Cõi Miên Tình tặng Ngô Thụy Miên & Thanh Vân những chiếc lá thu đêm trong màn sương biển lạnh những ngón già cô liêu trên cung ngữ phím đàn những con buồm gọi nhớ miền dạ khúc ngân vang anh hoang ca lời gió có bóng em, trinh nữ, xõa tóc ngàn nụ cười như trăng mơ mãi trong anh những điệp khúc dương cầm góc riêng tình chan chứa những mảnh nhỏ ân cần ghi dấu đời trên ngọc thạch yêu đương anh vẫn thương những giọt tình dĩ vãng anh vẫn yêu những giấc nồng nở đóa ngàn khơi từ tuổi mơ như màu đôi cánh mỏng từ hoang sơ anh gọi gió trở về trên quê hương ... trên áo lụa vàng ... tuổi đỏ thuở ngàn yêu : hoa tím nở cung đàn anh trao em những ngón nhỏ kiêu sa cho dịu bớt những nét buồn trên mắt cơn gió lỡ từ mùa xuân năm đó ngày hoàng hôn, em bước khẽ, ra đi bên trời xưa, anh vẫn còn như đợi gởi lại đời : tiếng hát và lời ca em hẹn thề như mặt trời xanh bóng xóa nhịp sầu, anh yêu mãi tình ta hương đời như hoa mộng em chơi vơi vẫn sống mãi trong cùng từ vòng tay nguyện cảm em trong anh như vầng hồng thánh nữ mùa thu nhịp đàn rơi trong đêm điểm trên ngọn tóc màu bạc nghìn trùng nét tuổi em, nỗi niềm trên từng bước anh đi trên muôn ngàn vĩ tuyến trên tiếng gió thở than mưa đêm như giăng sầu anh đơn côi gọi biển em sóng lặng dịu dàng anh thương mãi những mặt trời muôn cánh nhỏ từng cơn lạnh, mưa rơi như hơi thở em thương hoài những tiếng khóc trẻ thơ anh hát anh bản buồn không tên gọi góc tự tình mỗi nhịp khúc về đêm anh yêu em như ngàn hoa tuyết mỏng anh yêu em như cõi ngát vầng trời anh yêu em như một miên tình khúc anh yêu em như mãi vẫn yêu em ...
Trường Ðinh
|