CON CHỒN TINH QUÁI

Chương 8/phần 20-21

 
20 - Đấu Trí Với Thợ Săn





Nghe tin Sói thoát nạn về nhà dưỡng bệnh, Chồn vội vàng nghĩ ngay đến đi du lịch rất xa để tạm lánh mặt Sói ít lâu. Bao giờ cũng thế, oán thù chỉ nên giải chứ không nên kết. Nếu hắn ở lại đấy tất nhiên Sói sẽ t́m cách báo thù, rồi Chồn lại phải mất công báo lại cái thù ấy, cứ báo đi báo lại như thế c̣n làm ăn ǵ được nữa. Hắn nghĩ thế nên cho là “ tránh voi chẳng xấu mặt nào “. Xuống nước lép với ông cậu cũng chả ai cười nó là hèn nhát. Qua một thời gian cậu nó sẽ quên.


Khí trời ấm áp nên hắn lại thấy yêu đời vui vẻ. Có vài con gà rừng con, mẹ chúng vô ư để cho chúng chơi đùa một ḿnh trên đám cỏ dại như có nhă ư giúp cho Chồn một bữa điểm tâm vừa miệng. Aằn xong sẵn gịng suối trong bên đường, hắn dừng lại uống vài ngụm rồi lại đi, định bụng đến thăm ông anh họ.



Trong óc Chồn đầy những viễn ảnh đẹp đẽ, hắn ta tung tăng chạy nhảy, tâm hồn khoan khoái vô cùng. Đi được một lúc Chồn bắt đầu vào một khu rừng rất đẹp. Hắn thầm ganh tị với ông anh họ. Phong cảnh ở đây so sánh với thành lũy của hắn thực là một vực một trời. Đất của Vương gia có khác.



V́ ở làu nên anh hắn cẩn thận, nhiều kinh nghiệm lại thấu hiểu rơ thói quen, tính nết của thợ săn nên cũng bớt nguy hiểm. Hắn thầm tiếc đă không đến thăm anh từ lâu.



Chồn nghĩ rằng dù hắn không thể “ ăn đời ở kiếp trên đất củaVương gia, ít nhất đă đến đấy cũng t́m cách “ liên lạc” với bọn gia súc trong nhà, bọn thịt ướp, thịt muối trong kho mới bơ công một chuyến đi. Thế mới biết là cảnh Thiên đường ở trần gian không phải là không có, mà chỉ v́ người ta lười không chịu t́m kiếm đó thôi!



Chồn đang mơ mộng trong cảnh thần tiên bỗng giật ḿnh nghe có tiếng ồn ào của đoàn săn rất gần. Tiếng chó sủa, thợ săn ḥ hét, tiếng chân ngựa dồn dập, tất cả những âm thanh ấy đối với Chồn là một bản nhạc đưa ma, một đại nạn c̣n nguy hơn cả động đất hay sập trời.



Chồn không ngờ có biến bất tử như vậy, cũng không thuộc đường lối nên cuống cuồng lên chạy bừa băi một cách tuyệt vọng.



Bọn thợ săn đă trông thấy Chồn. Những tiếng gọi: “ Chồn, Chồn” vang lên phá tan cảnh tĩnh mịch của rừng sâu, hủy hoại cảnh thơ mộng đẹp đẽ của khu rừng thần tiên.



Chồn càng chạy càng kinh hoảng. Ban đầu hắn chạy nhào về phía trước mặt, và dùng chiến thuật chuyên môn của hắn, nghĩa là đang chạy thẳng vụt chạy quanh, đang chạy bên phải bỗng rẽ bên trái lung tung cả lên. Nhưng bọn thợ săn và chó săn rất đông, lại toàn là tay lăo luyện, thuộc tất cả mọi lối ra vào ngơ ngách nên Chồn hết đường chạy. Trong chốc lát Chồn thấy ḿnh đă bị bao vây tất cả các mặt chỉ c̣n độc một lối cầu treo vào thành. Hắn không có th́ giờ suy nghĩ, nhảy vụt lên cầu. Vương gia hớn hở bảo:



- Được rồi Chồn tự chui đầu vào trong nộp ḿnh. Ta khỏi mất công đuổi bắt.
Nhưng vương gia đă đoán lầm, mặc dầu Chồn đă chui vào trong thành nộp ḿnh, nhưng không ai thấy hắn đâu nữa. Chồn biến mất như linh hồn ở cơi chết hiện về rồi lại biến đi mất tiêu.



Bọn thợ săn và gia nhân lục soát tất cả mọi nơi, từ hầm kho cho đến gác cao. Mở tung các tủ chạn trong bếp, đến cả những bao bột bao đường cũng không thấy Chồn đâu!



Vương gia thấy mất bộ da đẹp rất tiếc, mắng:



- Chúng mày thật là đồ vô tích sự! Chỉ được cái ăn tốn cơm, mặc tốn vải, lănh lương tốn tiền kho. Cả một bọn vừa người vừa chó, quanh năm suốt tháng khoe tài, khoe giỏi nhặng cả lên. Ai cũng xưng văn chương lỗi lạc, vơ nghệ siêu quần, đầy một đầu mưu kế, thế mà cả một “ đại đội nhân tài” như thế cũng không bắt được một con chồn ranh!



Đêm đă khuya Vương gia truyền lệnh tạm nghĩ ăn cơm lấy sức khỏe và tinh thần, ngày mai phải bắt cho kỳ được. Suốt đêm cả thành đều bàn tán về Chồn. Nhất là các gia đ́nh thợ săn. Các bà không ít th́ nhiều đều chế nhạo chồng ngày thường vẫn bắt nạt họ, tự xưng hùng xưng bá trong nhà ỏm tỏi cả lên, bây giờ đến một con Chồn cũng chịu thua, thật là bẽ mặt. Bọn họ vừa bị chủ trách lại bị vợ chế nhạo, anh nào cũng thẹn tấm thân nam nhi bảy thước, chỉ nói phét quen mồm, bắt nạt kẻ ngu ngốc là giỏi, đến khi gặp tay đối thủ, mới đi một nước cờ đầu đă thấy “ lụt” nước ngập lên tận mang tai. Trong thâm tâm họ thù ghét Chồn vô cùng, định ngày mai bắt được thế nào cũng xé xác ra tế sống để làm lễ rửa nhục với vợ.



Suốt đêm ngủ không ngon giấc, trời vừa hừng sáng bọn họ đă gọi nhau dậy định bắt đầu một cuộc đại khủng bố bao vây cả rừng để bắt Chồn. Nhưng họ chẳng phải mất công t́m đâu cả, vừa ra khỏi thành đă thấy Chồn ngồi đợi ở cạnh rừng xem bọn họ kéo đại đôi đi qua.



Chẳng phải đợi ai đuổi bắt, lần này chính Chồn dụ bọn họ. Cũng như hôm qua, bắt đầu hắn dùng chiến thuật chạy lung tung, rồi dẫn đầu bọn thợ săn và chó lên cầu treo, xong hắn chui vào thành và biến mất.



Mọi người lại xáo trộn tung cả thành lên để t́m.



Suốt ba hôm liền hắn trêu ghẹo tất cả mọi người bằng kiểu ấy, ai cũng ngán và gọi hắn là con Chồn tinh.



Đến hôm thứ tư, vương gia có một vị quí khách đến thăm, chủ nhân mời khách đi săn, suốt ngày chạy đuổi măi trong rừng bọn họ săn được rất nhiều heo rừng, ḷng tự ái của các ông thợ săn tạm thỏa măn, không ai muốn nhắc đến chuyện con Chồn làm ǵ cho nhục nhă.



Trời vừa tối, mọi người kéo đoàn trở về và thấy Chồn đang ngồi trên cầu như khiêu khích. Đúng là “ cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng”. Cuộc săn đuổi lại tái diễn.



Cũng như mọi hôm, Chồn chui vào cửa nhà vương gia và biến mất. Cả nhà tức giận chỉ một ḿnh ông khách nghe kể chuyện lại được mục kích cuộc đuổi bắt cho là thú vị vô cùng.

Cơm tối dọn xong mọi người cùng ngồi vào bàn. Ông khách bỗng nh́n lên tường bảo:



- Trời, đây có đến nhưng mười tấm da Chồn đẹp quá, con Chồn Vương gia định bắt, lông cũng đẹp như thế này phải không?



Chủ nhân ngạc nhiên:



- Làm ǵ có đến mười tấm? Tôi chỉ có chín tấm thôi mà!
Ngoài cửa có tiếng chó gào, chủ nhân cười tiếp:



- Con chó trung thành của tôi muốn vào đấy. Nó không rời tôi bao giờ! Ông quay lại bảo vợ:



- Phu nhân, em cho nó vào chứ? Cho phép nó nằm dưới chân ta như thường lệ. Nó theo ta như bạn cố tri, không chịu rời một phút nào.



Gia nhân mở cửa cho chó vào, nhưng con chó không nằm quanh dưới chân chủ, trái lại nó nh́n lên đám Chồn giả treo trên tường sũa lên từng hồi.



Vương gia hỏi:



- Quái nhỉ, ta chỉ có chín tấm da chồn, tại sao bây giờ hóa ra những mười tấm?
Bác quản lư thợ săn cũng vừa vào đến nơi thưa:



- Thưa lăo gia, trong số ấy có con Chồn chúng ta đă t́m từ mấy hôm nay. Xem bộ nó giả chết treo cứng đờ ra đấy thực là giống hệt. Nhưng lần này biết tay nhau con nhé! Đi đêm lâu cũng có ngày gặp ma!

Lăo tḥ tay ra định bắt Chồn. Chồn quay lại cắn mạnh vào tay lăo.



Mọi người rối cả lên. Chồn lợi dụng lúc ấy chạy thoát ra ngoài nhanh như chớp.
Lúc mọi người nghĩ đến việc cất cầu treo th́ Chồn đă đi xa rồi. Hắn vừa đi vừa mỉm cười chế nhạo cả một đại đội thợ săn và chó săn giá áo túi cơm bị hắn trêu cho một trận thất điên bát đảo.



Hắn không đi t́m thăm ông anh họ nữa. Hắn quay trở lại con đường về nhà. Chồn nóng ḷng muốn kể cho vợ con hắn nghe câu chuyện vừa rồi để vợ con rút kinh nghiệm xong sẽ đi lại cũng không muộn.








21 - Gà Trống Gặp Chồn





Chồn về nhà nghỉ ngơi được mấy hôm, vợ đă sắm sửa khăn gói dục hắn lên đường, Chồn cũng nhất định đi v́ hắn nghĩ đời người ta nếu thỉnh thoảng không đi xa một chuyến th́ không bao giờ biết yêu mến quê hương, thấy quê hương là đẹp, nhất là nếu không đi, làm sao tăng gia kiến thức được. Bao nhiêu mưu kế của hắn bọn súc vật đă biết ráo cả rồi. Cái tṛ giả chết bây giờ c̣n làm sao dùng được nữa. Thế là hắn nhất định dù mất bao nhiêu ngày tháng, dù xa đến đâu cũng không ngại. Hắn phải cố đem về rất nhiều lương thực cho vợ con.



Chồn đi dọc theo ven rừng, một hôm hắn đến gần một thôn trang. Phong cảnh ở đây rất đẹp, cây cỏ toàn một mầu lục non bóng loáng cả lên, rải rác trong đám cây lá, hoa cỏ những gịng suối uốn quanh dịu dàng chảy, mang nguồn nước đi tưới khắp mọi nơi.



Chồn vừa ngắm phong cảnh vừa nghĩ rằng dù không có cái trại chăn nuôi kia th́ phong cảnh ở đây cũng đă đẹp rồi, nhưng v́ có trại nên càng tăng thêm giá trị gấp bội. Trang trại ấy cất giừa một khu vườn rộng, chung quanh có hàng rào bằng cây rất chặt chẽ. Cái vườn đầy hấp dẫn ấy, bên trong trồng rất nhiều cây ăn quả nặng trĩu cả trái, và gia súc từng đàn nhởn nhơ dạo chơi khắp vườn.



Chồn thấy trước mặt hắn bày ra một mâm cỗ sang trọng quá sức tưởng tượng, nào là gà trống, gà mái, gà tơ. . . Chồn liếm môi, không từng uống rượu khai vị, hắn cũng đủ thấy ngon lành ghê gớm! Chồn đến cạnh rào nh́n vào khe hở thấy mấy con gà tơ chắc mới vừa đi học nên đang xúm xít tập viết, nhưng chữ chúng nó xấu một cách lạ lùng. Chồn không thèm nh́n, nằm cạnh rào trầm tư mặc tưởng.

Trong vườn có một con gà mái đẻ, mụ ta chiếm giải quán quân về sức đẻ trứng nhiều và to nên được chủ rất yêu quí. Mụ là một nhân vật xuất sắc nhất trong chuồng gà, v́ ngoài tài nổ lực sinh sản ra, mụ c̣n biết xem chỉ chân, chỉ tay và đoán điềm giải mộng. Thời đại nào cũng thế, bao giờ cũng có một vài người buồn thân thế, công danh, duyên nợ ǵ ǵ đó, người đă buồn th́ hay mê tín nên mụ vẫn được thiên hạ hoan nghênh dữ lắm. Trong cái thế giới của loài gà này, mụ vẫn hay xem chỉ tay cho bọn gà tơ mới dậy th́, bọn gà cồ bắt đầu tập tểnh biết yêu, hay thất t́nh thất vọng vớ vẩn, mụ lại c̣n đoán điềm những ai sắp bị chọc tiết, hay bị đem bán đi xa, mà mụ thường vẫn đoán rất trúng.



Hôm ấy mụ đang ngồi xem chỉ tay cho một con gà Cồ, bỗng thấy bọn gà tơ kêu ríu rít chạy về gọi mụ một cách sợ hăi.



Chúng nó tíu tít kể lại cho mụ nghe chúng thấy một con vật lạ lùng nằm ngoài rào, bỗng con Gà Trống lănh tụ cũng thong thả đi đến.

Gà trống hỏi:



- Các chị làm ǵ mà ầm ỹ điếc cả tai! Rơ thật đàn bà có khác, đến đâu là ồn ào như cái chợ, mất cả an ninh. C̣n các cô, con gái tiểu thư ǵ mà quang quác lên như thế ma nó rước! Tôi dạy bảo không nghe rồi ế đừng có trách!



Một con bạo dạn cất tiếng nói:



- Thưa anh, chúng em đang chơi bỗng nghe có một tiếng động khả nghi. Em thấy một đôi mắt rất hung ác đang nh́n trộm chúng em qua khe rào. Chắc là có quân gian phi đến ŕnh ṃ ǵ đây. Xin anh nghĩ cách cứu chúng em kẻo nguy mất!



Một con gà mái mệ đang nuôi một bầy mười ba đứa con mới nghe thế vội vàng khóc tru tréo lên, gà Trống phải cố sức khuyên dỗ măi mụ mới nín. Gà Trống bảo:



- Hàng rào vừa mới sửa xong rất kiên cố, không sợ ǵ đâu! Các chị làm rối loạn như thế c̣n ai tổ chức pḥng thủ được. Nếu có ǵ nguy hiểm tôi lên tiếng báo động, các chị phải rán hết sức kêu cứu nghe không. Thôi bây giờ im đi.



Hắn nghiêm nghị nh́n quanh xem bọn gà con đă chịu yên chưa, xong hỏi mụ Gà Mái:



- Chị Cả ạ, tôi vừa mới ngủ mơ thấy một giấc mơ lạ quá. Chị đoán hộ tôi xem điềm lành hay điềm dữ.

- Vâng, tôi xin đoán giùm anh, có sao nói vậy.



- Tôi mơ thấy tôi đang mổ nếm thử một thứ hạt giống ǵ mà tôi chưa từng ăn bao giờ. Bỗng nhiên có một con vật rất lạ đến cạnh tôi. Hắn ta mặc một cái áo lông thú màu vàng rất lạt, khi trông thấy tôi, hắn nhất định đ̣i tặng tôi cho kỳ được. Tôi bảo cái áo ấy tôi mặc không vừa, không hợp. Tôi quen mặc áo lông chim, áo loại lông thú đối với tôi vô ích. Nhưng tôi từ chối thế nào cũng không được, con vật ấy nhất định tặng cho tôi, cuối cùng tôi đành phải nhận vậy



-Thật lạ chị ạ, tôi phải khó nhọc măi mới chui được đầu vào áo, cổ áo lại có kết một chuỗi hạt trắng rất cứng, nhọn hoắt lại đâm ra tua tủa làm tôi khó chịu, ngạt thở vô cùng. Đời tôi chưa từng bao giờ mặc một cái áo bó chặt lấy ḿnh, khổ sở ngạt thở đến như thế, đang lúc tôi vùng vẫy cố chui ra ngoài áo th́ các chị kêu ầm lên làm tôi thức giấc.

Mụ Cả nghe xong lắc đầu:

- Thực là một điềm xấu tệ. Theo sách nói th́ đó là một vụ lừa đảo nguy hiểm đến tính mệnh. Có một con thú định ăn thịt anh mà cắn đầu trước nên anh thấy khổ sở và ngạt thở. Cái chuỗi hạt trắng là răng của nó. Cái áo lông là chính bản thân con thú ấy, nó mặc cho anh nghĩa là anh phải chui vào bụng nó.
Theo kinh nghiệm của tôi, anh đang bị Hung tinh chiếu mệnh, phải giữ ǵn cẩn thận mới được. Các chị ấy đă trông thấy quân gian phi đang ŕnh ngoài rào. Dù anh không tin dị đoan cũng nên vào trong nhà để khỏi rủi ro. . . Bằng không, tôi dám cam đoan rằng trước giờ cơm trưa, dù sao đi nữa anh cũng phải mặc cái áo lông ấy.



Gà Trống nhún vai:

- Chị điên đấy hỡ chị Cả. Trong vườn này c̣n có ai dám vào được. Nhưng dù sao tôi cũng không đi xa là xong. Cảm ơn chị nhé.

Gà Trống tuy nói thế nhưng hắn quên ngay. Hắn tự cho ḿnh đường đường một đấng Nam Kê đại trượng phu hiên ngang như thế này, lẽ nào lại đi tin vào một giấc mộng hăo huyền, và nghe theo lời một mụ gà Mệ mà tỏ vẻ sợ hăi khiếp nhược th́ c̣n ǵ là uy tín đối với bọn gà ranh vừa đến tuổi dậy th́ kia nữa. Hắn đi đến đống rơm cao chất trong góc vườn, đứng nh́n ngóng một lúc rồi lim dim đôi mắt định ngủ lại.



Mụ gà Cả và bọn gà mái, gà con không có can đảm như Gà Trống. Bọn họ kiếm ăn gần quanh chuồng, mấy con gà con vừa chạy vừa tập viết vừa nh́n láo liên chung quanh, đợi có tiếng động ǵ là vội vàng chạy đến nấp vào cánh mẹ ngay.

Chồn nằm bên ngoài lắng tai nghe tất cả câu chuyện của bọn gà mà hắn cho là thú vị lắm. Chồn nghĩ đến cái giấc mộng của Gà Trống, cái cảnh Gà Trống chui vào áo lông mà thấy ngứa cổ ngáy họng lạ thường.

Rào không cao lắm, hắn trông thấy rơ ràng Gà Trống đang mơ mộng trên đống rơm cao, lông gà óng ánh ngũ sắc rất đẹp.

Chồn nh́n địa thế, nhận thấy hắn có thể nhảy vào được để tặng cái áo lông cho Gà Trống, đúng như giấc mộng tiên tri kia. Chồn đi tới đi lui vài bước, chạy một quăng lấy đà, và nhẩy vụt qua rào. Chồn rơi ngay trước mặt Gà Trống làm hắn ta sợ hoảng đập cánh định chạy trốn.

Chồn vội vàng lấy giọng ôn ḥa nói ngay:

- Chào em, anh là anh họ của em đây mà. Hôm nay được gặp em anh rất sung sướng. Em không biết chứ ba em, anh gọi là chú, ngày xưa là em họ của ba anh. V́ thế chúng ta có bà con, chỉ v́ ở xa ít đi lại thăm viếng nên hóa ra xa lạ đó thôi.

Gà Trống nghe thế yên tâm ngay. Hắn chưa bao giờ phải sống cuộc sống đấu tranh vật lộn với đời nên chưa từng hiểu các mánh khóe bịp bợm của thiên hạ. Hắn cho là ai đă nói ra được những lời ḥa nhă như thế không thể là kẻ ác ôn côn đồ được. Dù Gà trông thấy Chồn mặc đúng cái áo trong giấc mơ, hắn cũng quên cả nguy hiểm. Chồn nói tiếp:

- Em thật xinh đẹp làm sao! C̣n đẹp hơn cả chú ngày xưa nữa, tuy chú cũng đă là một nhân vật làm vẻ vang cho loài gia súc lắm rồi. Anh c̣n nhớ giọng hát của chú rất mê hồn, chắc em cũng có học được ít nhiều. Ừ mà chú không dạy em th́ dạy ai kia chứ!

Gà trống tằng hắng lấy giọng định hát cho Chồn nghe. Hắn cất giọng OÓ O ̉ lên một hơi chát cả tai. Thực ra giọng Gà Trống chỉ hay hơn vịt đực một chút thôi, ḷng hắn chưa từng biết rung động v́ một chân t́nh nào bao giờ, nên giọng hắn vẫn không có t́nh cảm. Hắn là con gà “ thành công” nhất trong chuồng gà, c̣n làm sao mà hát hay được!

Chồn nghe xong gật gù ra vẻ tán thưởng:

- Em thật có cái giọng vàng! Nhưng chú ngày xưa hát bao giờ cũng nhắm mắt lại nên mê ly hơn nhiều. Em thử xem, nếu quả đúng như thế th́ đó là một đặc điểm riêng trong gia tộc.

Gà nghe Chồn nịnh, quên cả trời đất. Hắn nhắm mắt lại há họng định hát một bài thực mê ly. Chồn không đợi hắn hát đă nhẩy vồ lấy và nhảy vụt ra ngoài rào.

Mụ mái Cả trông thấy thét lên. Bọn gà mái vội vàng báo động, vỗ cánh kêu quang quác ầm ỹ làm bọn gia đinh và chủ nhân cùng chạy đến. Bọn họ trông thấy Chồn cắp Gà Trống chạy, vội vàng đuổi theo, nhưng không kịp, Chồn đă chạy vào rừng.

Gà bị cắn chặt rất ngạt thở. Hắn thấy cái cảm giác khổ sở giống hệt như lúc mặc áo lông trong giấc mơ. Gà biết ḿnh sắp chết nhưng cũng lấy hết can đảm nói vài câu cuối cùng:



- Bọn họ đang đuổi theo bắt anh đấy. Có lẽ anh nên nói vài câu ǵ trêu họ chơi cho vui. Trời ơi, chị gà mái Cả đoán mộng mới hay làm sao! Dù sao đi nữa tôi cũng phải mặc cái áo lông! Chị nói: “ Dù sao đi nữa!”.

Mỗi bước chân của Chồn, Gà lại nhắc câu “ Dù sao đi nữa” làm Chồn nhịn không được nói một cách ngạo nghễ:

- Phải rồi, dù sao đi nữa, em cũng phải mặc cái áo lông của anh.

Lúc đang khoe khoang tự đắc, mồm hắn hơi lỏng ra. Gà chờ lúc ấy vùng vẫy thoát thân. Gà bị tuột mất ít lông nhưng cố bay được lên một cành cây cao. Gà đậu trên cây, hú hồn hú vía vừa được thoát chết, đập đập cánh lắc lư thân ḿnh nói:



- Em rất cảm ơn ông anh họ, nhưng cái chuỗi hạt trong chiếc áo lông của anh cứng quá em chịu không nổi. Hừ, thôi thế là từ nay tui không c̣n anh em với ai cả, tui không hát ḥ ǵ nữa, và nhất là tui phải nhắm một mắt, mở một mắt để vừa ngủ vừa canh chừng gian phi.



Chồn nghiến răng giận dữ:



- C̣n tao, tao cũng thề từ nay sẽ không chỉ lo nói mà không lo ngậm chặt mồi!

Bọn chó và gia nhân trong trại đă chạy đuổi đến. Chồn thấy không cần phải tặng cái áo lông của ḿnh cho ai nữa bèn chạy vào rừng.

Lúc đi vui bao nhiêu th́ lúc về buồn bấy nhiêu! Chồn bị gà lừa, theo hắn đó là một đại sỉ nhục.