Những đêm
mưa
Chương 3
Nước Trong
Nguồn
Những
người nằm gần giuờngTrang ân
cần hỏi thăm:
-Con trai hay
con gái?
-Được
mấy kư?
-Gái.
Trang đáp
rất sung sướng. Bây giờ nàng đă là mẹ trẻ
con rồi. H́nh như có cái ǵ trọng
đại thiêng liêng mà nàng sắp phải gánh lấy trách
nhiệm. Nhưng cái sung sướng được
làm mẹ của Trang qua rất chóng, khi chợt nhớ
đến cái áo len của con chỉ mới hoàn thành có . . .một cánh tay!
Đúng giờ người ta
đẩy đến một xe trẻ
con chia cho các bà mẹ cho bú, nhưng Trang chưa
được phép cho con bú ngay. Măi đến sáng hôm sau nàng
mới được gặp mặt con. Con bé bị gói kín
trong một cái khăn
lớn chỉ chừa mặt ra ngoài. Hai mắt nó nhắm nghiền rất đáng yêu.
Trang để con bé
xuống giường, âu yếm ngắm tác phẩm của nàng đă
tạo ra. Thực thế, cả người con bé, từ
xương, thịt, tóc da, cho
đến ḍng máu chảy trong huyết quản cũng
đều của nàng tạo ra cả. Trang ôm con hôn lên tóc nói khẽ:
- Tác phẩm đầu tiên
của mẹ!
Con bé
giật ḿnh tỉnh dậy khóc thét lên. Trang cười:
- Giọng kim.
Cô khán hộ
đứng cạnh nàng bật cười theo:
- Nó đói đấy! Cho bú nhanh lên, hạn chỉ có nửa giờ thôi.
C̣n giọng kim với giọng thổ
măi!
Hết
giờ cho bú người ta lại đem tất cả
trẻ con sang pḥng khác để cho các bà mẹ
được ngủ yên. Gian pḥng trở nên tĩnh mịch. Thấy
Trang xoa ngực tỏ vẻ đau đớn, một bà
đứng tuổi nằm giường bên cạnh gợi
chuyện:
- Anh ấy làm ǵ?
- Công chức, có cho vào thăm
không?
- Có, ngay chiều nay, nhưng
chỉ đàn ông được phép vào mà thôi.
Thấy Trang
ngạc nhiên, bà tỏ vẻ rất thành thạo,
cười tự giới thiệu:
- Nhà tôi là kỹ sư, họ
Vương. Tôi là khách thường xuyên ở đây.
Mỗi lần vào tôi thề với cô đỡ không bao
giờ trở lại nữa, nhưng rồi tôi quên lời thề, cho
đến bây giờ là lần thứ năm rồi.
Bà
cười tiếp:
- Và tôi đă hứa đây là
lần cuối cùng, nhưng . . . chưa chắc!
Trang ṭ ṃ
hỏi:
- Tại sao họ cấm
đàn bà vào thăm ?
- Có lịch sử kia đấy! Chỉ v́ lúc xưa một bà mẹ chồng vào
thăm con dâu, vừa nghe tin sinh con gái, bà ta mắng ngay cho
một trận, bảo sao không đẻ con trai, lại
sinh một đàn con gái. Nàng dâu tức uất
lên chết giấc. Máu uất của đàn bà lúc sinh
xong ghê gớm lắm nhé, chết dễ như chơi! Lại c̣n một bà khác cũng vào đây đánh
ghen với bà nhỏ. V́ thế từ
đấy người ta cấm đàn bà vào thăm. Việc nhà muốn xử th́ đem về nhà mà
xử. Nhà hộ sinh không bao xử lư thường
vụ những
vấn đề quỉ quái ấy. Tôi cũng đồng ư chỉ nên cho đàn ông vào
thăm là phải lắm. Nhất định b́nh yên vô sự! Cô nghĩ có
đúng không?
Trang không
trả lời, bà tiếp:
- Thực ra dù các bà vào không
sinh sự đi nữa cũng ầm ỹ lắm. Để
yên tĩnh cho người ta nghỉ ngơi cần hơn!
Trang
thấy mệt nên không muốn gợi chuyện thêm. Những bà như bà
Vương này thuộc về hạng ăn xong chờ ngày vào
nhà thương đẻ, hẳn là biết rất nhiều chuyện. Nếu nàng
muốn nghe chỉ cần gợi một câu là bà có đủ hứng
để kể nửa ngày.
Trang nằm yên
vờ ngủ rồi ngủ thực lúc nào không biết.
Lúc nàng thức giấc đă thấy B́nh ngồi cạnh
giường. Anh cúi xuống hỏi rất khẽ:
- Con trai hay con gái em?
Trang ngập
ngừng:
- Con bé . . .
Trang buồn
ra mặt làm B́nh lo lắng hốt hoảng:
- Con bé làm sao em?
- Con bé .
. con bé . . mũi tẹt!
B́nh cười thở ra một hơi dài:
- Em làm
anh lo quá, tưởng là nó làm sao!
Trang vẫn c̣n phụng phịu:
- Nhưng
cả người anh chỉ có độc một cái
mũi là coi được. Không phải tốt
tướng, trái lại nữa kia, nhưng mà nho nhỏ
xinh xinh, thế mà nó không
giống anh, lại đi giống em. Con bé ngu quá!
- Lúc nào
em cũng khôi hài được. Có phải lỗi tại
nó đâu!
B́nh nắm tay Trang nh́n sang các giường
bên cạnh, giường nào cũng có một người
đang nắm tay vợ th́ thầm rất khẽ và
rất âu yếm.
- Con
đâu em?
- Ở
pḥng khác.
- Lúc anh
vào đi ngang qua một cái pḥng đầy cả
giường trẻ con, chắc nó cũng ở trong
bọn ấy. Anh thấy đứa nào cũng giống
nhau cả. Đứa nào cũng gói kín chỉ chừa cái
mặt. Ngoài lại c̣n buộc chằng chịt như khúc
gị, làm chúng nó không c̣n quờ quạng vào đâu
được nữa. Giống nhau thế không biết có
nhầm không em nhỉ.
- Không
đâu! Lúc sinh xong người ta cột ngay tên vào tay nó.
- Nhưng
nó đă làm ǵ có tên?
- Tên em
và số giường.
Trang ngập
ngừng:
- Anh ạ .
.
B́nh chú ư nghe
và lo lắng không hiểu chuyện ǵ mà Trang không dám nói ra.
- Anh ạ, ngày mai em sẽ ra nhà
thương. Những người sinh xong khỏe mạnh họ cho ra
ngay . . .
- Ra th́
ra chứ sao?
- Nhưng
. . .nhưng . . áo của con . . .chưa có. Áo và tă nhà phải
mang đến cho nó mặc ra, đồ nhà thương
chỉ mặc tại đây thôi, xong phải trả
lại ngay.
B́nh cười:
- Tưởng
ǵ, em làm anh lo. Em sợ áo
con chỉ có ... một cánh
tay thôi
phải không? Anh đă mua sắm đủ cả
rồi. Nhưng em về đừng bắt anh tính sổ
nhé. Hai trăm đô la của em để ở nhà anh tiêu
hết sạch. Áo lót, áo len, áo bông, khăn tă, nệm cao su,
đủ cả. Con ông Hoàng cũng đến thế là
cùng!
Trang kinh hăi:
- Hết
cả hai trăm ? Bây giờ mới đầu tháng thế
suốt tháng tiền chợ ? . . .
- Nói
khẽ chứ em! Đến đâu hay đó . . .
Trang vẫn c̣n bất b́nh:
- Em
định đến chị Châu lấy một ít quần
áo cũ của Tuyết cho nó mặc tạm. Tuyết ngoan
lắm, mà nó chóng lớn quá nên quần áo mới cũng
phải bỏ rất nhiều.
- Anh
không muốn thế, người ta khinh, tưởng ḿnh
nghèo đến nỗi không sắm nổi cái tă cho con!
B́nh cúi xuống giường lấy ra
một xách đựng
đồ ăn:
- Đây là
phần của em. Anh đưa tiền nhờ chị Ba
làm hộ.
Trang dỡ ra thấy một con gà tơ
nằm gọn gàng xinh xắn trong đĩa.
- Em hăy
uống nước canh trước đă. Chị ấy
chưng toàn với rượu nên hơi đắng
nhưng bổ và em sẽ có rất nhiều sữa.
Hai mắt Trang rưng rưng mờ
lệ. Nàng vốn định gây B́nh v́ anh đă tiêu hết
cả tiền, và một khi sạch túi th́ người
chạy tiền sẽ là nàng chứ B́nh không bao giờ
biết đến nữa, nhưng tất cả những
lời trách móc đều nghẹn tắc trong cổ.
- Người
xứ em, nhất là nhà quê miền Trung, lúc sinh chỉ ăn
cơm với thịt kho tiêu, có khi cả tháng, họ nói
thế để cho chắc bụng, không sổ to và
mềm.
- Huyễn
hoặc. Các bà nuôi đẻ bày đặt ra thế
để có cái ǵ ngon dành ăn hết, nguời đẻ
cần phải tẩm bổ mới chóng lại sức
chứ. Em dại lắm, người ta nói thế mà
cũng tin. Đáng lẽ dù chồng nghèo đến thế nào
đi nữa cũng nhân cơ hội ấy mà ăn ngon
một chút chứ! Em không lấy chồng xứ em là
phải!
*
B́nh
đi làm về, thấy Trang đang ôm con nằm ngủ,
anh bưng thau tă ướt để dưới chân
giường nhẹ nhàng bước ra. Đă mấy hôm nay ngày nào anh cũng phải giặt một
thau tă ướt cho con như thế làm anh thấy rất
khó chịu. Từ hôm Trang ở nhà thương ra là bắt
đầu ốm ngay, nàng vừa sốt vừa rét vừa
đau đầu đau bụng đủ thứ.
Người ở mới mượn được
nửa tháng th́ bỗng nhiên không chịu làm nữa. Chỉ
tại bà Ba ngày nào cũng xoi bói công việc của nó: nào là
làm thế này không được, thế nọ không xong,
thế kia hỏng . . nên nó đâm lỳ bỏ việc,
bỏ Trang ốm liên miên.
Người
làm không có, mướn người khác không được,
Trang cố gắng dậy
làm nàng ốm nặng thêm, con
Mỹ đành phải uống sữa bột không
được bú sữa mẹ nữa.
B́nh
rất cáu kỉnh, nhưng không tránh được nên dù không muốn B́nh cũng phải
giúp làm những việc mà anh cho là không đẹp tí nào. Anh
vừa ṿ tă vừa ngẫm nghĩ đă gần tháng nay không đi xem chớp bóng nên
thấy nhớ lạ lùng! Trong các thứ giải trí ngoài cá
ngựa và mă chược ra anh thích chớp bóng, và cái thích
này Trang không phản đối nên càng ngày càng thích thêm.
Trước kia Trang không bằng ḷng cho anh
đi đánh mă chược và cá ngựa, nhưng anh
nhất định đi và càng đi càng quên về nên Trang
đành phải chịu thua, nghĩa là nàng bỏ liều,
coi như không biết đến, không nói ǵ đến
nữa. B́nh bảo thà không vợ chứ không thể
thiếu những món ấy, Trang cũng bảo thà không
chồng chứ không thích chồng cờ bạc.
Hai bên
đều giữ chủ trương của ḿnh không ai
thay đổi điều kiện hay nhượng bộ
tí nào; và mặc dầu không
hề xô xát nhưng trong thâm tâm, Trang đă cảm thấy
có một cái hố vô h́nh chia rẽ và đang bành trướng âm thầm. Bây
giờ « chàng và nàng »
đang đứng bên miệng hố âu yếm
nắm tay nhau, v́ danh dự, v́ lễ nghĩa, v́ bổn
phận, v́ con, v́ đủ tất cả mọi thứ . .
.nhưng nếu khi người ta hết muốn sống
cho mọi người mà muốn sống cho ḿnh, v́ ḿnh th́
chưa biết ngày mai sẽ ra sao!
B́nh
thong thả rũ từng chiếc tă ra phơi vừa suy
nghĩ không biết có nên đi xem chiếu bóng không. Bỏ
Trang ở nhà một ḿnh lỡ nàng lên cơn sốt
nặng, hay lên một cơn hen tắt thở như hôm nọ
th́ nguy hiểm lắm, nhưng mà phim tối hôm nay rất
hay, lại chỉ chiếu có một đêm thôi. Cái rạp
nhỏ ấy chuyên chọn
những phim cũ và hay, đem chớp lại để vớt những khách
hàng xem hụt. B́nh là một
trong những người thích sống ngoài mái nhà của
ḿnh, mê chớp bóng, và đang
bực ḿnh v́ vợ ốm con
khóc, anh có tất cả những lư do giúp thêm can đảm
để bước ra khỏi nhà mà không ân hận.
Trang
vừa thức giấc, nàng chăm chú nh́n anh và gật
đầu như muốn gọi. B́nh đến cạnh
hỏi:
- Sáng nay
em có đi bác sĩ không?
- Có
- Đi taxi hay đi bus?
Trang
im lặng không trả lời ngay. Nàng biết
nếu nói đi bus th́ thế nào B́nh cũng không bằng
ḷng, nhưng Trang không thích nói dối. Trang ngập
ngừng:
- Em đi . . . bus
.
B́nh cau
mặt:;
- Anh đă dặn em bao nhiêu
lần ốm th́ phải đi taxi. Từ đây ra trạm
xe xa thế em đi lỡ bị gió có phải c̣n thêm
phiền nhiều hơn không?
- Em cũng biết thế nên
cẩn thận mặc thêm áo để khỏi bị
lạnh. Đi bus chỉ có hai hào, đi taxi em
sợ không c̣n đủ tiền mua thuốc. Anh nên
nhớ em ở đây không có
bà con thân thích, mà anh cũng không có cảm t́nh liên
lạc ǵ với ai ... Cả
đến mẹ ngày thường anh đối đăi lănh
đạm nên biết em đau nặng cũng không
đến thăm qua . . .
B́nh
không biết trả lời sao nữa. Trang nói đúng quá và h́nh như
có ư trách anh, B́nh không dám căi, hay phân tích sự trách móc này. Trong đó
dường như h́nh dung tất cả con người và
tính cách của anh. Anh đă sống
như thế nào, cư xử với người, với
việc ra sao để được nghe vợ nói một câu lẫn trong nước mắt
như thế! B́nh biết
rằng Trang hết sức nhẫn nhục chịu
đựng, v́ nói với B́nh
cũng không ích ǵ , và anh cũng thấy hơi tủi cho
kẻ quanh năm tự xưng là “đại trượng
phu” mà lúc vợ đẻ,
vợ ốm cũng đành khoanh tay ngồi nh́n.
B́nh vẫn thường
tự hào cái tính mà anh cho là “khí khái” gia truyền của ḿnh,
và cho đến bây giờ anh vẫn thấy chẳng thà
để Trang chết trên giường bệnh hay chết
trong nhà thương miễn phí c̣n hơn là phải làm cái
bộ mặt . . . khó tả, để gợi ḷng trắc
ẩn của bạn bè ḥng mượn ít tiền. Anh cũng không có cái tài chưa
cần mở miệng đă có kẻ hiểu ư mà giúp
đỡ, mà anh cũng không có cảm t́nh với ai
để ḥng người ta có cảm t́nh lại
. .
B́nh không làm ǵ , cũng không
thể nói được câu ǵ để giải thích
với Trang về cái cảnh ngộ này nhưng anh vẫn
rất khó chịu. Thói quen của B́nh là bất cứ trường
hợp nào dù rất cần, anh cũng vẫn thích giữ
cái bộ mặt vênh vênh của người không cần, và
cho đó là “khí khái gia
truyền”.
Lắm khi
để tự chế giễu ḿnh, B́nh kể cho Trang nghe
chuyện anh chàng rất nhút nhát nhưng vẫn tự cho
ḿnh là anh hùng. Một hôm có cướp vào nhà, anh ta sợ quá
chui vào gầm giường, lúc cướp đi rồi
người nhà gọi ra anh vẫn c̣n ngồi run cầm
cập, vừa run vừa thét: “ Đại trượng phu
đă bảo không ra là không ra mà !”
Anh kể lại và cho là thú vị
lắm.
Con Mỹ đến
giờ bú thức giấc khóc thét lên. Thấy Trang
gượng ngồi dậy định đi pha sữa, B́nh bảo:
- Em cứ ngồi yên
để anh pha,
ba th́a phải không?
B́nh
làm rất miễn cưỡng, làm v́ thấy cần
phải làm, và không có cách ǵ khác để tránh công việc
chứ không phải v́ thích hay vui ḷng giúp Trang. Đă khó chịu, giọng khóc
của con bé càng làm cho anh khó chịu hơn. Vợ ốm,
con khóc, cái pḥng bé nhỏ v́ trời mưa nên giăng đầy
cả tă ướt, lại thêm mùi sữa, mùi ẩm
ướt, mùi dầu bóp, mùi trẻ con, tất cả
hợp lại thành một mùi khó tả; nhất là khi
người ta đang bực ḿnh th́ cái mùi ấy như
khủng bố tinh thần kinh khủng hơn lúc nào
hết. Có phim hay lại không được đi xem. B́nh
thấy h́nh như tất cả những rủi ro trên đời
đều đổ dồn đến cho anh cùng một
lúc!
B́nh nh́n con bé khóc, tay anh đánh sữa thực mạnh như
muốn trút bớt cơn giận.
B́nh thấy giữa anh và con bé không có một chút
cảm t́nh liên lạc ǵ cả. Có nó làm Trang
ốm, làm anh phải ngủ riêng ngoài giường vải
thiếu chăn thiếu đệm trong lúc trời rét
như thế này, có nó mỗi tháng phải tiêu thêm một
món tiền không phải là ít. Con Mỹ càng khóc càng to,
anh quát lên:
- Có im đi không, người
ta đang pha đây này, c̣n đ̣i ǵ
nữa!
Con bé nghe
tiếng thét, ngừng khóc ngơ ngác nh́n rồi lại khóc
to hơn. B́nh không nén được cơn giận
đến cạnh giường thẳng tay
phát vào má nó một cái thực mạnh. Trang kinh hăi vội
nắm tay anh để chận cái tát
thứ hai. B́nh quát:
- Đấy, lại bênh! Con
hư tại mẹ có sai đâu!
- Nó đang đói mà anh!
- Đói th́ cũng để cho
sữa nguội đă chứ!
- Nhưng nó c̣n bé đă
hiểu biết ǵ!
- Bé th́ mới phải dạy
dần!
B́nh
nói xong chính anh cũng tự nhận thấy ḿnh vô lư. Con mới có hai mươi
lăm ngày thôi nó làm sao hiểu được ư anh, nhưng
tiếng khóc của nó sao mà to thế! Sao mà dễ ghét
thế! Để nuôi cơn giận anh cau có nh́n Trang, thấy
Trang mặt tái mét ôm con một cách thương xót, mắt
nàng rơm rớm nước mắt, tâm trí anh hơi tán
loạn. B́nh giật vội áo khoác bước ra ngoài
đóng cửa đánh sầm một tiếng, để
tỏ ra vẻ ta đang giận dữ lắm đây!
Ra đến ngoài ngơ anh
vẫn c̣n nghe tiếng con khóc, thấy đói bụng anh
chợt nhớ ra là chưa ăn cơm, nhưng bà Ba
chưa về chắc là cơm cũng chưa có. B́nh định
đă thế nhân dịp đi xem chớp bóng rồi về
nhà ăn sau cũng được,
cơm để phần bao giờ cũng nhiều
thức ăn hơn. C̣n Trang, anh quên không nghĩ đến
nàng có đói hay không?
*
Trang đang nấu ăn ở bếp bỗng nghe tiếng con
Mỹ khóc thét. Tưởng con ngă nàng vội chạy lên nhà
thấy B́nh đang đánh tát con bé túi bụi. Trang vội dằng
con ra hỏi B́nh:
- Sao anh lại đánh con?
- Nhà cửa ǵ mà bừa
bộn thế này ai mà chịu được!
- Em vừa mới xếp
dọn sạch sẽ rồi cơ mà!
- Th́ nh́n đấy mà xem!
Trang nh́n quanh
pḥng, th́ ra con Mỹ đă ḅ lăn
từ trên giường xuống và vứt đồ
chơi tung ra khắp pḥng.
Trang se sẻ
bảo:
- Em phải xuống bếp
làm thế nào mà trông nó trên này được.
- Thế sao em không đeo nó
lên lưng mà làm việc như những người khác?
Rồi anh
dằn mạnh:
- Hừ, vợ quí của tôi
đấy!
Trang thấy
đau đớn và uất nghẹn lên tận cổ, nàng
trả lời se sẻ :
Lúc
trước anh cũng đă biết là em yếu, không
thể làm những việc nặng nhọc .
Trang vuốt nhẹ lên
đầu con th́ thầm:
- Từ nay con sẽ không
được nằm lên giường nữa nghe con. Ba muốn tấm chăn trên giường phải
thực trắng và không được có một nếp
nhăn rồi để đấy mà nh́n. Nếu có mệt mỏi th́ hăy ngồi xuống
đất cho khỏi hỏng giường. Nhà phải thực sạch sẽ, nền phải
bóng loáng không có một hạt bụi nào, xong rồi
ngồi ngoài cửa nh́n vào cho sướng mắt. C̣n
con, con gái me ngoan như thế này th́ đem bỏ vào nhà
mồ côi để khỏi chơi bẩn nhà khỏi khóc
rát tai ba!
Trang
nói xong, tự nhận thấy ḿnh vô lư và hèn nhát nữa. Tại sao những lời nàng
muốn nói với B́nh không nói thẳng với anh mà lại
kể lể với con y như một người khùng.
Trong một phút Trang thấy ḿnh đă hoàn toàn biến đổi tính
nết. Trang mất hết tất cả tính
vui vẻ, yêu đời, hoạt bát, lạc quan ngày xưa?
Sống chung với B́nh, ban đầu v́ muốn làm vui ḷng chồng , nàng đi từ chiều chuộng
đến nhẫn nhục, và bây giờ đâm ra sợ hăi
một cách hèn nhát.
Ngày xưa Trang làm ǵ có những tính
nết như thế này!
B́nh nằm sấp trên
giường, hai tay bịt tai. Đó là thói
quen của anh mỗi khi Trang nói ǵ mà anh không muốn
để lọt vào tai, v́ anh biết dù Trang không bao giờ
nói những câu thô tục hỗn láo, dù nàng nói rất nhă nhặn
lịch sự, nhưng ẩn ư như những viên
thuốc bọc đường, bên trong phải có những ǵ cay đắng
lắm, người ta sợ con bệnh chịu không nổi
mới phải bọc đường cho dễ
nuốt. Những lời Trang
nói dù rất ngọt ngào, dù bịt tai
lại cũng đoán biết, cố nhiên không phải là những
lời ca tụng anh.
Trang ôm con vào ḷng âu yếm
như muốn bù cái bất công tàn nhẫn của cha nó
vừa rồi. B́nh nhăn mặt tỏ
vẻ rất khó chịu. Trang hỏi:
- Anh không thích em và con ở
đây phải không?
- Miễn là nó đừng
khóc!
- Anh là một người
đàn ông không chịu trách nhiệm. Trẻ con làm sao
cấm được nó đừng khóc. Thế anh lúc bé
thế nào? Đă không thích th́ đừng sinh nó ra!
- Ai bảo anh thích? Anh có thích bao giờ đâu?
- Không thích có con sao lại
lấy vợ?
- Bởi thế bây giờ anh
mới thấy anh ngu!
- Anh ngu mà
có lẽ em lại c̣n ngu hơn anh nữa! Đă lấy
chồng là một sự ngu, gặp
người như anh tán mà cũng tin lấy anh lại càng
ngu hơn nữa. Chính mẹ anh cũng nói em
vụng tu nên mới gặp anh. Anh là
người mà chính gia đ́nh anh cũng ngán cái tính cay
nghiệt, khó chịu, khó chiều. Nếu em biết trước như thế . .
- Nếu em hối hận th́
bây giờ cũng chưa muộn!
Những đêm
mưa
Chương 4
Khăn Gói Gió
Đưa
Ngày . . . tháng
. . .năm . .
Tôi thấy
ngại cho các cô thiếu nữ bỡ ngỡ đi bên
cạnh “chàng”. Tim các cô đập
rộn lên mỗi khi mắt gặp mắt. Mộng của
họ đang xây sẽ
đẹp được bao lâu?
Ngày . . . tháng
. . . năm . . .
Tôi vẫn c̣n nhớ măi câu
B́nh nói lúc xưa:”Anh không giầu, không sang nhưng anh có
một tấm ḷng. Nếu em thấy rằng t́nh yêu chân
thành của anh đủ làm cho em sung sướng th́ anh
sẽ ở bên cạnh em, săn sóc em măi măi”!
T́nh yêu ấy
bây giờ ở đâu? B́nh săn sóc tôi
vào lúc nào?
Ngày . . . tháng
. . . năm . . .
Tôi muốn không bao giờ
khóc nữa! Tại sao những giọt nước mắt
quí hóa lại dùng để khóc một chuyện vô duyên như
thế được! B́nh đă lầm, tôi không phải là người
lấy chồng mục đích để xoay một cái “vé
cơm trường kỳ”.
Ngày . . . tháng
. . . năm . .. .
Nếu cuộc đời
là một canh bạc th́ tại sao khi biết ḿnh thua rồi con bạc không may
ấy không phủi áo
đứng dậy một cách sảng khoái, tự nhận
là ḿnh “thua non” ? Tại
sao lại cứ nhất định luyến tiếc,
lần lữa mong gỡ lại, mà có khi càng thua càng cay, càng
gỡ càng rối? Có ai gỡ lại được
một canh bạc hạnh phúc không?
Ngày . . . tháng
. . . năm . . .
Đă lâu tôi không
muốn nhắc đến bệnh hen của tôi nữa.
Tôi đă quen chịu một ḿnh. Khi
nghẹt thở tôi
uống một viên thuốc, nếu không khỏi
th́ hai viên, chờ đến khi cơn bệnh thối lui.
Những viên thuốc độc ấy tôi coi như
thuốc tiên . Nhưng biên giới
giữa thần tiên và ma quái cũng cách nhau không xa.
Ngày
. .. tháng . . . năm . . .
Tôi cảm thấy h́nh
như sắp có một đứa con nữa. Một
nguồn sinh mệnh mới để an ủi tôi, theo tôi. Và một món nợ mới trả
không bao giờ hết, theo B́nh.
Tôi tỏ ư muốn về nhà,
về quê hương tôi, B́nh tán thành ngay và giúp tôi sửa soạn
hành lư c̣n sốt sắng hơn tôi nữa!
Ngày . . . tháng
. . . năm . . .
Sau bao nhiêu ngày lo chạy các
thứ giấy tờ: giấy khai sinh, giấy bảo
đảm, giấy nhận quốc tịch, giấy tiêm
thuốc trồng đậu và cuối cùng là vé máy bay, tôi
đă đủ mọi điều kiện để
trở về.
Có ai sắp
từ giă nơi ḿnh sống, trải qua những kỷ
niệm vui buồn mà không luyến tiếc? Những ngày cuối cùng, h́nh như lương tâm
B́nh phát hiện nên đối với tôi tử tế
hơn. Anh bớt dùng những cử chỉ và lời nói nặng nề cay nghiệt. Có
lẽ anh muốn tôi có một ấn tượng không
đến nỗi xấu lắm khi con tôi hỏi thăm
về cha nó sau này.
Chỉ c̣n vài
hôm nữa tôi sẽ trở về với cha mẹ tôi.
Quê hương tôi nơi có nắng ấm quanh năm, có gia
đ́nh, có những người bạn của quê
hương đầy thông cảm, chắc tôi sẽ t́m
lại được nguồn vui đă mất!
***
- Anh đă dặn xe đến đón chưa?
- Anh đặt tiền
rồi, thế nào họ cũng đến, em đừng
lo. Em ngủ trước đi nhé. Anh c̣n phải
viết một bức thơ cho ba má em thực là . .. thực là . . .
B́nh
bỏ lửng câu nói, anh không t́m được một
chữ ǵ đúng với ư ḿnh. B́nh đến bàn viết kéo
ngọn đèn xuống thực thấp cho Trang khỏi chói
mắt. Làm xong cử chỉ ấy B́nh chợt thấy ḿnh đă khác
thường. Xưa nay anh chỉ cố ư kéo đèn
thực cao mỗi khi Trang lên giường trước anh,
B́nh cố ư trêu nàng khi anh
bực ḿnh, mà cái bực ḿnh th́ h́nh như là bạn cố
tri , chẳng mấy khi rời khỏi anh.
Bị ánh sáng chói vào mắt Trang
không ngủ được, nàng quằn quại trên
giường, hết lấy tay che
mắt, lại lấy khăn che mặt, hết nằm
sấp lại nằm nghiêng. B́nh biết
những lúc ấy Trang không thể nào ngủ
được dù nàng có thay đổi mấy chục
kiểu nằm khác nhau.
Lắm khi
chính B́nh cũng rất buồn ngủ nhưng anh cố
thức để xem và anh rất thỏa măn nh́n dáng
điệu đau khổ của Trang, Trang đè nén, cơn giận
đă như một bát nước đầy chỉ
cần thêm một giọt là
đủ để tràn, nhưng Trang cố thử thách
ḿnh bằng cách không giận dữ, không chống cự.
Sau bao nhiêu tháng nghiên
cứu kỹ tính nết chồng, Trang biết B́nh là
người không thể dùng lời nói để t́m ra lư
lẽ, và cũng không thể làm dữ với anh v́ anh sẽ
dữ hơn. B́nh như có tính cách của người bị chứng bệnh “ngược
đăi cuồng” thích nh́n
người khác đau đớn.
Những lúc ấy Trang chỉ chịu đựng và trong thâm tâm, một làn sóng
ngầm nổi dậy, Trang nghĩ cách thoát thân mà B́nh không
thể làm tổn thương được.
B́nh
đốt một điếu thuốc lá ngồi suy
nghĩ. Đêm đă khuya bên ngoài không c̣n
một tiếng động nào ngoài tiếng gió thổi
rất mạnh. Mỹ ngủ say từ lâu, Trang tuy
nằm im nhưng B́nh biết nàng chưa ngủ.
Mười
hai giờ rồi một giờ. B́nh càng nh́n
đồng hồ càng bực ḿnh. Quái văn chương anh ngày
thường vẫn nhiều lắm, nhưng đến
lúc cần dùng th́ chúng trốn đâu mất cả. Bức thư hơn một tiếng đồng
hồ vẫn chưa đếm đủ năm ḍng. B́nh
càng nóng ruột muốn làm cho chóng xong th́ h́nh như ng̣i bút cũng
làm khó dễ với anh. Đă thế
đồng hồ th́ h́nh như càng chạy nhanh hơn. Trang chỉ c̣n ở lại
đây một lúc nữa thôi, năm giờ sáng
nàng sẽ rời khỏi nơi này và không biết bao
giờ mới trở lại!
B́nh nhớ
lúc Trang tỏ ư muốn về nước anh thấy
một sự
sung sướng lạ lùng mới mẻ,
nhất là Trang lại định đem cả con Mỹ
đi theo. Anh đă chán cái cảnh vợ ốm con khóc,
cảnh thiếu tiền tiêu riêng. Anh ghét không muốn
về nhà thăm mẹ và các bà chị v́ họ hay khuyên anh
điều này điều nọ, đến khi lập già
đ́nh anh tưởng sẽ được làm chúa tể
trong nhà, không ngờ Trang cũng có đến hàng tá “thập
giới” để khuyên anh: nào là phải về thăm
mẹ, nào là đừng đánh bài lắm, nào là phải
tập lịch thiệp một chút, nào là yêu cầu anh
học một cái ǵ chuyên môn . .. nhiều lắm, đến nỗi anh phát
ghét cho là tất cả mọi người cùng về hùa
với nhau để khủng
bố anh.
Suốt
bốn tháng Trang bận
rộn công việc xin giấy tờ, nhiều thứ
giấy rất phiền phức về vấn đề
quốc tịch, nhưng B́nh cũng chẳng hề giúp
nàng ǵ cả, v́ đó không
phải là việc của anh,
không quan hệ đến anh. Bây giờ
sắp xa nhau, lấy công tâm nghĩ lại B́nh thấy ḿnh
đă tàn ác với Trang quá, không những thế số
mệnh cũng tàn ác với nàng nữa. Trong lúc anh
chưa tập được tính yêu trẻ con, bao nhiêu khó nhọc đều đổ
dồn cho Trang cả, nay Mỹ hơi lớn th́ đứa bé thứ hai
đến với nàng. Khi biết chắc cái được gọi là “tin vui
mừng” kia anh điên cả người, chỉ sợ
Trang đổi ư. Anh băn khoăn măi không dám hỏi,
đến khi thấy Trang vẫn quả quyết đi anh
mới yên tâm nhưng hơi hối hận, và càng thấy
ḿnh có lỗi đối với mẹ con nàng hơn.
Viết xong thư,
B́nh đem lại giường cho Trang xem, hai người
cùng cúi đầu bên cạnh ngọn đèn đầu
giường th́ thầm đọc.
B́nh nói rất khẽ:
- Chúng ḿnh chỉ c̣n hai
tiếng đồng
hồ nữa thôi! Biết bao
giờ mới được gặp lại.
Trang
chỉ gục đầu vào ngực anh im lặng. Phải c̣n bao giờ gặp
lại nữa!
- Em về thăm nhà ít lâu
rồi lại sang. Hay nếu có thể th́ anh sang với em,
Anh có thể dạy tiếng Anh ở đâu cũng sống
được!
Trang cố
nói với B́nh những lời hứa hẹn rất
ngọt ngào để anh yên ḷng cho nàng đi, v́ dù sao,
nếu anh
đổi ư th́ Trang cũng khó ḷng ra khỏi
nơi này.
Trong giây phút sắp xa nhau,
bây giờ B́nh mới thấy trong tay
đă có ngọc quí mà không biết. Chuyện
đời là thế, người ta chỉ tiếc khi
đă mất, hay sắp mất một thứ ǵ vẫn
thuộc quyền sở hữu của ḿnh, và vẫn
bị ḿnh coi như sỏi đá. Xưa nay anh đă
từng nghe tất cả bạn bè khen anh tốt số, thèm thuồng
hoàn cảnh của anh, B́nh vẫn coi thường, coi như
sự hưởng thụ sinh hoạt cao hơn
khả năng anh tạo được, là trời sinh ra
anh để được
sung sướng như vậy, đó là lẽ tất nhiên,
không có ǵ đáng kể.
Trong lúc các bạn cùng một
lứa như anh phải quần quật, làm ngày làm đêm để cung cấp cho
gia đ́nh đầy đủ, v́ họ có những bà
vợ chỉ biết
đợi chồng đem tiền về nhà tiêu xài,
lại c̣n bắt chồng cung phụng cho cả họ
ngoại xa gần bên vợ nữa.
B́nh chỉ
phụ trách một nửa gánh gia đ́nh, c̣n nửa gánh
nặng hơn, B́nh thân tặng cho Trang, không hề muốn biết
trong gánh có ǵ và nặng hay nhẹ. Sự thực hai người
cũng phải trải qua nhiều thử thách xót xa mới đến
được chỗ “thông
cảm” như vậy.
Nhưng được cái
này mất cái khác, B́nh không có cái thú là người quan trọng
nhất nhà như các bạn.
Mọi gia đ́nh khác, người chồng được
coi như linh hồn, như cột trụ chính, nếu không
có linh hồn ấy th́ gia đ́nh phải ,
phải vất vả long đong
không ít.
C̣n B́nh, nói
dại nếu lỡ anh có trúng phong trúng gió th́ gia đ́nh anh vẫn đứng vững, như không có
chuyện ǵ xảy ra, Trang vẫn đủ sức nuôi con
khôn lớn ăn học đàng hoàng như ai vậy, không
v́ sự vắng mặt của anh mà cạn hết
nguồn sống! Điều này làm B́nh thấy
chạm đến ḷng tự ái của kẻ “đại
trượng phu” lắm lắm. Nhưng dù sao anh
cũng đă làm cho nh́ều người ao ước!
Giờ đây Trang sắp đi anh
mới thấy tiếc ngẩn tiếc ngơ: v́ lỡ
mất Trang th́ trong đời anh c̣n biết t́m đâu ra
một người vợ không phải là một bà
chằng “vừa xinh vừa
ngu” lại vừa đảm đang như Trang!
Trang th́ thầm:
- Em sẽ trở về!
Anh biết
Trang hứa không có bảo đảm nhưng cũng
phải giả vờ tin, tin để có cớ công khai nói
với mọi người, không ai có thế trách anh đă
bạc đăi Trang để nàng phải về quê ngoại
trong lúc con c̣n dại, lại thêm mới bắt đầu
thai nghén. Cả hai cùng biết là hứa giả, tin vờ
nhưng cũng cứ “diễn xuất” y như thực, và trong một lúc
t́nh cảm nổi dậy chân thành quá, cả hai cùng đă
thành công trong sự lừa người, lừa ḿnh mà
kết quả chẳng biết sẽ đưa tới đâu!
- Mỗi tháng anh nhớ
đưa cho me một ít tiền tiêu vặt cho me vui. Me
đă già rồi, bây giờ anh không thăm nom, lúc chết,
làm đám ma
to, tốn bạc ngh́n th́ có ích ǵ cho me?
- Anh đối với các
chị tử tế một chút, đừng lănh đạm
quá như thế! Dù sao . .
- Anh sẽ nghe em tất
cả!
Trang vẫn
tưởng “đi là hết” , nhưng
bây giờ nàng mới thấy không đành, Trang vẫn
thấy cần phải thu xếp dặn ḍ tất cả
mọi công việc, săn sóc
những người chung quanh từng ly từng tí một.
C̣n B́nh, anh trở lại
ngoan ngoăn như lúc mới gặp Trang lần đầu
tiên,anh hứa sẽ sẵn sàng làm theo tất cả ư
nàng muốn, dù Trang bảo vá trời lấp biển ǵ
cũng nhận lời tất cả.
Tiếng c̣i xe
vang dội ngoài cửa làm Trang tỉnh giấc. Nh́n đồng hồ thấy đă đúng năm
giờ, Trang vội đánh thức B́nh và con Mỹ dậy,
mặc áo rất vội vàng. Trời
cuối tháng chạp, gió sớm thổi từng cơn rét
như cắt. Bà Ba cũng đă thức
dậy, Trang nghe tiếng bà bật đèn, và khóc nấc
từng cơn se sẻ. Có lẽ chỉ có một ḿnh
bà tiếc Trang, không phải v́ thương Trang nhưng v́
thương con Mỹ. Bà cô già không chồng sống rất cô
độc, bà đă có rất nhiều lư do để
thương Mỹ. Lư do thứ nhất là bà vẫn thường đeo nó trên lưng và nhắc măi
việc chính tay bà đă bế
nó ra khỏi nhà thương,
đă trả tất cả mọi tiền phí tổn
sinh nở thuốc men ba đô
la rưỡi. Bà luôn luôn
khoe: “Chỉ trả có ba đồng rưỡi mà
bế được cháu tôi về nhà, hạnh phúc biết
bao!” Trước kia tất cả t́nh thương của
bà hiến hết cho Đức Chúa trời rồi đến
bọn chó mèo, nhưng từ ngày có con Mỹ, thứ tự phải xếp
lại, nhất là Chúa
Trời, thứ hai là Mỹ
rồi mới đến bọn chó mèo. Bà dành phần
bế con Mỹ, th́ thầm với nó giọng đầy
nước mắt:
- Cầu Chúa phù hộ cháu tôi,
b́nh yên chóng lớn.
Ngoài cửa
tiếng c̣i xe lại thúc giục. Trang
nh́n căn pḥng một lần cuối cùng rồi
bước nhanh ra sân. Một làn gió lạnh thổi tạt
qua mặt làm Trang rùng ḿnh. Trang nh́n quanh như
để từ giă nơi đă sống với nhiều
kỷ niệm vui buồn. Bên phải là một băi
cỏ rộng mênh mông, nơi đây chiều chiều nàng
vẫn đẩy xe cho Mỹ đi
chơi, bên trái là vườn rau của bà Ba, sáng chiều
nào bà cũng lo vun tưới rất cẩn thận,
nhiều lần bà đi vắng suốt ngày Trang
tưới giúp cho bà mỏi ră rời cả người.
Cả ba cùng đi im lặng không ai nói ǵ, sợ phá tan cái không khí
tĩnh mịch ban mai, sợ nghe giọng nói cảm
động của ḿnh, hay sợ phải nhắc đi
nhắc lại những lời
dặn ḍ quá nhiều lần rồi, chắc chắn
là ḿnh không thích nói mà người khác cũng không thích nghe.
Bà Ba chỉ đưa ra
đến xe, B́nh cùng đi lên sân bay. Lúc
Trang lên máy bay rồi B́nh thấy mắt anh h́nh như
mờ đi. Trang nh́n qua cửa kính, nàng cầm tay Mỹ dạy nó vẫy ba. Máy bay đă
cất cánh anh c̣n với trông theo bàn tay bé
nhỏ của Mỹ và h́nh ảnh của Trang lần
cuối cùng. Gió buổi sáng ở phi trường trống
trải lạnh buốt cả hai má, anh chầm chậm
bước ra về không để ư đến những
chiếc xe taxi vắng khách, trở ra
đang chào đón. B́nh đi bộ trên con đường
đưa ra thành phố, anh bước nặng nề
từng bước một, cố phân tích cái cảm giác
phức tạp của ḷng ḿnh.
Về đến nhà, B́nh
nằm lăn trên giường nguyên
cả áo. Con người cẩn thận khét tiếng “cái ǵ
lấy ở đâu để lại đấy” như anh
lần đầu tiên đă phá giới, làm một việc
trái hẳn thói quen không thay áo trước khi lên
giường. B́nh để yên hai ḍng nước mắt
tự do chảy tràn xuống gối. Cái giường
đối với anh bây giờ h́nh như rộng quá, và căn pḥng ngày
thường anh vẫn cáu kỉnh v́ nhỏ hẹp bây giờ
bỗng như trêu anh hóa ra rộng mênh mông. Cái gối Trang nằm
vẫn c̣n giữ vết trũng của đầu Trang
gối lên tối hôm qua, Cái khăn bông Trang vẫn
đắp lên cổ phảng phất một mùi hơi quen
thuộc làm anh cảm động đến lặng
người.
Cái bàn Trang
vẫn ngồi đánh máy những bài viết, bản
văn, bản dịch, những giấy tờ riêng của
Trang làm ban
đêm vẫn c̣n đó nhưng thiếu cái bóng trên
tường, cái bóng người đánh máy bên ngọn
đèn đêm ấy đă in trong trí óc một h́nh ảnh
bất di bất dịch lúc nào mà anh không hay.
Mới cách đây mấy hôm anh c̣n khó chịu v́ tiếng máy
chữ lách cách, anh gắt gỏng v́ suốt ngày ở
sở đă nát óc v́ những tiếng động, tối
về nhà lại cũng vẫn những tiếng
động ấy, tức chết được, anh không
c̣n biết trốn vào xó nào ! Đâu có phải người ta sống để
suốt ngày liền đêm chôn vùi trong bực ḿnh.
Nhưng giờ phút này không c̣n
tiếng lách cách đáng ghét nữa th́ lại h́nh như
thiếu tất cả, bây giờ
mọi thứ đều ngăn nắp sạch
sẽ đúng như ư anh muốn,
nhưng chúng như đă
mất linh hồn, làm cho không
khí thành lạnh lẽo cô đơn ! Xưa
nay anh vẫn ước ao, vẫn tranh đấu hằng
ngày để có được cảnh rộng răi, thứ
tự và im lặng th́ bây giờ nó lại hóa ra trống
rỗng vô vị..
Bây giờ nh́n lên bàn viết không có
bóng Trang in lên tường, nh́n đến giường
Mỹ, bên cạnh tường mấy lỗ vôi loang lở
nhắc anh nhớ lại những lúc anh tức giận
đánh vào tay Mỹ rất đau chỉ v́ con bé thích moi móc
những mảnh vôi trên tường đă bị nứt
rạn ra, bây giờ không c̣n Mỹ nữa dù anh có cho phép nó phá vỡ cả một
mảng tường.
Tất
cả mọi thứ đều tan biến, chỉ c̣n im lặng cô đơn. B́nh đă được
những thứ anh thèm thuồng ao ước mà đáng ghét
là tâm hồn anh chỉ có những cảm tưởng
trái ngược. B́nh bỗng nhiên
thấy ḿnh hóa ra hai con người khác nhau mà chỉ cách
nhau mới có một đêm. Anh vùng dậy ngồi vào bàn,
viết cho Trang bức thư đầu
tiên sau khi nàng đi.
Trang bế con nh́n qua
cửa kính, nàng cầm tay con bé vẫy cho đến khi máy
bay đă lên cao, bóng B́nh đă mờ dần rồi mất hẳn. Cổ
họng h́nh như có ǵ chẹn lấy nghẹn ngào. Trang ngả đầu vào lưng ghế, nhắm
mắt lại vờ ngủ.
Máy bay đă lên cao hẳn
vượt lên trên mây, nh́n xuống không c̣n trông thấy phi
trường Kai Tak, cũng không c̣n những ngọn núi trùng
điệp của đảo Hồng Kông. Trang
nhắm mắt nhưng trí óc rất tỉnh táo. Nàng nhớ lại tất cả những ǵ đă
trải qua. Quá khứ
lần lượt diễn ra trong trí óc như một cuốn phim
dài. Một cuốn phim đời do chính tay
nàng tự biên tự đạo, tự diễn. Trang đă biên kịch bằng tất cả tâm
cơ, nàng đă đạo diễn với tất cả
sự khéo léo của ḿnh, và đă diễn hết tâm
hồn.
Trang thấy
ḿnh đă thành công một phần nào dù phải trả
một giá quá đắt . B́nh vui ḷng thả con chim bé
nhỏ ra khỏi lồng, không phải lồng son, không
phải lồng sắt , nhưng là
một cái lồng t́nh cảm vô h́nh mà ai đă mắc vào
không dễ ǵ ra thoát.
Sự thực khi nhận
lời kết hôn với B́nh, Trang đă chán đời. Gia đ́nh
bặt hẳn tin tức, Trung Hoa đă hoàn toàn hóa
đỏ, các bạn
đồng học, kẻ c̣n người mất , tất
cả đều chạy tán loạn, mỗi
người tự t́m
đường sống
không liên lạc ǵ với nhau được
nữa. Trang lánh nạn đến Hồng
Kông t́m việc làm. Trong lúc nàng cô đơn và phải
tranh đấu những mục tiêu không hợp với ư
thích, Trang đă chọn liều một ngă ba
không biết sẽ đưa đến đâu.
Trang
lấy chồng mà chỉ coi như diễn một vở
kịch tất cả mọi người trên đời
đều có phần diễn. Điểm khác nhau là nếu
gặp vai cùng đóng với ḿnh, ư hợp tâm đầu,
đồng tài sức th́ sẽ diễn hay, diễn cho
đến già đến chết vở kịch gia đ́nh
hạnh phúc. Kém hơn một chút sẽ diễn vở kịch nhẹ nhàng
của cuộc sống an phận không sóng to gió lớn mà cũng
chẳng rực rỡ huy hoàng.
Vỡ kịch
b́nh an
Nếu không may, trái tim
vàng “chọn chẳng tùy nơi” cuộc đời sẽ
thành ra một bi kịch.
Mà ai làm sao biết được
ḿnh sẽ đóng vai tuồng ǵ trên sân khấu của
cuộc đời biến hóa vô thường này! Ai có thể biết trước
được ḿnh sẽ có thể tự hào vênh mặt lên bảo thầm: “Bản
Công chúa chẳng cần ngắm kỹ, chỉ gieo một
cái là quả Cầu rơi
đúng ngay đầu quan Trạng” , hay là sẽ phải
sụt sịt khóc ngấm khóc ngầm t́m cách đổ
lỗi nào là kiếp trước vụng tu,
nào là ông bà kém phúc, nào là Ông Tơ ngủ gật xe nhầm . . .
Trong cái không may Trang
chỉ ngán ḿnh! Một việc người
khác phải đắn đo suy nghĩ là việc định đoạt
chung thân th́ Trang ngây thơ
mới nghe câu hứa hẹn
ngọt ngào “Thương
yêu săn sóc suốt đời”
không bảo chứng đă vội tin ngay, tưởng
ai cũng thành thực và nhiều t́nh cảm như ḿnh nên
mới sa lầy.
Trang chỉ c̣n cách tự an ủi
là dù sao, tất
cả mọi trường hợp trong kịch đời lúc nào nàng
cũng đă đóng thật,
đă ḥa ḿnh vào, đă tận dụng cảm t́nh chân
thành, để lúc hạ màn hồi tưởng lại
cũng c̣n dư vị say
sưa ngây ngất, dù hương vị ấy lắm khi
nhiều đắng cay mặn chát chứ không ngọt
ngào như mong ước.