biết ý định của hắn nhất định sẽ tổ chức cuộc “tiếp rước long trọng”, và lòng cũng mừng vì gần đạt đến mục đích.

Chỉ trong mấy bước Chồn đã thấy hai con gà mái béo đang đứng thì thầm trò chuyện, mời nhau ăn mấy hạt thóc. Hắn thấy hai con gà này tội rất đáng chết, ai lại dám nhởn nhơ trước mặt hắn trong khi bụng hắn đói cồn cào đã từ mấy hôm nay. Tội này thì dùø gà có mướn được luật sư nào danh vang thế giới cũng không thể bào chữa được. Tội nặng như vậy thì chỉ có cái chết mới xứng đáng thôi. Chồn quyết định thế nên chỉ trong chớp mắt hắn đã xử tử xong hai con mẹ gà ấy. Chúng cũng biết thân biết phận nên chịu chết không kêu lên một tiếng nào cả. Chồn xẻ từng đùi gà ăn rất chậm. Đã lâu lắm mới được một bữa thịnh soạn, hắn phải ăn thong thả để tận hưởng cái mùi vị thơm ngọt mềm mại ấy một cách xứng đáng. Chồn ăn hết một con, còn một con hắn đem về nhà. Không phải vì Chồn cho thế là đủ mãn nguyện nhưng sợ ăn no quá bụng phình ra thì cái lỗ mèo kia không dung hắn.

Chồn chui ra khỏi cửa định đi thẳng về nhà ngay, nhưng bỗng dưng hắn thấy khát nước khô cổ một cách lạ thường. Chồn giấu con gà vào bụi rậm và đi đến một cái giếng cạnh đấy tìm cách lấy nước. Giếng rất sâu, Chồn không dám xuống vì sợ lên không được.

Chồn cúi đầu xuống giếng và rất ngạc nhiên thấy vợ hắn ở dưới ấy cũng đang nhìn hắn. Chồn cất tiếng hỏi nhưng vợ hắn không trả lời. Chồn thét to hơn, từ dưới giếng vang lên những câu gì hắn không hiểu. Hắn lo sợ thấy giọng vợ biến hẳn đi như giọng ma quái từ phương nào đưa lại, rùng rợn lạ lùng. Chồn lo lắng muốn hiểu rõ vợ hắn chui xuống giếng để làm gì bèn cúi đầu xuống thấp hơn, tay nắm chặt cái thùng gỗ múc nước treo lơ lửng bên miệng giếng. Chỉ trong chớp mắt cái thùng rơi xuống giếng như tuột dây. Chồn bị ngã mạnh vừa đau vừa ướt cả lông.

Hắn vội chui vào thùng ngồi và tìm quanh nhưng không thấy vợ hắn đâu, cả đến bóng nàng cũng biến mất. Ban đầu hắn tưởng các tu sĩ biết hắn ăn trộm gà nên bày ra kế ấy để bắt hắn, nhưng sau nghĩ lại hắn chợt hiểu đấy chỉ là bóng của hắn. Dù sao thì sự cũng đã rồi, hắn cũng đã lỡ dại rơi xuống giếng không làm sao lên được. Chồn bực mình bèn chửi thề vang cả lên.

Trong lúc Chồn đang luống cuống tìm kế thoát thân ở dưới giếng thì cậu Sói của hắn cũng như hắn lúc nãy. Mặc dầu đói như cào Sói thấy cái hào nước là bỏ ngay ý định chui vào Tu viện. Hắn nhìn vơ vẩn một lúc và đi đến gần giếng kiếm nước uống. Sói cúi nhìn xuống giếng và lông trên gáy hắn đều dựng đứng cả dậy. Thật không còn trời đất thể thống gì nữa Sói thấy Chồn ở dưới ấy và rõ ràng vợ hắn ngồi bên cạnh một cách âu yếm.

Sói giả vờ không nhìn ra hỏi lớn:

- Ai ở dưới ấy? Có phải Chồn không? Có phải cháu của cậu không?

Chồn trả lời:

- Không phải, không phải cháu. Cháu đã từ giã cõi trần rồi. Đây là linh hồn của cháu mà thôi. Cháu đã lên Thiên đường sống chung với các vị thần tiên. Chư thần xem cháu ngang hàng với các ngài. Cháu đã hiển thánh rồi.

- Thế còn mợ?

- Mợ ấy à? Mợ không thể thành thánh được. Mợ không có ở đây.

- Cậu trông thấy rõ ràng mợ ở dưới ấy kia mà!

- Không phải đâu. Cậu trông thấy bóng của cậu đấy. Cậu đã đi vào con đường của thần tiên rồi.

- Thật không cháu?

- Cháu dối cậu làm gì? Cháu rất sung sướng vì chả bao lâu cậu sẽ đến đấy, sẽ gặp cháu cùng cháu vui sướng hạnh phúc ở Thiên đường. Nếu cậu biết được cuộc sống ở đây chắc cậu sẽ thèm thuồng vô cùng. Quanh mình đầy dẫy những dê béo, cừu non, bồ câu mới ra ràng và tất cả các giống gia súc khác.
Sói đang đói như cào nghe thế càng đói thêm. Chồn kể cho hắn nghe các món cao lương mỹ vị mới hấp dẫn làm sao!

Sói cuống quít:

- Làm thế nào bây giờ nhỉ? Cháu ơi! Cậu phải làm thế nào để đến bây giờ?


- Trước hết cậu phải chết đã!

- Cháu ơi, cậu xin thề là cậu đã chết rồi. Cậu chết đói, vừa chết lúc nãy ấy mà.!

- Trước khi lên thiên đường cậu hãy đi xưng tội đi đã.

- Cậu biết xưng tội với ai bây giờ? À, cháu thành Thánh rồi, vậy cậu xin xưng tội với cháu cũng được.

- Vâng, cậu cứ xưng đi, cháu sẽ nhân danh đấng Thiêng liêng tha tội cho cậu.

- Cậu xưng bây giờ đây. Tội của cậu cũng không nhiều. Xưa nay cậu chưa từng giết người, cướp của, đốt nhà, ăn trộm trâu của ai bao giờ. Nếu lỡ ra có ăn một vài giống vật gia súc gì đó cũng là bất đắc dĩ, trong rừng nếu cậu có săn các giống vật khác cũng là tuân theo lệnh Thượng Đế vì giống sài lang không phải sinh ra để ăn cỏ, ăn hoa quả hay cơm gạo. Cậu xin thề với lương tâm cậu không nói dối.

Chồn gật gù bảo:

- Thôi được. Cậu nói dối hay không đã có cách chứng minh. Bây giờ cậu hãy ngồi vào trong cái thùng gỗ để trên miệng giếng. Nếu cậu đã thật chết rồi và linh hồn trong sạch rồi, cửa Thiên đường mở ra đón cậu thì cái thùng ấy sẽ hạ xuống giếng, nếu không nó sẽ bật lên trên.

Sói vâng lời Chồn ngoan ngoãn chui vào ngồi gọn gàng trong thùng.
Thân hình Sói nặng nên vừa ngồi xong thùng từ từ rơi xuống giếng, và cái thùng Chồn ngồi vì nhẹ hơn nên đưa bổng lên như cái cân bàn. Hai thùng một đi xuống, một đi lên, lúc gặp nhau giữa lưng chừng giếng Sói ngạc nhiên hỏi:

- Kìa cháu, cháu đi đâu thế, không ở đây nữa à!

Chồn trả lời rất lễ phép:

- Thưa cậu vì cậu đến nên cháu phải nhường chỗ cho cậu đấy ạ.

Sói vừa xuống đến đáy giếng thì Chồn đã được nhảy thoát ra ngoài.
Chồn đi tìm con gà trong bụi cây, và tưởng là từ nay có thể ăn ngon ngủ yên được. Miễn là Sói chết, còn linh hồn lên Thiên đường hay xuống Địa ngục không quan hệ gì đến hắn.

Sói bị khốn dưới giếng, vừa giận thân vừa giận đời, nghĩ mình to đầu mà dại. Có một thằng cháu lưu manh chỉ chuyên môn lừa đảo mà cứ tin nó như ăn phải bùa. Phen này nhất định không ai đánh cũng chết!


Nhưng Sói lầm, có người đến cứu hắn ra. Tuy không phải vì mạng hắn to, hay có quý nhân phò trợ, hay mả hắn còn phát, còn phải sống để làm ông nọ ông kia, cứu dân độ thế, hay gì gì nữa, nhưng có người đến cứu hắn từ trong giếng ra chỉ vì số hắn không phải chết vì nghiệp nước và làm ma đói.

Trời vừa sáng, một vị Tu sĩ ra giếng lấy nước nhưng ông ta không kéo lên nổi. Ba vị Tu sĩ nữa bèn đến giúp sức cũng không nhúc nhích được. HoÏ cúi nhìn xuống giếng và kêu lên:

- Các sư huynh ơi! Có quái vật dưới giếng.

Bốn người cùng thả tay và kêu ầm lên. Chỉ trong chốc lát tất cả Tu sĩ trong Tu Viện đều chạy ra mỗi người tay cầm một thứ khí giới để chống yêu quái. Viện trưởng cầm Pháp trượng, một Tu sĩ cầm cái giá cắm nến thực lớn, một Tu sĩ cầm gậy rảy nước phép, một Tu sĩ bê cả chậu nước thánh, các vị khác ai tiện tay tìm được gì thì cầm, nào là cuốc, nào là xẻng, gậy, củi tạ . . . Mọi người đều lăm lăm chờ đánh quái vật.
Lúc kéo đuợc Sói lên mọi người cùng nhao nhao:

- Ồ, tưởng gì hóa ra một con chó sói.

Viện trưởng cảm động bảo:


- Ít nhất bên ngoài nó giống hình một con chó sói!


Sói vừa ra ngoài mọi người cùng xông đến. bao nhiêu gậy gộc cuốc xẻng bổ vào đầu, vào mình hắn như mưa làm Sói cứ đinh ninh rằng bây giờ hắn mới đi được đúng con đướng đến Thiên đường! Toàn thân Sói đều bị thương tích nặng nề, rách da, nát thịt, máu chảy bê bết không còn cử động gì được. Các tu sĩ định vứt xuống hào, nhưng bác giữ vườn xin lại để lột da và bác ta định lột ngay tức khắc.

Viện trưởng bảo:

- Da nó rách nát thế kia còn giá trị gì nữa! Chúng ta hãy vào đọc kinh xong đã, chút nữa đem vứt vào rừng cho Quạ ăn.

Nhưng lúc bọn họ trở lại không thấy Sói đâu nữa. Sói vẫn chưa được lên Thiên đường, cố sức bò lết vào rừng. Hắn tìm được mấy cây thuốc lá, vừa ăn vừa đắp một chốc hơi bớt mới về được đến nhà, lòng thêm một mối thù.