Em Còn Nhớ Mùa Xuân


Em yêu dấu,
Ðã bao năm qua, miệt mài, quay cuồng với đời sống nổi trôi trên đất nước tạm dung này, có bao giờ em nhớ lại những mùa Xuân cũ trên quê hương dấu yêu của chúng ta giờ đã nghìn trùng xa cách? Những mùa Xuân của ngày nào còn bé, được mặc áo mới chúc tết ông bà, bố mẹ, các bác các cô các chú, được thật nhiều tiền lì xì, ăn bánh chưng xanh, dưa hấu đỏ, và vui chơi thỏa thích với anh chị em, bạn bè cùng trang lứa... Ôi những mùa Xuân của tuổi thơ thật là thoải mái, không chút suy tư, vướng bận phải không em?

Rồi đến là những mùa Xuân của tuổi trẻ, của những háo hức, đợi chờ, của những môiï hôn vội vã, vòng tay quấn quít trao nhau trên đường phố thân thương, quán hàng quen thuộc. Em nhớ không, La Pagode, Givral của những sáng hẹn hò, Hoàng Gia, Pôle Nord của những chiều đưa đón, dạo phố tết Nguyễn Huệ, Lê Lợi tấp nập người qua, và những tối ghé quán Bà Cả Ðọi, rồi Ðêm Mầu Hồng. Cái không khí ấm áp tràn đầy tình thương của quê hương đó, làm sao có thể ngờ được chỉ trong vài tháng đã chỉ còn để lại một mùa Xuân, một mùa Xuân cuối cùng của những đổi thay, những mất mát, tan tác cho cả một thế hệ trẻ chúng ta...

Chúng ta đã xa nhau một thời gian thật dài bắt đầu từ mùa Xuân lịch sử đó. Em ở bên kia bờ đại dương. Anh với những tháng ngày chĩu nặng trên vai, mỏi mệt, lạc lõng ngay chính trên quê hương mình. Những ngày tháng này anh lang thang khắp phố phường Sàigòn với nỗi nhớ quay quắt em đã mù khơi, với nỗi sợ hãi tận cùng về những biến đổi, băng hoại của cả một xã hội. Ðể mỗi một năm mới trôi qua lại là một nhắc nhở, mơ ước, một hẹn hò, trông đợi như bản tình ca anh đã viết cho em:

"Em có bao giờ còn nhớ mùa Xuân
Nhớ tháng năm xưa của tuổi dại khờ
Nhớ tiếng dương cầm giọng hát trẻ thơ
Có thấy bơ vơ ngày tháng đợi chờ
Nơi ấy bây giờ còn có mùa Xuân
Có dáng nghiêng nghiêng nụ cười thật gần
Có mắt nai vàng ngời sáng tình xanh
Em có bao giờ thấu cho lòng anh...

Em nhé khi nào chợt nhớ mùa Xuân
Nhớ lá thư xanh và chuyện tình hồng
Nhớ nắng hanh vàng nhuộm áo Hà Ðông
Anh ở nơi này vẫn luôn chờ mong."

Rồi mùa Xuân trở lại, mùa Xuân duy nhất khi anh lưu lạc trên đất nước Mã Lai. Ðêm Giao Thừa ngồi trên bãi biển, anh đã hát riêng cho mình những nỗi niềm nhớ mong bên ly café và khói thuốc cay. Sóng biển như tiếng anh thì thầm gọi khẽ tên em, ước hẹn một ngày mai hạnh ngộ...

Thời gian qua mau, bây giờ, đã hơn 20 năm nơi đây, nhiều mùa Xuân đã lặng lẽ qua đi. Những mùa Xuân tưởng chừng như tươi đẹp hơn, nhưng không bao giờ có lại được một mùa Xuân trọn vẹn của những ngày tháng cũ! Chúng ta đã trải qua bao nhiêu khó khăn, cố gắng xây dựng một cuộc sống mới, đầy đủ nơi xứ lạ quê ngườiï. Nhưng sao trong anh, vẫn trống vắng, vẫn khắc khoải, mong chờ...

"Tôi vẫn tin, tôi vẫn tin mãi sẽ có ngày trở lại
Ðể cùng em rong chơi tìm những cánh sao rơi
Cho tiếng hát buồn ngày nào nhịp vang phố vui
Nụ cười về trên nét môi hạnh phúc tôi một góc trời."

Em yêu dấụ, trên đất nước tạm dung này cho dù mùa Xuân đã bỏ chúng ta đi biền biệt, anh vẫn tin sẽ có một ngày trở về phố cũ, đường xưa, để được nghe lại những bài tình ca của một thời, và nhìn thấy những nụ cười của một góc trời quê hương hạnh phúc.

Ngô Thụy Miên 2/2002